Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Pinkie
Nữ diễn viên đóng vai con gái của tướng quân đã trang điểm xong, nâng váy chạy tới, vô cùng vui vẻ chào hỏi: “Anh Kỷ, chị Tiểu Quyển, hai người phải đi rồi sao?”
Theo sau cô ấy là một nam diễn viên có chiều cao tương đương với Kỷ Hằng, trên người cũng mặc bộ đồ giống y chang Kỷ Hằng, khuôn mặt cũng mơ hồ giống Kỷ Hằng tới mấy phần.
Kỷ Hằng bắt chuyện với bọn họ, đẩy Tiểu Quyển đi tẩy trang.
“Đây không phải là cảnh quan trọng, chỉ là mấy cảnh xa quay qua rèm cửa, tôi tìm đạo diễn Viên giúp tôi tìm diễn viên đóng thế.”
Anh cười cười, “Tôi đã quay nhiều phim như vậy, cho dù là phim chính luận hay võ thuật, cho tới bây giờ đều chưa bao giờ dùng diễn viên đóng thế. Hôm nay cuối cùng cũng trải nghiệm được cảm giác ngồi mát ăn bát vàng.” Lại hỏi Tiểu Quyển, “Chúng ta thật sự muốn trở về, không ở lại xem sao?”
Tiểu Quyển ngẩng đầu nhìn anh, trầm mặc một hồi lâu, mới nói: “Không xem. Tôi sợ tôi sẽ nhịn không được mà đi vào thay La Yên đánh anh ta một trận tơi bời.”
Kỷ Hằng cong cong khóe miệng.
Trên đường trở về, Tiểu Quyển còn đang bất bình, “Loại tình tiết cũ mềm này không còn thịnh hành nữa, cũng có lý do, anh ta chính là tên cặn bã, nếu là tiểu thuyết của hai năm qua, La Yên sau khi xuyên vào chỉ trong vài phút đã có kết cục HE với nam phụ.”
Kỷ Hằng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Trong phim này, nam phụ cũng không phải là kẻ tốt lành gì cả?”
Ngẫm lại hình như đúng là như vậy. Tiểu Quyển thở dài.
“Quay phim mà thôi, không cần phải chân thật đến như vậy, cô cũng không phải là La Yên.” Kỷ Hằng dừng một chút, “Tôi cũng không phải Vệ Tuyên. Nói lời dễ nghe, hai người kia tự làm tự chịu, không đáng vì bọn họ mà làm ảnh hướng tới tâm tình của mình.”
Anh nói đúng. Hai người kia, một người một lòng nghĩ đến giang sơn, một người một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ, nói bọn họ tự làm tự chịu cũng không quá đáng.
Kỷ Hằng đưa tay vuốt chùm tóc dựng đứng trên đầu Tiểu Quyển: “Khó có hôm kết thúc sớm như vậy, đừng vội về đọc kịch bản, cô muốn đi đâu?”
Tới thành phố điện ảnh này, hai người vẫn luôn tới lui hai điểm, từ khách sạn tới chỗ quay phim. Khó có khi Tiểu Quyển không vỗ tay anh, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Lần trước về khách sạn, tôi nhìn thấy có cửa hàng trà sữa trên đường, chúng ta đi uống trà sữa đi?”
Tiểu Mễ đau khổ, “Chị Tiểu Quyển, em vừa mới cai trà sữa không đến một tuần đâu đó!”
Lý Thiên ở phía sau nói theo: “Vậy cô đừng uống. Chị Tiểu Quyển, em đi mua hay là chị muốn đi xuống xếp hàng?”
Kỷ Hằng đáp: “Để cô ấy đi, chị Tiểu Quyển của cậu bị nghẹn đến phát điên rồi.”
Cửa hàng trà sữa nằm trên con phố kinh doanh đông đúc, lái xe tới nơi, tìm một chỗ đậu ở ven đường. Kỷ Hằng võ trang đầy đủ, đeo kính râm và thêm cả mũ.
Tiểu Quyển không chịu đội mũ, “Dù sao diễn viên tuyến mười tám như tôi sẽ không có ai nhận ra đâu.”
