Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Pinkie
Tiểu Quyển bị lời vừa rồi của anh ta dọa đến ngây người, hoàn toàn không ngờ tới anh ta lại đột nhiên làm như vậy. Khi anh ta sắp dính sát vào cô thì có một lực mạnh kéo Tiểu Quyển về phía sau.
Kỷ Hằng xách cô lên như xách con mèo con, một cánh tay xuyên qua dưới nách Tiểu Quyển, xách cả người cô lên khỏi bãi cỏ.
Kỷ Hằng đặt Tiểu Quyển xuống bên cạnh, rồi mới nói: “Đạo diễn đã vừa mới hô cắt, hai người không nghe thấy sao?”
Tiểu Quyển đang thất thần, thật sự không nghe thấy gì cả. Vốn Tần Khinh bị Tiểu Quyển ôm, bây giờ Tiểu Quyển rời khỏi nên ngã lăn trên mặt đất, lúc này mới đứng dậy xử lý quần áo.
Kỷ Hằng cũng không để ý đến anh ta, nắm chặt tay Tiểu Quyển, dẫn Tiểu Quyển qua bên đạo diễn Viên. Tiểu Quyển túm lấy ống tay áo của anh, vừa định mở miệng nói cho anh biết chuyện của Tần Khinh thì Kỷ Hằng đã lạnh lùng hỏi trước, “Em cứ như vậy muốn hôn cậu ta sao?”
Giọng điệu của anh rất không tốt, Tiểu Quyển không rõ, “Anh nói hươu nói vượn cái gì đấy?”
Ánh mắt Kỷ Hằng u ám, “Anh ta không làm theo kịch bản, tùy tiện hôn em, ngay cả tránh mà em cũng không tránh? Hạ Tiểu Quyển, em muốn bị cậu ta hôn đến thế cơ à?”
Tiểu Quyển vốn định nói chuyện hồ ly với anh, nhưng mà bây giờ đã tức giận, hất tay của anh ra, “Không phải anh cũng động một chút là không chịu làm theo kịch bản đó sao, trực tiếp hôn đó sao? Anh với anh ta chẳng phải cũng kẻ tám lạng người nửa cân đó sao?”
“Anh? Em nói anh? Anh với cậu ta? Kẻ tám lạng người nửa cân??” Kỷ Hằng tức giận đến líu cả lưỡi.
“Thầy Kỷ, cô Hạ!!” Đạo diễn Viên ở bên kia gọi hai người.
Cảnh tiếp theo là cảnh đối diễn của Kỷ Hằng và Tiểu Quyển, hai người không thể tiếp tục cãi nhau, đành phải cùng đi đến chỗ đạo diễn Viên.
Cảnh cuối, Vệ Tuyên ý thức được mình đã phạm sai lầm lớn, trong lúc vô tình đã đặt La Yên vào tình trạng nguy hiểm. Một mình phi ngựa nước đại hơn trăm dặm, đuổi tới nơi xảy ra chuyện, cuối cùng nhìn thấy La Yên đang ôm thi thể của Yến Trì.
Máy móc thiết lập xong, tất cả mọi người vào chỗ một lần nữa.
Lần này, lúc Tiểu Quyển ôm Tần Khinh vào trong ngực, thấp giọng uy hiếp, “Anh đã chết, nếu là còn dám làm loạn, tôi sẽ để cho anh chết thật một lần.”
Tần Khinh khẽ cười một tiếng, ngoan ngoãn đáp: “Được. Tôi không động.”
Tiểu Quyển có chút nhịn không được phải nhỏ giọng hỏi: “Cho nên anh là Giản Ngọc sao?”
Tần Khinh khẽ nhắm mắt, bắt đầu nghiêm túc giả chết, “Cô đoán đi.”
Tiểu Quyển nghĩ thầm: Nhìn phản ứng của anh ta, anh ta biết cái tên Giản Ngọc này. Dù cho không phải là Giản Ngọc thì nhất định cũng có quan hệ với Giản Ngọc.
“Đã bắt đầu mà còn trò chuyện ư? Người chết còn biết nói chuyện sao?” Kỷ Hằng đi ngang qua hai người bọn họ, đến vị trí của mình.
