Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Liễu Mai nhận ra anh lúng túng, bà đảo đồ ăn trong nồi, bình tĩnh hóa giải lúng túng.
“Nhìn thấy thịt bò bên cạnh con không? Tiện thể giúp dì cắt ra một chút, nồi ở trong ngăn tủ bên dưới con, con biết làm món thịt bò nạm hầm khoai tây không?”
“Biết ạ.”
Thiếu niên thấp giọng đáp, khom lưng lấy nồi hầm trong ngăn tủ ra.
Liễu Mai ở bên cạnh nói: “Nhớ bỏ khoai tây sớm một chút, hầm không mềm không ngon miệng, Thẩm Tri Ý sẽ không ăn.”
Tống Thời Việt nghĩ đến người kia luôn tìm đủ loại lý do bỏ khoai tây vào trong bát của anh thì cụp mắt im lặng nở nụ cười.
Thẩm Tri Ý đang nằm ườn trên ghế sofa bên ngoài còn không biết hai người trong phòng bếp đã nói về cô như thế nào, cô ăn xong một hộp kem thì đúng lúc bên ngoài truyền đến ba tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng.
Cô xỏ dép lê loẹt quẹt đi mở cửa.
Ngày hôm nay Lê Sân mặc rất thanh nhã, quần jean đơn giản kết hợp với áo sơ mi lụa màu trắng. Bên cạnh bà là Tống Lẫm vừa mới tan ca về, ông chỉ kịp cởi bỏ áo khoác âu phục nghiêm túc đổi thành một cái áo khoác mỏng màu đen rồi vội vàng tới đây.
Trong tay Lê Sân cầm theo bánh ngọt, trên mặt là nụ cười nhã nhặn: “Lần đầu tiên tới đây, chú dì cũng không biết nên mang gì, cái này chính là bánh ngọt dì tự làm, cùng một ít hoa quả.”
Bà đưa tay đụng khẽ vào Tống Lẫm, Tống Lẫm vội vàng đưa hoa quả trong tay tới trước mặt Thẩm Tri Ý.
Thẩm Tri Ý nhận lấy bánh ngọt và hoa quả trong tay bọn họ: “Chú dì khách sáo quá, tới là được rồi còn mang theo quà nữa, khách sáo quá.”
Cô đặt bánh ngọt và hoa quả trên ngăn tủ rồi tìm dép cho bọn họ để thay, sợ bọn họ ghét bỏ còn cố tình giải thích.
“Dép mới được chà rửa ngày hôm qua rồi ạ, rất sạch sẽ.”
Đương nhiên Lê Sân không để ý, còn Tống Lẫm...
Suy nghĩ của ông không quan trọng.
Tống Lẫm cúi đầu thay giày, lặng lẽ đưa tay ngoắc ngoắc vào lòng bàn tay Lê Sân, hạ thấp giọng oán giận với bà.
“Con bé cũng đã nói là không cần mang đồ theo rồi, em không nên tốn nhiều thời gian chọn hoa quả như vậy.”
Lê Sân: “...”
Lê Sân không nhịn được nữa: “Tống Lẫm, đừng ép em đánh anh.”
Tống Lẫm yên lặng ngậm miệng.
Từ trước tới nay đều là người khác lấy lòng ông, có lúc nào ông phải lấy lòng người khác đâu. Lại còn phải mua loại hoa quả năm tệ một cân trong siêu thị nữa.
Nếu như không phải Lê Sân kéo ông đến siêu thị thì ông cũng không biết hóa ra một cân hoa quả chỉ có năm tệ.
Một tổng tài bá đạo một phút có thể tạo ra đơn hàng trị giá ngàn vạn, vào một buổi trưa bình thường như bao ngày, phải đi cùng với vợ mình dạo nửa tiếng đồng hồ ở khu bán hoa quả tại Walmart chọn một túi hoa quả bình thường không có gì đặc biệt.
Sau đó, túi hoa quả này còn bị chủ nhà nói không cần tặng.
Trong thế giới của tổng tài bá đạo còn chưa học được cái gì gọi là lời khách sáo lấy lệ của người bình thường.