Kỷ Hằng cười cười, đi theo sau Tiểu Quyển, “Giống như đại tiểu thư đi du lịch, mang theo vệ sĩ.”
Anh nói đúng. Người cao to, đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai đi theo sau lưng Tiểu Quyển, nhìn thế nào cũng rất giống vệ sĩ.
Nhóm người kéo nhau đi uống trà sữa.
Trời vừa chập choạng tối, trên đường còn rất náo nhiệt, khắp nơi đều có du khách đến thành phố điện ảnh để du lịch.
Tiểu Quyển và Kỷ Hằng thực sự đã xếp hàng mua trà sữa, họ chỉ nhấp một ngụm trà đen macchiato trên tay thì đã bị người ta nhận ra.
Một nhóm các cô gái trẻ cũng đến mua trà sữa bất ngờ kêu lên.
“Kia là Kỷ Hằng sao?”
“Thật là Kỷ Hằng đó!”
“Tuyệt đối là Kỷ Hằng, không sai đâu,” Một cô gái suy luận, “Cậu nhìn kìa, kia là Hạ Tiểu Quyển, người đi cùng với Tiểu Quyển ngoài Kỷ Hằng ra thì còn có thể là ai cơ chứ?”
Tiểu Quyển: “……”
Cho nên cô biến thành mũi tên đỏ chỉ vào vị trí của Kỷ Hằng sao?
Các cô gái nhỏ tụ tập trong tích tắc, hưng phấn lao nhao.
“Xin hỏi anh là Kỷ Hằng sao?”, “Có thể chụp chung một bức ảnh được không?”, “Có thể ký tên được không ạ?”
Lý Thiên được đào tạo bài bản, lập tức xông lên, “Thật xin lỗi, anh Kỷ không thể chụp ảnh chung, nhưng mà có thể ký tên.”
Người càng ngày càng nhiều, Kỷ Hằng kiên nhẫn ký từng cái một trên những đồ vật kỳ quái. Tiểu Quyển buồn bực, ngán ngẩm chờ đợi, bỗng nhìn thấy một bà mẹ dẫn theo một cậu bé năm, sáu tuổi đột phá vòng vây, cuối cùng chen vào.
Tiểu Quyển nghĩ thầm: Lại có fan hâm mộ nhỏ như vậy, Kỷ Hằng đúng là tuổi nào cũng không tha.
Lại nhìn thấy bà mẹ kia mang theo con mình, rốt cục chen tới được trước mặt Tiểu Quyển. Cậu bé mở to đôi mắt đen lúng liếng, rụt rè hỏi: “Xin hỏi chị có phải là chị Rau Cải không?”
Tiểu Quyển bị sốc tới mức cắn nát ống hút.
Lại đây tìm cô! Mà cũng không phải là bởi vì Kỷ Hằng nên mới biết cô!
Tiểu Quyển vội vàng đáp: “Không sai, là chị.”
Cậu bé cười ngọt ngào, “Úm ba la, úm ba la, ——”
Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng Tiểu Quyển vẫn ngồi xổm xuống, cười nói: “Giá trị khỏe mạnh tăng tăng tăng!”
Mẹ của cậu bé nhanh chóng nói: “Con trai chị rất thích em. Trước đây thằng bé không chịu ăn cơm cho tốt, chỉ toàn thích ăn thịt, nhưng bởi vì chị Rau Cải cho nên mới bắt đầu ăn rau nhiều hơn. Xin hỏi, có thể để thằng bé chụp với em một bức hình không?”
“Đương nhiên có thể.” Tiểu Quyển ngồi xổm nửa người, vươn cánh tay ôm lấy cậu bé, nở nụ cười ngọt ngào để mẹ cậu bé chụp hình.
Kỷ Hằng vẫn luôn bận rộn ký tên ở bên cạnh, lúc này bỗng đưa tay ra, vuốt vuốt đỉnh đầu cậu bé, “Em phải nghe lời chị Rau Cải, phải ngoan ngoãn ăn cơm. Nhờ nghe lời chị Rau Cải nên anh mới cao như thế này.”
