Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe được Lý Minh Khuê muốn truyền mình thị tẩm, gương mặt nhỏ của Ngọc Đan cuối cùng cũng có chút sắc khí, suy tư một chút liền đáp ứng đi theo Thiên Thanh đến tẩm điện của Lý Minh Khuê
Không hiểu sao đoạn đường thường ngày đến tẩm điện nay lại xa như vạn dặm, Ngọc Đan tựa hồ cảm nhận được mỗi bước chân cô là ngàn cân nặng trịch, lòng lại chứa đầy ưu tư, gian nan từng bước cuối cùng cũng tới được tẩm điện
Ngọc Đan ngẩn người nhìn cánh cửa đang khép kín, do dự mãi không biết có nên bước vào hay không
"Đã là canh ba, phò mã định đứng đó cả đêm sao?" Giọng nói nhàn nhạt của Lý Minh Khuê từ bên trong bỗng truyền ra
Ngọc Đan có chút giật mình, không nghĩ Lý Minh Khuê đã sớm biết cô đứng đây, lại nhớ ra nàng là người luyện võ, thính lực cao cũng là chuyện đương nhiên. Ngọc Đan dậm chân tại chỗ, nghĩ ngợi một hồi,vẫn là quyết định vươn tay đẩy cửa bước vào, dù sao hôm nay cũng là đêm cuối, sau này sợ không còn cơ hội tái kiến
Đã lâu rồi cô mới bước vào tẩm điện này kể từ khi cố ý tránh né Lý Minh Khuê, bây giờ bước vào liền ngửi được làn u hương thanh nhã quen thuộc của nàng, lòng không khỏi lâng lâng, khó mà nói lên tư vị
Ánh nến chập chờn mông lung, Ngọc Đan đi đến đưa tay vén lên màn che, phát hiện bên trong là bóng lưng đơn bạc của Lý Minh Khuê nằm lặng lẻ trên giường lớn, Ngọc Đan nhìn đến liền ẩn ẩn đau lòng, hốc mắt không khỏi đỏ lên, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự cô đơn của nàng, sau này cô đi rồi, nàng biết phải làm sao, nghĩ đến đây lòng lập tức dâng lên
cảm giác chua xót
Nghe được tiếng bước chân đang đến gần, Lý Minh Khuê xê dịch thân mình chừa lại một chỗ trống, ý bảo Ngọc Đan nằm xuống, nhưng người vẫn thuỷ chung quay vào trong, không cùng Ngọc Đan đối mặt
Ngọc Đan hiểu ý nàng cũng tuỳ thời nghe theo, đưa tay xốc lên một góc chăn nằm xuống bên cạnh Lý Minh Khuê
Bên trong sa duy một mảnh tĩnh mịch
Bởi vì đưa lưng về phía Lý Minh Khuê nên không tiện nhìn rõ biểu tình của nàng, Ngọc Đan còn không biết phải làm sao, đã phát hiện người bên cạnh xoay người, vòng tay ôm chặt lấy eo cô từ phía sau, cả người Ngọc Đan lập tức cứng đờ, còn chưa kịp tránh né liền rõ ràng cảm nhận được dòng nước ấm nóng không ngừng khuyếch tán khắp cổ áo cô, những giọt nước mắt của Lý Minh Khuê cứ như vậy không tiếng động rơi xuống thấm đẫm cả lưng áo Ngọc Đan
Từng giọt từng giọt nước mắt trong veo như muốn hoà quyện làm một với trái tim cô, rồi từng chút một thiêu đốt tận đáy lòng, phá vỡ hàng rào cố kỵ trong lòng Ngọc Đan, không nói hai lời lập tức xoay người đem Lý Minh Khuê ôm chằm vào ngực
Ngọc Đan giờ mới hiểu được, tuy rằng thường ngày Lý Minh Khuê luôn khoác trên người vẻ lãnh diễm cao quý, khí tràng uy nghiêm, khiến cô luôn có cảm giác nàng thật cao xa, thân phận thấp kém như cô không thể nào vớ tới được. Nhưng vô luận Lý Minh Khuê có bao nhiêu cao thượng thì cũng chỉ là một nữ tử mà thôi, cũng có lúc yếu đuối giống như bây giờ
Ngọc Đan đau lòng, ngón tay mảnh khảnh khẽ lau đi mấy giọt nước mắt lấm tấm trên mi mắt nàng, ánh mắt lộ vẻ đau lòng: "Nàng cứ như vậy ta làm sao nỡ đi?"