Bắt đầu diễn.
Kỷ Hằng sải bước đi tới, thấy Tiểu Quyển đang ôm Tần Khinh. Tiểu Quyển ngẩng đầu lên, trên mặt đầy nước mắt.
Kỷ Hằng nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lên, sức lực không hề yếu hơn vừa mới nãy.
Tiểu Quyển hất tay anh ra, trên mặt đầy nước mắt, căm tức nhìn anh, “Ngươi tới làm gì? Muốn tới nhìn xem ta chết hay chưa đúng không? Nói cho ngươi biết, ta còn chưa có chết đâu!”
Kỷ Hằng cau mày, liếc nhìn Tần Khinh trên mặt đất, giọng điệu không tốt, “Ta từ nơi xa như vậy chạy tới cứu ngươi, ngươi lại ở chỗ này ôm người khác? Ngươi cứ thích ôm hắn như vậy sao?”
Anh lại không nói đúng kịch bản, trong kịch bản không có câu cuối cùng kia.
Tiểu Quyển biết anh đang mượn phim để cãi nhau, cô càng tức giận hơn, “Hắn chính là do ngươi hại chết! Cái tên cặn bã này, lúc đầu ta không nên cứu ngươi, còn không bằng nuôi một con chó!”
Tiểu Quyển càng nghĩ càng giận, hung hăng đạp bắp chân của anh một cước.
Một cước này cũng không có trong kịch bản.
Kỷ Hằng nheo mắt lại, sắc mặt u trầm.
Anh gằn từng chữ một: “Yến Trì là cái thá gì? Vệ Tuyên ta muốn giết ai, thì lập tức giết người đó, muốn giết bao nhiêu người thì giết bấy nhiêu người. Ngươi thích hắn như vậy, ta để cho ngươi được chết chung với hắn ta.”
Kỷ Hằng tiến lên một bước, bóp cổ Tiểu Quyển.
Lúc bóp cổ, giống như đột nhiên anh đổi chủ ý, dùng một cánh tay ôm cô vào trong ngực, hung hăng hôn xuống môi cô.
Tiểu Quyển lập tức phát hiện ra, anh đây là hôn thật.
Từ khi quay bộ phim này đến nay, tất cả các cảnh hôn Kỷ Hằng đều chỉ chạm môi một chút cho xong việc. Lần này, ống kính cách rất xa, căn bản không cần quay thật như thế nhưng anh ta lại thực sự rất quyết liệt.
Tiểu Quyển cảm nhận được đầu lưỡi của anh, anh ta điên mất rồi.
Kỷ Hằng ôm chặt cô vào trong ngực, giống như hôn thế này còn chưa đủ, dứt khoát hoặc là không làm, hoặc là làm thì phải làm cho xong, kẹp chặt Tiểu Quyển, cùng cô ngã xuống.
Anh đang tức giận, bắp thịt toàn thân căng cứng, dùng sức đè cô xuống cỏ, hôn thật sâu. Có vẻ như một tên cường bạo làm bậy, thậm chí không có một chút không gian để thở cho Tiểu Quyển. Hôn đến mức trời đất quay cuồng.
Tiểu Quyển đẩy anh không ra, liếc mắt phát hiện ra thứ gì đó trên bãi cỏ bên cạnh, là thanh đao mà nhân viên đạo cụ vứt xuống bãi cỏ để trang trí. Tiểu Quyển đưa tay cầm lấy thanh đao, bổ vào lưng của Kỷ Hằng một phát. Thanh đao không có lưỡi, thế nhưng lực bổ kia không nhỏ, đao không có trên kịch bản, bổ xuống không rõ ràng, có người không nhịn được hét lên thành tiếng.
Kỷ Hằng bị đau, buông Tiểu Quyển ra để bảo vệ lưng mình. Tiểu Quyển lăn qua một bên, thoát khỏi anh rồi đứng lên. Cô xoay cổ tay nắm chặt lấy thanh đao, tiếp tục bổ về phía Kỷ Hằng.