Thẩm Tri Ý đặt hoa quả và bánh ngọt lên bàn trà, hô lớn vọng vào trong nhà bếp: “Tống Thời Việt, bố mẹ cậu đến rồi!”
Lúc này, Lê Sân yên lặng đánh giá căn nhà.
Nói thật, rất nhỏ, là cái nhà nhỏ nhất mà bà từng thấy nhưng lại được bày biện cực kỳ ấm áp. Tiếng máy hút mùi vang lên ong ong, trong TV đang chiếu chương trình gameshow, tiếng cười của khách mời vang vọng trong phòng khách. Trên mặt tủ có bày rất nhiều hình ảnh chụp chung, trong đó thậm chí còn có thể nhìn thấy bóng dáng của Tống Thời Việt.
Trong hình, thiếu niên và thiếu nữ dựa đầu vào nhau đứng phía trước đôi vợ chồng trẻ tuổi, khuôn mặt anh có vẻ non nớt hơn bây giờ một chút nhưng đuôi lông mày lại thấp thoáng ý cười nhẹ nhàng mà bây giờ bọn họ không được thấy.
Tống Thời Việt đẩy cửa phòng bếp đi ra, phía sau còn có Liễu Mai.
Liễu Mai đi tới trước mặt bọn họ, lau tay lên tạp dề, nhiệt tình bắt chuyện cùng với Lê Sân và Tống Lẫm.
“Mau vào ngồi đi, tôi và Tiểu Việt đang nấu cơm, sắp xong rồi.”
Thẩm Tri Ý thu dọn sạch sẽ mấy đồ chơi nhỏ linh tinh trên ghế sofa, vỗ cái đệm sofa một cái: “Chú dì ngồi đi!”
Liễu Mai nhìn căn nhà dù đã dọn dẹp thế nào đi nữa thì vẫn lộn xộn, lại nhìn Lê Sân và Tống Lẫm gọn gàng xinh đẹp, bà cười khan nói: “Trong nhà hơi bừa bộn, đừng để ý nhé.”
“Không đâu...” Lê Sân cười dịu dàng, bà đặt túi lên trên sofa rồi vén tay áo lên.
“Em giúp chị nhé.”
“Sao lại thế được…” Liễu Mai luống cuống, bà kéo Lê Sân ngồi xuống sofa: “Nào có chuyện khách lại phải vào trong bếp, hai người cứ ngồi ở sofa nói chuyện là được rồi.”
Bà vỗ vai Tống Thời Việt: “Nhà bếp giao cho dì là được rồi, con ngồi đây với bọn họ đi.”
Lê Sân ngồi trên ghế sofa, bóng đèn neon ngoài cửa sổ mờ dần, đôi khi còn pha thêm mấy tiếng còi xe ô tô, mùi thịt bò nạm thơm lừng từ khe cửa bay ra ngoài, tiếng TV ầm ĩ...
Dường như bà đã bước chân vào một thế giới bà chưa bao giờ đặt chân vào.
Ở đây không xuất hiện những thói anh lừa tôi gạt, dường như trong căn phòng nhỏ hẹp làm cho khoảng cách giữa lòng người cũng rút ngắn đi, đập vào mắt là độ ấm khiến người ta thoải mái.
Nhà của bà không sánh được với nhà họ Tống đã ăn sâu bén rễ ở hải ngoại nhưng cũng miễn cưỡng được xem như là một nhà giàu có không lớn không nhỏ.
Trước khi bà gặp được Tống Lẫm, nơi ở đều là nhà cao cửa rộng có nhiều sân nhỏ, mọi cử động đều dựa theo lễ nghi tiêu chuẩn nghiêm khắc, ra vào có người hầu kẻ hạ.
Sau khi gả cho Tống Lẫm, người đàn ông này vô cùng nuông chiều bà, ước gì bà uống một ngụm nước cũng có người hầu hạ. Vì suy nghĩ cho sức khỏe của bà, thậm chí còn mua cho bà một cái trang viên.
Rất xa hoa nhưng cũng rất trống trải...