Lý Minh Khuê khẽ nâng mắt phượng nhìn lên, bất ngờ chạm phải ánh mắt nhu tình của cô, nhất thời không nói nên lời
Ngọc Đan ngắm nhìn dung nhan mỹ miều kia, trong lòng như một dòng nước ấm chảy qua, ngón tay chậm rãi phát hoạ từng đường nét tinh tế trên gương mặt nàng, cô muốn thật kỹ càng ghi khắc dung nhan tuyệt sắc này vào tim mình. Ánh mắt dần rơi xuống trên đôi môi đỏ mọng của nàng, như sa vào ma chướng, không tự chủ cúi đầu hôn lên phiến mềm mại lành lạnh kia, nếu đã không còn cơ hội, thôi thì phóng túng bản thân một lần
Đại não Lý Minh Khuê như thể "oanh" một tiếng, người nàng tâm tâm niệm niệm đang hôn lên chính đôi môi nàng, xúc động đến mức ngay cả mắt cũng quên nhắm lại
Ngọc Đan lén lút mở mắt xem xét biểu tình của nàng, lại thấy Lý Minh Khuê nhãn thần phóng to cực đại ngây ngốc nhìn mình, không khỏi phì cười một tiếng, vốn thường ngày đã quen tiếp xúc với bộ mặt như băng của Lý Minh Khuê, bây giờ lại thấy nàng trong bộ dáng nữ nhi thẹn thùng, khả ái vô cùng, sủng nịch hôn lên trán, chóp mũi, rồi chuyển sang đôi môi nàng, khẽ đẩy hàm ra, thừa cơ vươn đầu lưỡi công thành đoạt đất, tuy có chút vụng về nhưng cũng đủ làm thần trí Lý Minh Khuê mơ hồ, nếu không phải Ngọc Đan đang ôm lấy vòng eo nàng, Lý Minh Khuê sợ đã sớm nhũn ra
Đôi môi Lý Minh Khuê tựa cánh hoa đỏ thắm, trơn mềm, mang theo hương thơm đặc hữu của nàng, hương vị quá mức mĩ hơn những gì Ngọc Đan tưởng tượng, lại thấy Lý Minh Khuê nhếch môi mỉm cười, trái tim cô bất giác run lên, tách khỏi môi nàng, ngước mắt nhìn Lý Minh Khuê, lại thêm một lần chấn kinh. Trước mắt cô, không phải là vị công chúa lãnh khí của Nam Lang quốc mà người người sùng kính, từng tầng băng lãnh được nàng trang bị nhiều năm đã sớm bị phá vỡ hoá thành một mảnh nhu tình, mỹ mâu nàng tựa lưu ly sóng sánh, gò má nhuộm hồng, tỏa ra vẻ yêu mị quyến rũ, Ngọc Đan nhìn đến thất thần, trái tim đập cấp tốc, nhớ ngay tới câu thơ "Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh" của Nguyễn Du, quả nhiên ngay cả đoá hải đường cũng phải chịu thất sắc trước mặt nàng
"Minh Khuê, nàng thật đẹp" Ngọc Đan thật lòng tán thưởng
Trước giờ Lý Minh Khuê đã nhận được cả ngàn lời hoa mật tán thưởng, đáng lý phải sớm thành thói quen mới đúng, vậy mà bây giờ nghe Ngọc Đan từ tận đáy lòng khen mình, không hiểu sao vẫn cảm thấy ngượng ngùng, gò má đỏ ửng, quay đầu tránh né không dám nhìn Ngọc Đan
Ngọc Đan mỉm cười, lộ rõ má lúm đồng tiền trên đôi má, vươn ngón tay nhẹ khiêu cái cằm nhỏ của nàng, đặt môi mình lên đôi môi mê người của Lý Minh Khuê, đầu lưỡi linh hoạt phát hoạ cánh môi nàng, môi lưỡi quấn quít triền miên, rồi một đường lướt xuống cần cổ trắng mịn khẽ mút, nhỏ vụn hôn dọc từ cổ xuống xương quai xanh tinh xảo, tuỳ ý gặm nhấm
Ngực Lý Minh Khuê kịch liệt phập phồng, tựa hồ thân thể này không còn là của nàng nữa rồi, mỗi một tấc da tấc thịt được Ngọc Đan âu yếm đều khơi lên một đám lửa nhỏ thiêu đốt da thịt như lụa của nàng
Ánh trăng xuyên qua màn che phất phơi, trăng sáng rọi vào hai cổ thân thể tuyệt mỹ nằm chồng lên nhau, y phục lộn xộn, tuỳ ý khai mở, hai mái tóc đen buông xoã tán loạn hoà với nhau làm một, *mỹ bất thắng thu.