Kỷ Hằng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ căng thẳng của cô thì biết cô không giỡn. Anh lăn một vòng rồi đứng dậy, dùng ngón chân nhặt lấy thanh kiếm trên mặt đất, sau đó đẩy cô ra rồi chém tới.
Hai người cứ như vậy, anh tới tôi lui, đánh nhau tại chỗ.
Quần chúng vây xem: “……”
Chỉ có huấn luyện viên võ thuật gào thét: Công phu của hai người kia so với ông đây còn mạnh hơn nhiều, đánh nhau đến hoa cả mắt, ra chiêu nhanh đến mức không nhìn thấy rõ.
Kỷ Hằng chỉ thủ không tấn công, Tiểu Quyển chỉ tấn công không thủ, cứ chém mạnh lung tung. Nhìn người khác đánh nhau một ngày, mọi người đã thấy phát chán, nhưng nhìn chiêu thức đánh nhau của hai người này thì lại cảm thấy sảng khoái.
Kỷ Hằng chém nhiều nhát trên người cô, nhìn thấy sắc mặt cô dần hòa hoãn thì tìm khoảng trống cầm lấy cây đao của cô, thấp giọng hỏi: “Tức giận xong chưa? Tất cả mọi người đang chờ đấy.”
Lúc này Tiểu Quyển mới nhớ tới, còn có rất nhiều người vây xem, cô hừ một tiếng, ném thanh đao xuống bãi cỏ.
Đạo diễn Viên tội nghiệp ngồi trước màn hình giám thị vô cùng đau khổ, “Đoạn này cảm xúc của hai người đều vô cùng đúng chỗ, nhất định phải giữ lại, thế nhưng không thể dùng toàn bộ. La Yên cũng không thể nào đột nhiên biến thành nữ hiệp đúng không? Cho nên chỉ có thể cắt đến cảnh hôn, tiếp theo làm thế nào thì phải để tôi suy nghĩ thêm.”
Kỷ Hằng đi theo Tiểu Quyển, đến bên cạnh, hỏi: “Em vừa muốn nói gì với anh đấy?” Giọng nói bình thản hơn rất nhiều.
“Ý của anh là gì?” Tiểu Quyển vừa đánh xong một trận, đã quên sạch trước đó.
“Vừa rồi hình như em có lời muốn nói với anh.” Kỷ Hằng nhắc nhở cô.
Tiểu Quyển nhớ lại, là chuyện Giản Ngọc.
Sắc mặt Kỷ Hằng đã bình thường, Tiểu Quyển nghĩ thầm, người này thật đúng là kỳ quái, đánh một trận lập tức đàng hoàng hơn.
Tiểu Quyển lạnh lùng nói: “Tôi không có gì muốn nói với anh cả.”
Kỷ Hằng nghĩ nghĩ, “Hình như vừa rồi Tần Khinh nói câu gì đó với em. Anh đã xem lời thoại của cậu ta trên kịch bản, không có dài như vậy. Nhất định là cậu ra đã nói gì đó với em, em mới ngốc ra như vậy đúng không? Cậu ta đã nói gì với em thế?”
Anh tỉnh táo lại, mất một lúc anh mới giải thích tất cả nguyên nhân và hậu quả, tinh ranh như quỷ.
Tiểu Quyển không trả lời, dùng ngón tay kéo lệch một bên khóe mắt, lè lưỡi, làm mặt quỷ với anh.
“Được rồi, em không nói, tự anh đi xem.” Kỷ Hằng đứng dậy, thuận tay vỗ vỗ đầu Tiểu Quyển.
Người này một hồi lại động kinh, giống như bệnh tâm thần.
Kỷ Hằng đi đến chỗ đạo diễn Viên ở đằng sau máy giám thị, một lát sau lại trở lại, ngồi trên ghế bất động.
“Là Giản Ngọc đúng không?” Cả nửa ngày Kỷ Hằng mới cười một tiếng, “Nếu không phải là Giản Ngọc thì không thể biết hồi đó cậu ta đã nói gì với chúng ta”.
Tiểu Quyển không để ý tới anh.
Đạo diễn Viên cuối cùng đã tìm ra cách kết thúc cảnh quay. Ông chỉ đạo Tiểu Quyển và Kỷ Hằng nằm lại, ống kính máy quay dần đưa lên cao, cho một cảnh quay xa rồi kết thúc.