Xung quanh mọi người cười vang.
Kỷ Hằng ký một hồi, để Lý Thiên mở đường đi ra ngoài, anh thuận tay che chắn Tiểu Quyển trước người mình.
Trong đám các cô gái ở sau lưng, bỗng có người hô lên: “Cặp đôi mùa hè!”
Không ít người cười. Tiểu Quyển không hiểu, đây là ý gì?
Cuối cùng cũng trở lại trên xe bảo mẫu, Tiểu Quyển hỏi Tiểu Mễ: “Các cô ấy nói cặp đôi mùa hè là gì?”
Tiểu Mễ xấu hổ như tên trộm bị bắt tại trận, “Có thể là nói tới CP ạ.”
“CP gì?” Tiểu Quyển ngẫm lại, hỏi Tiểu Mễ, “Chị và Kỷ Hằng sao?”
Đầu năm nay, CP đồng giới đang rất nổi tiếng, CP khác giới thì rất khó xào để nổi tiếng, một khi xào thì có xâu xé. Tuy nhiên, Kỷ Hằng lại đi ngược dòng, cuối cùng cũng gây ồn ào sao?
Tiểu Mễ giống như cầu cứu nhìn Lý Thiên, rồi lại nhìn Kỷ Hằng, đành phải thú nhận: “Hình như bây giờ có rất nhiều người quan tâm, hình như còn có cả fandom……”
Kỷ Hằng dứt khoát lấy điện thoại ra, đưa cho Tiểu Quyển, “Nói cho cô biết cũng không có vấn đề gì.”
Thực sự có fandom CP Hạ Kỷ, hơn nữa còn được làm rất chính thức, có logo, là một họa tiết đóa hoa mai nho nhỏ được kéo dẹp dài, không biết có ý nghĩa gì.
Tiểu Quyển nhìn kỹ một chút, giật nảy mình, đây là fandom thổ hào gì thế nào?
Trên blog xổ số, hàng chục điện thoại di động mới và hàng trăm loại son môi và nước hoa có tên tuổi đã được bốc thăm trực tiếp, có cả các sản phẩm thủ công làm bằng tay trông rất chuyên nghiệp, hình ảnh đẹp không nói nên lời. Tất cả bên trong là tương tác của Kỷ Hằng và Tiểu Quyển.
Hơn nữa, cứ quay số là trúng thưởng, kiếm được rất nhiều tiền, không mất nhiều thời gian để có được nhiều fan, không biết là do CP hay do xổ số nữa.
Tiểu Quyển nghiên cứu hơn nửa ngày, ngẩng đầu, híp mắt nhìn Kỷ Hằng, “Tôi cược là do anh giở trò quỷ.”
Kỷ Hằng vô tội đưa tay thề, “Thật sự không phải là anh. Anh biết cái này trước em có mấy ngày.”
Anh ta không giống như đang nói láo, Tiểu Quyển buồn bực, “Ngoại trừ anh ra, còn có thể có ai nhàm chán như thế, cộng thêm có tiền không chỗ tiêu ư?”
Chẳng lẽ là Nhiếp Trường Phong? Cũng không giống. Tiểu Quyển không thể hiểu được, vẫn cắm đầu mân mê điện thoại.
Qua một hồi lâu, Kỷ Hằng nhịn không được nghiêng đầu tới gần, “Em bận bịu gì đó?”
Tiểu Quyển không thèm nhấc đầu lên, “Đăng ký rút thăm trúng thưởng. Xác suất trúng thưởng của cái này cũng quá cao đó chứ?”
Kỷ Hằng: “……”
Một lúc lâu nữa, Tiểu Quyển vẫn còn đang bận bịu.
“Em đang làm gì vậy?” Kỷ Hằng nghiêng người nhìn điện thoại của Tiểu Quyển, phát hiện cô đang xem weibo của fandom.
“Gặm đường (1).” Tiểu Quyển đáp, “Nếu chỉ nhìn mấy bức hình như vậy thì thật đúng là gặm vô cùng tốt.”