Tống Thời Việt đẩy hoa quả đã rửa sạch tới trước mặt bọn họ.
“Ăn chút trái cây đi ạ.”
Lê Sân lấy một quả táo xanh, cắn một miếng, dòng nước ngọt thanh tràn trong khoang miệng của bà.
Bỗng nhiên, bà đã hiểu rõ tại sao lần trước Tống Thời Việt đi đến biệt thự lại cảm thấy gò bó.
Chẳng bao lâu, Thẩm Ngọc Sơn cũng quay về.
Không giống tính cách hấp tấp của Liễu Mai, ông chính là điển hình cho người có tính cách hiền lành, có khi bị người khác lừa còn giúp người ta đếm tiền.
Đối với Tống Lẫm, ông biết nhà Tống Lẫm có tiền nhưng không có khái niệm cụ thể nào, cho rằng là loại có tiền giống như vị sếp đi BMW của ông.
Cho nên khi vừa vào nhà ông đã không hề có chút gánh nặng trong lòng nào mà lấy lá trà mình cất giữ rồi kéo Tống Lẫm pha trà cùng với ông, thuận tiện bàn luận về một số chủ đề mà mấy người trung niên ngồi cùng với nhau thường hay nói.
Chuyện lớn của quốc gia và chuyện nhà của từng người.
Tống Lẫm cau mày nhìn chén trà trong tay.
Nước trà mới mẻ ngon miệng nhất được dùng cách pha bình thường nhất để làm. Lấy lá trà bỏ vào trong chén, đổ nước sôi nóng hổi vào, lá trà khô quắt lập tức lăn lộn vài vòng ngập trong nước sôi, lá xanh chậm rãi bung ra để lộ màu xanh lá, trên mặt nổi lên một lớp bụi mỏng.
Tống Lẫm: “...”
Tống Lẫm lặng lẽ quay đầu nhìn Lê Sân.
Lê Sân và Thẩm Tri Ý đang ngồi một chỗ cùng nhau mở hộp bánh ngọt.
Thẩm Tri Ý đang cầm cái nĩa trong tay nóng lòng muốn thử nhưng lại đang suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu, chiếc bánh ngọt khá đơn giản được xoay một vòng trên bàn trà, những bông hoa xiêu vẹo trang trí trên mặt bánh hiện rõ nơi đáy mắt của Tống Lẫm dưới ánh đèn sáng ngời.
Ông lặng lẽ nắm chặt cái chén, nghĩ đến bản thân đã ăn bán thành phẩm rất nhiều ngày thì sắc mặt càng ngày càng lạnh.
“Chú em Tống...” Thẩm Ngọc Sơn như anh em tốt giữ tay của ông.
“Chú không biết độ tuổi càng lớn thì lại càng khó sống, chú xem tôi này, nhọc nhằn khổ sở nhiều năm như vậy mới lên được tới chức quản lý, không giống như chú, vừa nhìn đã biết tuổi trẻ tài cao...”
Tống Lẫm tránh thoát khỏi tay của ông ấy, cũng không muốn để ý đến ông ấy, chỉ muốn đến bên cạnh Lê Sân.
Nhưng ông vừa động đậy, ánh mắt Lê Sân đã nhẹ nhàng quét tới.
Tổng giám đốc bá đạo vất vả lắm mới dịch ra được một chút lại dịch trở về, ông nhấp một ngụm trà xanh vừa nồng vừa đắng, trên mặt nở nụ cười bình thường giống như Thẩm Ngọc Sơn.
“Mấy năm qua kinh tế trì trệ, có công việc ổn định là tốt lắm rồi. Anh đừng thấy bề ngoài tôi gọn gàng hào nhoáng, thực ra cũng có rất nhiều điều khổ sở khó nói...”
Thẩm Ngọc Sơn ra vẻ tôi hiểu chú, ông ấy cầm chén trà của mình chạm vào chén của Tống Lẫm.
“Tôi hiểu chú, cũng không dễ dàng gì, không dễ dàng gì.”
“Chú xem Thời Việt nhà chú ưu tú như thế, tương lai nếu có thể thi đỗ trường đại học trọng điểm, tốt nghiệp ra lại tìm được một công việc tốt thì chú cũng hết khổ...”