Lúc Tiểu Quyển và Kỷ Hằng cùng nằm xuống trên bãi cỏ thì mấy thanh đao, kiếm mà họ vừa dùng cũng đặt lại chỗ cũ.
Cảnh này không cần thu âm, toàn bộ những người không có phận sự đều lùi về phía sau. Kỷ Hằng đè lên người Tiểu Quyển, đưa tay sờ lên mặt cô, “Còn tức giận sao?”
Tiểu Quyển nhe răng với anh, “Ai tức giận? Đơn giản là không thèm quan tâm anh.”
“Đánh cũng đã đánh, phía sau lưng của anh bây giờ còn đang đau này, vậy mà em còn chưa nguôi giận hửm?”
Kỷ Hằng hôn cô.
“Không thì trở về lại cho em đánh một trận nữa? Anh tuyệt đối sẽ không đánh trả?”
Tiểu Quyển oh một tiếng, “Anh rất thích bị người khác đánh sao? Tôi cũng không có sở thích biến thái như anh đâu.”
Kỷ Hằng cong môi, đưa ra kết luận, “Đã hiểu, là không nỡ đánh anh.”
Chưa bao giờ thấy người nào da mặt dày như vậy, Tiểu Quyển vừa định phản bác thì mới há miệng đã bị anh chặn lại.
Đạo diễn Viên ở xa xa đã hô bắt đầu.
Máy quay phim ở phía trên, Kỷ Hằng chắn Tiểu Quyển, căn bản không cần quay cận cảnh, chỉ cần mượn ống kính là được rồi nhưng mà anh hôn thật, hôn rất nhẹ nhàng và ân cần, như đang nói lời xin lỗi.
Người này khi hôn thường mất bình tĩnh, hôn khi nóng nảy, Tiểu Quyển cảm thấy giống như một con mèo to đè liếm lông con chim nhỏ vậy. Anh ta cúi xuống, biểu đạt mọi thứ bằng cách dùng đầu lưỡi là được rồi.
*
Sau khi các cảnh quay xong, trời dần tối, chỉ còn ánh đèn của đoàn làm chiếu sáng cả một vùng rộng lớn, mọi người vẫn tranh thủ thời gian để quay cảnh đêm.
Tiểu Quyển mặc váy hai lớp, nhưng thực sự trời quá lạnh, quay xong cô lập tức lên xe tẩy trang rồi đổi quần áo khác, sau đó cùng mọi người xem Kỷ Hằng đóng phim.
Bây giờ đang là cuối xuân đầu hè, mùi hương cây cỏ không biết tên thoang thoảng trên cánh đồng, sau khi xem Kỷ Hằng đóng phim một lúc thì Tiểu Quyển rời khỏi nơi đoàn phim đang quay phim.
Trăng lên, bốn bề vắng lặng.
Người bình thường đều không phải là đối thủ của Tiểu Quyển, Tiểu Quyển cũng không sợ, một mình đi bộ dưới ánh trăng dọc theo con đường núi bên cạnh.
“Công chúa điện hạ.” Đột nhiên có người nhẹ nhàng gọi cô một tiếng bên tai.
Ai đó đã âm thầm đi theo Tiểu Quyển. Tiểu Quyển còn chưa quay đầu lại thì đã ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.
Trước mắt đột nhiên trở nên khá quỷ dị, cảnh vật xung quanh biến thành một dòng xoáy kỳ lạ, giống như một hộp thuốc màu tan chảy, có người lôi kéo Tiểu Quyển, không biết đây là đâu. Tiểu Quyển không khống chế được, chân giống như tự động di chuyển, đi theo người kia.
Giống như cũng không lâu lắm, như thể chỉ là một thoáng sửng sốt, khi trở lại bình thường, xung quanh vẫn có ánh trăng chiếu sáng như cũ.
Tiểu Quyển phát hiện nơi này là đỉnh núi, bên cạnh là rừng cây, xa xa có thể nhìn thấy thành phố điện ảnh đèn đuốc huy hoàng dưới chân núi. Đêm cuối xuân có chút lạnh, Tiểu Quyển mới run một cái thì đã có người quan tâm khoác áo khoác lên người cô.