*đẹp không tả xiết
Lý Minh Khuê nhìn thấy Ngọc Đan với bộ dáng tóc dài buông xoã cũng là lần đầu tiên, tóc đen xoã lung tung tôn lên làn da như ngọc, phong tình tố vận, lộ ra dáng vẻ nữ nhi vốn có, thậm chí còn quá mức mỹ, nhan sắc này nếu đặt ở chốn hậu cung khẳng đỉnh có thể mê hoặc quân vương, đặt ở chốn bình phàm sợ rằng nam nhân không tiếc sống chết tranh nhau. Lý Minh Khuê như bị mê hoặc, tỉ mỉ nhìn ngắm, vươn ngọc thủ tinh nghịch quấn quanh mấy sợ tóc mai của Ngọc Đan, thấp giọng nỉ non: "Quả nhiên là một mỹ nhân, cũng may ngươi đã là phò mã của bổn cung, nếu không chỉ sợ nam tử trên đời sẽ không tiếc đầu rơi máu đổ vì ngươi a"
Ngọc Đan khẽ hôn lên môi nàng, mỉm cười nói: "Nam tử có vì ta đầu rơi máu đổ ta cũng không cảm kích, chỉ cần điện hạ để ý đến ta là đủ"
Lý Minh Khuê không đáp lời, chỉ cong môi nở nụ cười như gió xuân
Ngọc Đan nhẹ đẩy ra đai lưng Lý Minh Khuê, mở ra tầng tầng lớp lớp y phục cản trở, thân thể nàng hoàn mỹ bại lộ trước ánh nến, Ngọc Đan nhìn đến ngây dại, ôn hương nhuyễn ngọc trước mắt khiến người nhìn liền khó thở, y phục từng tầng rơi xuống tựa hoa sen nở rộ, lúc này đây Ngọc Đan hận không thể đem sạch vốn ngôn từ hạn hẹp của mình ra để biểu đạt, bất quá nhìn đến hai khoả tuyết trắng đầy đặn ngạo nghễ câu nhân kia lập tức á khẩu nói không nên lời, chỉ có thể dùng hành động để biểu đạt, liền cúi người hôn lên, ngậm lấy đỉnh tuyết phong mê người, đầu lưỡi nóng rực đánh vòng, lúc mạnh lúc nhẹ tuỳ ý cắn mút, đoá hồng mai bởi vì Ngọc Đan dầy vò sớm đã đứng thẳng lên
Lý Minh Khuê dù có cực lực khắc chế cắn chặt môi thế nào, bây giờ đối diện với khoái cảm tê dại chưa từng có này cũng phải bất lực khẽ "ưm" một tiếng, nàng cũng bị chính âm thanh phóng đãng của mình làm cho khiếp sợ
Bàn tay Ngọc Đan cũng không nhàn rỗi, chu du khắp thân thể hoàn mỹ của Lý Minh Khuê, vuốt ve trên thịt tuyết trắng, bóng loáng nhẵn nhụi, mềm mại tựa như chạm lên tơ lụa thượng hạng cảm giác không thể vi diệu hơn, hứng thú càng trỗi lên mạnh mẽ, bàn tay khác thì đặt lên khoả ngực còn lại vuốt ve xoa nắn, căng tròn mềm mại, co giãn mười phần khiến Ngọc Đan vô cùng yêu thích không nỡ buông tay
Lý Minh Khê phát giác cơ thể mình quá mức mẫn cảm, Ngọc Đan còn chưa làm gì thân thể nàng đã nóng rực cơ hồ muốn đem chính mình thiêu đốt, tim đập loạn cả lên
Bỗng nhiên một trận thuỷ triều từ đâu đánh tới, một dòng nhiệt thuỷ nóng chảy qua nơi hạ thân, cảm giác được giữa hai chân là một mảnh ướt át, dù sao nàng cũng là tấm thân xử nữ, lại là lần đầu trải nghiệm phản ứng này, Lý Minh Khuê xấu hổ không thôi, khó chịu vặn vẹo cơ thể, bất lực thốt tên cô: "Đan", cảm giác khiến người ta mặt đỏ tim đập này làm cho nàng xấu hổ không thôi, chỉ biết vùi mặt chôn ở gối
Thanh âm Lý Minh Khuê gọi tên cô lúc này muốn bao nhiêu kiều mỵ liền có bấy nhiêu, lọt vào tai Ngọc Đan tựa như độc dược, làm hồn cô đã bay tới tận mây, xương cốt đều muốn mềm nhũn, liền ngẩng đầu lên, trong nháy mắt Ngọc Đan bị chính dung nhan hoạ thuỷ trước mắt làm cho kinh diễm một phen, giây phút này Lý Minh Khuê đẹp như hoa anh đào mang đậm sắc xuân, khuôn mặt vì nhiễm tình mà phủ lên một rặm mây đỏ, đáy mắt giăng kín sương mờ, cũng không vì thế mà trở nên tục nhã, khí chất nàng vẫn mười phần băng thanh ngọc khiết. Hoả dục trong người Ngọc Đan không tài nào khắc chế được nữa, một đường hôn lướt xuống vùng bụng bằng phẳng của nàng, Lý Minh Khuê cảm giác như có một trận lửa mang theo luồng nhiệt ấm áp lướt ngang bụng mình, hơi thở càng trở nên dồn dập, đưa tay nắm chặt sàn đan
