Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu ai đó biết chuyện tình yêu của My và Ngọc, thế nào họ cũng nói My là người của năm 2018 ắt hẳn phải gan dạ hơn, nếu như hai người phát sinh quan hệ thì chính là My châm ngòi. Nhưng thực tế lại chứng minh điều ngược lại, Ngọc lại là người hết sức cọ nhiệt để phát sinh lửa, nhưng My mãi như một thầy tu không chút động tĩnh nào. Ngọc nghi ngờ, không lẽ chị ấy không hề có chút ý nào khác?
Tâm đi từ trong phòng ngủ ra thấy hai người ngủ say ngoài phòng khách, cô cũng không gọi một tiếng, ánh mắt có chút phức tạp rồi rời khỏi. Cô khép cửa nhà lại, bên ngoài trời đã dần sáng hẳn, không khí vẫn còn chút vương lạnh, hơi lạnh lãng đãng của tối qua vẫn còn vương vấn. Thở dài một hơi, cô đi ra đầu ngõ bắt một chiếc xích lô đi về nhà.
Căn nhà nhỏ nằm ngoài mặt tiền nên là một nơi êm đềm dành cho hai vợ chồng trẻ, ấy vậy mà chúng chẳng khác gì gông xiềng đọa đày cô. Tâm ngồi trên xích lô nhìn cảnh vật xung quanh mà thơ thẩn, cô sắp về tới nhà...
Chồng cô – Phước, đang ngồi ở ghế gỗ giữa nhà hút thuốc, gương mặt hắn đanh lại dữ tợn. Tâm cảm thấy sợ, cô không dám nhìn thẳng vào mắt hắn lúc này. Nỗi sợ này hệt như nỗi sợ của một người bị dồn đến cửa tử, không biết tìm đến cửa sinh ở chốn nào. Cô đi thẳng một mạch vào trong phòng, nhưng giữa chừng lại bị hắn cắt ngang.
"Em đi đâu mới về?" Gương mặt hắn lạnh lẽo tựa như một nước đá, Tâm không nói, chỉ im lặng đi vào phòng rồi đóng cửa lại. Cô quá mệt để phải cãi nhau với hắn, quá mệt để giải thích cho hắn những việc cô làm.
Khi Ngọc và My dậy cũng đã chín giờ sáng, bà Hường hôm nay đi bán kem để hai cô trực buổi chiều. My vươn vai rồi kéo Ngọc vào trong lòng mình, cô có một thói quen đó chính là mỗi khi cô thức dậy, bất kể Ngọc đang nằm ở đâu cô đều phải kéo Ngọc sát lại chỗ mình, ôm ôm để sạc pin lại.
"Nhà tui có một cô vợ nhỏ..." My dùng giọng mũi trêu Ngọc. Nhà cô có một cô vợ nhỏ, tuy Ngọc nhỏ nhưng tính tình rất kiên quyết, không phải ai cũng có thể ỷ Ngọc nhỏ mà làm càn. Cô càng yêu Ngọc càng cảm thấy bản thân mình không hẵng chỉ là yêu, trong yêu còn có si mê, ngu muội. Cô yêu Ngọc đến độ phát điên lên vì em ấy, ước muốn giờ giờ khắc khắc được để em ấy bên cạnh mình.
Ngọc nhéo chiếc mũi cao của My, yêu thương nói: "Dậy thôi, tối ngày mè nheo."
Hai người dùng dằng trên chiếu tầm mười phút mới hoàn toàn dậy, lúc Ngọc vào phòng ngủ thì phát hiện chị Tâm đã về rồi, cô ngó đầu ra khỏi phòng nói với chị My: "Chị Tâm về rồi chị. Em không biết về từ khi nào nữa."
"Ừ." My vừa đánh răng vừa ừ trong miệng một tiếng, cô ngồi khum người ở chỗ rửa chén súc miệng. Ở 2018, súc miệng đánh răng đều có bồn rửa mặt lo, chỉ việc đứng súc miệng cho sạch sẽ, năm 2002 cô phải ngồi khum người đánh, đánh riết cũng quen, cũng không thấy lạ vấn đề súc miệng tắm rửa nữa.
Cô đánh răng xong rồi mới dắt xe đi ra chợ mua bánh canh về cho bé Ngọc ăn, bánh canh ở gần nhà bán chỉ bốn ngàn một tô, xét đi xét lại cô vẫn thấy kem của Ngọc bán mắc, vậy mà khi ế toàn mang ra bán cho cô ăn hết. Đúng là thương yêu quá sẽ hóa ngu muội, cô vẫn ăn hết kem mặc dù lạnh tê răng.
Cô bán bánh canh khá đông, My ngồi nhẩm nhẩm đợi tầm mười phút hơn thì mua được hai bịch bánh canh mang về. Lúc cô về nhà Ngọc cũng quét nhà xong, thấy cô, cô bé liền nhe hàm răng trắng của mình ra cười thật tươi: "Con Lilac nãy nó kêu meo meo quá trời, em tưởng nó đói, ai ngờ nó chỉ cho em con chuột nó với bắt được."