(1) Trong showbiz Trung hay nói tới phát đường, tương tự như phát cẩu lương, thì gặm đường có nghĩa tương tự như ăn cẩu lương. Mọi người hiểu mà nhỉ, mình hiểu mà chẳng biết nói sao. hichic!
Tiểu Mễ và Lý Thiên ngồi ở phía sau bật cười thành tiếng. Kỷ Hằng thì im lặng, muốn rút điện thoại trong tay cô để nhìn xem thử đến cùng cô đang xem cái gì.
Tiểu Quyển tránh tay anh, kéo xuống nhìn từng cái.
Fandom không chỉ phát đường hình tương tác gần đây của hai người mà còn rất nhiều ảnh chụp Tiểu Quyển chạy theo Kỷ Hằng tới đoàn phim trong hai năm qua. Trong hình, Tiểu Quyển mặc trang phục không giống với phong cách ăn mặc hiện tại, đa phần đều kiểu dễ thương, thường xuyên đeo ba lô lông xù đi bên cạnh Kỷ Hằng, giống như anh trai dẫn theo em gái.
Tiểu Quyển thấy, thời điểm đó Kỷ Hằng không hề né tránh chút nào. Chiếc dù vẫn vĩnh viễn ở trên đầu cô, chiếc túi vĩnh viễn trong tay anh, còn luôn động tay động chân, ôm ôm ấp ấp.
Tiểu Quyển lướt lướt bên cạnh, nói: “Cái này chính là chứng cứ phạm tội mấy năm nay anh chiếm tiện nghi của tôi.”
Kỷ Hằng cong môi, bỗng nhiên đưa tay ôm bả vai của Tiểu Quyển.
Tiểu Quyển né anh, “Anh làm gì đấy?”
Kỷ Hằng im lặng, “Phát thêm đường cho em gặm?”
*
Khó có dịp được trở về sớm, không cần ăn cơm hộp của đoàn làm phim, mọi người cùng nhau tìm nhà hàng ăn một bữa ngon lành rồi mới về khách sạn.
“Mệt muốn chết rồi? Hôm nay phải đi ngủ sớm một chút mới được.” Kỷ Hằng nói, “Quay phim không dễ dàng gì đúng không?”
“Rất thú vị nha.” Tiểu Quyển ngồi trên giường, cảm khái, “Kỷ Hằng, bây giờ, rốt cuộc tôi cũng hiểu được ý nghĩa của việc trở thành một diễn viên.”
Kỷ Hằng đi ngang qua Tiểu Quyển, hững hờ thuận miệng hỏi: “Là cái gì?”
Tiểu Quyển tràn đầy tự tin nói: “Bởi vì tôi đã hoàn thành cảnh quay chị Rau Cải rất nghiêm túc, những đứa trẻ khi xem sẽ nghĩ đến tôi khi chúng ăn, và sau đó ngoan ngoãn ăn rau. Sự vất vả trong vai diễn này không phải là vô ích.”
Kỷ Hằng ừ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý, thuận theo suy luận của cô, “Cho nên lần này em nhận bộ phim có nhiều cảnh giường chiếu và cảnh hôn như vậy, diễn rất chân thành, sau đó đám đàn ông sau khi xem xong, lúc đi ngủ sẽ nhớ tới em, sau đó……”
Không đợi anh nói xong, Tiểu Quyển đã cầm lấy một cái gối, đập vào người anh. Kỷ Hằng cười bắt được cái gối, ôm cả cô và gối trở lại giường.
Tiểu Quyển chôn người trong chăn bông, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào. Kỷ Hằng nhìn cô, “Nếu không ngoan, coi chừng anh lại đóng một cảnh giường chiếu với em nữa đó.”
Mặt Tiểu Quyển nghiêm nghị, “Ai muốn cùng diễn với anh? Muốn bị đánh ư? Mau buông ra.”
“Không buông.” Kỷ Hằng vẫn đè cô như cũ.
Tiểu Quyển đấm vào bụng anh một phát mà không chút do dự.
