Anh từng quay đầu lại, thấy cô ở một góc sân trường.
Có khi là thông qua cửa sổ, nhìn đến cô nhẹ nhàng vuốt đầu một bé mèo nhỏ.
Còn có lúc anh ở trên bục giảng, còn cô ngồi nơi góc lớp.
Nhưng cũng là, khi anh ngoảnh đầu lại lần nữa, thì cô sẽ vội vàng biến mất trong dòng người nhạt nhòa.
Nếu như ngày đó anh không trở thành một giáo viên, thì liệu rằng... anh còn có thể gặp được cô không?
Đó chỉ là khoảng cách về thân phận của anh và cô mà thôi.
Còn khoảng cách thực sự giữa anh và cô chính là, cô phóng hỏa thì anh đi dập lửa, cô ngang bướng còn anh sẽ bao dung, cô ghét anh nhưng anh không ghét lại, nếu cô nói yêu anh, thì anh sẽ lập tức hỏi cưới cô.
"Nếu như em là bầu trời, vậy anh sẽ chọn làm mây xanh. Em ở chỗ nào, anh sẽ theo em tới nơi đó. Mây trôi giữa trời xanh, anh sẽ cùng em thưởng thức vẻ đẹp của thế gian."