"Rồi chuột đâu rồi em?" My chỉ muốn sờ đầu Ngọc, đối với thứ dễ thương cô không thể nào kiềm chế được sự sủng ái. Ngọc là thứ dễ thương nhất mà cô từng gặp, là cô bé dễ thương nhất cô từng thấy. Càng ở gần Ngọc cô càng muốn yêu thương em ấy nhiều hơn, không biết cô đã có bao nhiêu phúc đức mới được Chúa sắp đặt em ấy làm bạn đời.
Ngọc bĩu môi: "Em bắt vứt ra vườn rồi, đợi chị về chắc thúi ìn luôn."
"Ngốc quá." My nhéo má Ngọc một cái rồi đi vào trong bếp bày bánh canh ra hai người cùng ăn. Cuộc sống êm đềm như vậy là tốt, cô chỉ muốn sống êm đềm thế này.
Nhưng mấy ngày sau đó My thấy Ngọc hình như có chút lạ lẫm, Ngọc ít nói hơn, hay đỏ mặt hơn. Cô thường thấy em ấy ngồi đọc thứ gì đó, thấy cô, em ấy thường cất sách vào hộc tủ của mình rồi giả vờ chưa có chuyện gì xảy ra.
"Chị... có bao giờ chị muốn hôn em một cái không?" Lúc My đang chạy xe thì Ngọc hỏi một câu, My ngạc nhiên: "Đương nhiên có, sao em hỏi vậy?"
"Chúng mình chưa có nụ hôn đầu."
Là chị ấy không dám đụng vào cô hay chị ấy hoàn toàn không có một chút ham muốn với cô, ngay cả hôn nhau chị ấy còn không làm, lúc nào cũng hôn lên má, lên trán cô. Cô trông đợi một nụ hôn lên môi đến mòn mỏi, chị ấy nhất định chỉ hôn phớt như đùa giỡn với cô. Rốt cuộc chị ấy yêu cô, si mê cô hay chỉ là thương cô như một người em gái? Cô thật không biết.
Nhưng Ngọc rất muốn hôn My, cô xem trong tiểu thuyết rằng khi hai người yêu nhau ở cạnh nhau, họ sẽ không kìm chế được ham muốn hôn đối phương một cái. Nhưng cô ở gần chị ấy mấy tháng trời, chị ấy cũng không chạm môi cô được lấy một cái. Có khi nào... chị ấy chỉ vì sợ mất cô nên đồng ý yêu cô không? Hay thực tế là chị ấy không hề yêu, chỉ sợ mất đi một người bạn?
Càng nghĩ Ngọc càng cảm thấy rối rắm không thôi, cô vòng tay ôm lấy My rồi ngả đầu dựa vào vai My. Cô sợ những gì mà cô nghĩ là sự thật, sợ chị ấy chẳng hề yêu cô trong khi cô đã yêu chị ấy đến độ không còn đường lui.
"Sao vậy?" My hơi động đậy vai một chút xem xem Ngọc đang có chuyện gì, cô nghiêng mặt nhìn em ấy, thấy em ấy đang phồng má hờn giận gì đấy. Chết thật. Nãy giờ chạy xe một chút cô cũng không nói, làm sao có chuyện khiến em ấy nổi giận?
"Em nói chị đó! Mình chưa có nụ hôn đầu!" Ngọc quát một tiếng, cũng may hai người đang đi trên một con đường vắng người nên chẳng ai có thể nghe được.
My phì cười: "Thì ra chưa có nụ hôn đầu nên em cáu hả?"
"Cười cái gì mà cười, cười cho rụng răng luôn đi." Ngọc lèm bèm mắng My, cười cái gì, cô đang tức giận như núi lửa bùng nổ đây này!
My thắng xe lại một cái, cô gạt chống chân rồi nghiêng người hôn lên môi Ngọc. Ngọc đang tức giận chuyển sang ngạc nhiên trong chớp mắt, cô cảm nhận được bờ môi mềm của chị ấy rồi, thì ra hôn là như vậy, mềm mềm ấm ấm.
"Không những nụ hôn đầu, chị còn muốn nụ hôn cuối đều là của chị." My nâng cằm Ngọc lên trêu đùa, cô nghiêng mặt hôn lên má Ngọc thêm một cái, "Chị yêu em hơn mọi thứ trên đời."
Ngọc đỏ lừ cả mặt, ban nãy hùng hùng hổ hổ tức giận vì chưa có nụ hôn đầu, bây giờ lại như chú chó nhỏ muốn cong đuôi bỏ trốn. Cảm giác hạnh phúc đến quá nhanh, quá mạnh khiến Ngọc không chịu nổi.
Nhưng bị trêu là thế, ngày hôm sau Ngọc lại xem đến đoạn khác của tiểu thuyết nói rằng hai người yêu nhau còn làm chuyện xa hơn. My không biết rốt cuộc là quyển sách nào, quyển truyện nào đã dạy Ngọc như thế. Nhưng cô cảm thấy càng ngày Ngọc càng nguy hiểm.