Tống Lẫm: “...”
Nụ cười ôn hòa trên mặt Tống Lẫm sắp không duy trì được.
“Chú nhìn Tri Ý nhà tôi một chút mà xem, từ nhỏ thành tích đã không tốt đẹp gì, nếu thi đậu một trường thôi đã là cảm ơn trời đất.”
Tống Lẫm lập tức uống vài hớp trà, trà vừa đắng vừa chát làm áp chế đi cái vẻ mặt vặn vẹo của ông.
Ông miễn cưỡng nở nụ cười: “Học tập không nhất định là đường ra duy nhất, thi tốt cũng không nói lên được cái gì.”
“Nói thì nói như thế nhưng chú xem loại gia đình như chúng tôi, bọn trẻ ngoại trừ học tập thì có thể làm gì được nữa? Cũng không thể để tương lai bọn nó cũng như tôi, cứ luôn thấp hèn cầu xin người khác được đúng không nào?”
Thẩm Ngọc Sơn cúi đầu lại rót thêm trà cho ông: “Haiz, không nói chuyện này nữa, tháng ngày sẽ tốt đẹp thôi.”
Ông nói lời đầy thấm thía, vỗ vai Tống Lẫm.
“Đứa nhỏ Tiểu Việt này chúng tôi nhìn nó lớn lên từ nhỏ, nó là một đứa trẻ tốt. Người đến tuổi trung niên cũng không hi vọng xa vời gì, chỉ mong con cái bình an khỏe mạnh là được rồi.”
Tống Lẫm vuốt chén trà trong tay, im lặng không lên tiếng.
Thẩm Ngọc Sơn lại nói: “Liễu Mai là người tính tình tương đối thẳng thắn, lại không thù dai, cho dù xảy ra chuyện gì, cô ấy nhất định đứng về phía bên này.”
“Cũng là một người bố, tôi hiểu cảm giác của chú, những lời cô ấy nói chú cũng đừng để trong lòng. Bây giờ mọi người vui vẻ tập trung lại một chỗ, những tháng ngày tốt đẹp đều ở phía sau.”
Tống Lẫm nghe vậy thì nở nụ cười trầm thấp, ông cầm chén trà cụng một cái với Thẩm Ngọc Sơn, rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào người đàn ông vẫn luôn nói luyên thuyên từ lúc vừa đi vào trong nhà đến bây giờ.
“Anh nói đúng, tháng ngày tốt đẹp còn ở phía sau.”
Liễu Mai kéo cửa phòng bếp ra xoạch một cái: “Thẩm Tri Ý, mau thu dọn bàn trên phòng khách một chút, ăn cơm!”
Thẩm Tri Ý thả cái nĩa ăn xuống bên cạnh bánh ngọt trong hộp giấy, đứng dậy.
“Vâng vâng.”
Tống Thời Việt cũng đứng lên.
Tay chân anh còn nhanh nhẹn hơn Thẩm Tri Ý nhiều, dáng người cao lớn hơi khom, thành thạo thu dọn đồ đạc chồng chất trên bàn đặt đúng vào vị trí mà nó nên tồn tại.
Mùi thơm ngào ngạt bay ra từ phòng bếp, tiếng máy hút mùi dừng lại, tiếng gameshow trong phòng khách có vẻ cũng rõ ràng hơn nhiều.
Lê Sân đứng dậy đi vào trong phòng bếp hỗ trợ bưng thức ăn lên. Liễu Mai tháo tạp dề xuống, thấy thế thì không từ chối, chỉ dặn bà.
“Hơi nóng, cẩn thận một chút.”
Khu chung cư này cách âm không tốt, đứng ở trong phòng khách thậm chí có thể nghe thấy tiếng huyên náo của đứa nhỏ đang khóc ở căn nhà bên cạnh.
Không biết mùi cơm nước ở nhà bên hay dưới lầu theo cửa sổ tiến vào, hòa trộn cùng với món ngon đầy phòng.
Tạo thành một bức tranh bình thản ấm áp.