“Em đánh thật ư?” Kỷ Hằng chịu một cú đấm, buông cô ra rồi xuống giường, lại bồi thêm một câu, “Nhưng mà Tiểu Quyển, anh phát hiện, bây giờ em đánh anh nhẹ hơn nhiều so với trước kia.”
Tiểu Quyển cũng bò xuống giường, lúc đi ngang qua anh, không nói một lời, hung hăn giẫm lên chân anh một phát.
Kỷ Hằng đau đến mức kêu rên, cau mày, “Được rồi, coi như anh chưa nói gì.”
Tiểu Quyển nghiêm mặt đi vào phòng vệ sinh, mãi cho đến khi đóng cửa lại thì mới nhếch khóe miệng trước gương.
*
Mấy ngày kế tiếp, sinh hoạt mỗi ngày của Tiểu Quyển chính là ban ngày quay phim, ban đêm đối diễn với Kỷ Hằng, bận rộn không kịp thở. Tựa như Kỷ Hằng nói, Tiểu Quyển thật sự bị nghẹn đến phát điên rồi.
Giữa trưa Kỷ Hằng mời khách, mời mọi người trong đoàn phim đến một nhà hàng kiểu Hồng Kông nổi tiếng ở thành phố điện ảnh để ăn trưa. Đến tối Tiểu Quyển mới quay phim, cho nên chưa hóa trang, cô chết sống muốn đi cùng bọn Lý Thiên.
Kỷ Hằng có một cảnh phải quay, anh dặn dò Tiểu Quyển, bảo cô không nên chủ quan, phải mang khẩu trang, kính râm đầy đủ.
Tiểu Quyển tung tăng đi, tựa như con chim sổ lồng.
Tiểu Quyển và Lý Thiên, Tiểu Mễ đi cùng nhau, ngồi trên xe bảo mẫu của Kỷ Hằng. Đi chưa được bao xa, Lý Thiên đã nói với Tiểu Quyển: “Chị Tiểu Quyển, hình như có một chiếc xe vẫn luôn đi theo chúng ta.”
Thật sự là có chiếc xe màu đen không nhanh không chậm đi theo ở phía sau.
Tiểu Quyển có chút buồn bực, “Đây là thành phố điện ảnh, mọi người tới đây đều để quay phim, chó săn đến đây làm gì? Nhàn rỗi không có việc gì làm nên mới tới đây thăm ban sao?”
Lý Thiên lại quay đầu nhìn một chút, “Không phải là chó săn, chó săn nhà nào lại đi Maybach cơ chứ?”
Đến nhà hàng, xe dừng lại ở bên đường, Tiểu Quyển xuống xe, phát hiện chiếc Maybach kia cũng dừng theo. Tiểu Quyển không thèm để ý, đi theo Lý Thiên vào nhà hàng, cuối cùng cũng gọi được món cơm sườn heo và cơm ngỗng quay mà mọi người muốn, để nhà hàng gửi thẳng cho đoàn phim.
Tiểu Mễ cũng đã lâu không ra ngoài, sớm quên chuyện phải giảm béo, khuyến khích Tiểu Quyển, “Chị Tiểu Quyển, chúng ta ăn chút gì đó rồi hẵng về?”
Hôm nay, Tiểu Quyển đã có kinh nghiệm hơn lần trước, kính râm, mũ, khẩu trang có đầy đủ, bao bọc rất chặt chẽ, cho nên tương đối yên tâm, vì thế lập tức ngồi xuống, cùng bọn Tiểu Mễ lấy thức ăn mà nhân viên phục vụ đẩy xe tới.
Mới cắn một miếng sủi cảo tôm thì cô đã thấy một người đẩy cửa vào nhà hàng. Là một người phụ nữ, mặc một bộ vest tối màu nhã nhặn và quần tây chín tấc, tóc buộc đơn giản ở sau đầu, đeo kính râm, nhìn cũng giống như Tiểu Quyển, không để lộ quá nhiều.
Quần áo trên người cô ấy được may tinh xảo, đường cắt may tinh tế, mặc dù đeo kính râm che khuất nửa gương mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra khí chất không tầm thường, là một đại mỹ nhân.