“Hồ ly thối.” Không cần quay đầu lại, Tiểu Quyển cũng biết là ai, cho nên cô chửi trước.
Tần Khinh ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng cười, “Hai người các cô ngày ngày ở chung một chỗ, muốn có cơ hội nói chuyện riêng đôi câu cũng không có. Bất đắc dĩ tôi mới nghĩ ra cách này, để cô và tôi leo lên ngọn núi này, xin công chúa điện hạ tha thứ.”
Đôi mắt xếch, trong mắt đầy ý cười, lời nói ra rất khách khí, giọng điệu nhẹ nhàng, giống như không để ý tới chuyện xấu mà mình vừa làm.
“Anh muốn nói gì?” Tiểu Quyển hỏi anh ta.
“Không có gì, chỉ là gần đây tôi mới viết một ca khúc, chợt nhớ tới công chúa tinh thông tiết tấu, đáng tiếc những người xung quanh đều là người phàm, không người nào hiểu được tôi, cho nên chỉ muốn cho công chúa nghe một chút.”
Tiểu Quyển im lặng. Người này có bệnh à, hơn nửa đêm kéo người ta lên đỉnh núi để nghe nhạc?
Nhưng mà bây giờ anh ta đã đổi giọng nói chuyện, giống y đúc Giản Ngọc năm đó, đây chính xác là Giản Ngọc.
Tiểu Quyển liếc anh ta một cái, “Mặt của anh đã thay đổi?”
Tần Khinh khẽ đáp: “Tộc Cửu Vĩ Hồ của chúng ta am hiểu nhất là thay đổi ngoại hình, công chúa không biết sao?”
Quả nhiên chính là Giản Ngọc.
Tiểu Quyển gật đầu, hỏi: “Anh muốn nghe tôi nghe giai điệu, chỉ cần nói rõ với tôi, chúng ta có thể tìm nơi yên tĩnh bên cạnh phim trường để nghe một lần. Không phải cũng giống nhau sau, tại sao phải chạy tới nơi này?”
Tần Khinh nghiêm mặt nói: “Đương nhiên không giống, nơi này trăng đặc biệt đẹp, đặc biệt tốt.”
Tiểu Quyển ngẩng đầu nhìn ánh trăng một chút, nghĩ thầm: Nói bậy, trăng nơi này với trăng nơi khác không phải cùng là một mặt trăng sao? Nhưng mà tranh cãi điều này với anh ta chỉ lãng phí thời gian, Tiểu Quyển phất tay, “Được rồi, anh muốn hát sao?”
Tần Khinh liếc mắt cười một tiếng, “Đúng vậy. Công chúa nghe một chút, xem có vấn đề gì không.” Nói xong, anh ta hắng giọng một tiếng rồi cất giọng hát.
Năm ngàn năm qua đi, giọng anh ta vẫn động lòng người y như hồi ở Uyển Khâu. Anh ta dùng ngôn ngữ cổ xưa của tộc Cửu Vĩ Hồ, giọng hát linh hoạt, cao vút, vang vọng trong thung lũng đầu mùa hè.
Mới nghe anh ta hát vài câu, Tiểu Quyển đột nhiên kêu một tiếng, “Chờ đã!”
Tiếng ca bị cắt ngang, Tần Khinh tỏ vẻ phiền muộn, đành phải dừng lại, hỏi: “Thế nào? Đoạn này không được sao?”
“Không phải,” Tiểu Quyển nhanh chóng sờ soạng khắp người mình, nhưng không tìm được điện thoại, ngẫm lại hẳn là lúc thay quần áo đã ném ở trong xe, cho nên vội hỏi Tần Khinh, “Mấy giờ rồi?”
Tần Khinh nhìn đồng hồ, “10:45. Sao thế?”
Chỉ còn mười lăm phút nữa là tới mười một giờ. Tiểu Quyển nghiến răng nghiến lợi, rất muốn lột da con hồ ly thối này —— Ánh trăng trên đỉnh núi khá tốt, không cần phải dùng đèn pin cũng có thể lột da anh ta.