Ngọc Đan chậm rãi đem tiết khố Lý Minh Minh từ từ cởi ra, tay ngọc chậm chạp lướt xuống nơi tư mật của nàng, phát hiện chốn thần tiên này đã sớm ẩm ướt, chính là nói cho cô biết rằng nàng đã chờ đợi rất lâu rồi. Ngọc Đan cũng không gấp gáp, ngón tay như có như không cọ xát trêu đùa cánh hoa, làm cho đầu óc Lý Minh Khuê muốn nổ tung, vòng tay ôm lấy cổ Ngọc Đan, như bắt được phao cứu sinh liều mạng bám chặt, cơ thở bất giác run lên nhè nhẹ
Ngọc Đan đem thân mình chen giữa hai chân Lý Minh Khuê, làm cho cảnh xuân hoàn toàn bại lộ trước mắt cô, mê người đến cực đỉnh, phong cảnh tuyệt trần kia làm người ta khó mà thở được, Ngọc Đan vụng trộn nuốt một ngụm nước bọt, mà Lý Minh Khuê dù gì cũng là lần đầu bị người khác nhìn chằm chằm vào nơi tư mật như vậy, sao có thể dễ dàng bình tĩnh, nhưng lại bị thân thể Ngọc Đan cản chở không tài nào khép chân lại được, Lý Minh Khuê ngượng đến phát khóc, chỉ có thể nức nở cầu xin: "Đan...đừng"
Lọt vào tai Ngọc Đan lại giống như nàng đang cầu khẩn cô cho nàng nhiều hơn, nhiều hơn nữa....không tiếp tục nghĩ ngợi, Ngọc Đan như thể nhập ma, lập tức cúi đầu, úp mặt vào sông quê, đầu lưỡi linh hoạt đảo quanh khiêu khích nhuỵ hoa, khẽ cắn lên hạt đậu nhỏ, Lý Minh Khuê bị một loạt cảm giác khoái cảm dồn dập đánh úp, nàng rốt cuộc không thể tự kiềm chế được nữa mà rên thành tiếng, toàn bộ lý trí của nàng trong nháy mắt đều đã tan rã
Nhìn gương mặt Ngọc Đan không ngừng nhấp nhô giữa hai chân mình, toàn bộ lý trí Lý Minh Khuê gần như sụp đổ, thân thể bốc hoả cơ hồ sắp bị Ngọc Đan bức đến điên rồi, vừa thẹn vừa bị khoái cảm mới mẻ kia đưa lên tới tận trời mây, còn chưa kịp thích ứng với tình huống hiện tại, đã phát giác hạ thân mình bị dị vật xâm tiến vào bên trong
Ngay lúc này, ngón tay Ngọc Đan đang tiến nhập hoa huy*t ướt át, bên trong là vách thịt ấm nóng căng chặt, cơ hồn muốn hút sâu ngón tay cô vào huyệt động, mỗi một tấc Ngọc Đan xâm nhập vào thân thể mình, Lý Minh Khuê phản ứng vô cùng mãnh liệt, đại bộ thần kinh căng chặt, khẩn trương cùng khoái lạc làm nàng bất lực phát tiết ra tiếng rên mĩ miều, hơi thở cũng trở nên dồn dập
Được một đoạn Ngọc Đan đột nhiên đứng hình, ngón tay cô bị ngăn cách bởi màn chắn mỏng manh, cô rõ ràng ý thức được đây là gì, phút chốc toàn bộ lý trí ùng ùng kéo về, dục vọng tràn ngập khắp nhãn tình nhanh chóng tiêu tan.
Cô đã quyết định rời khỏi nơi này, đã không thể trao nàng tình cảm, lại làm ra chuyện càn rỡ như vậy, chẳng khác nào xem nàng như cỏ rác? Nàng cao quý như vậy, lại hết lòng trao cô tấm chân tình, sao cô có thể làm ra chuyện hồ đồ này
Áp chế dụng vọng trong lòng, nhặt lại y sam tán loạn khắp giường, giúp nàng sửa sang hoàn hảo, mặc kệ Lý Minh Khuê vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác, Ngọc Đan vòng tay đem nàng ôm vào ngực, giúp nàng lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán, không đành lòng nói: "Xin lỗi, ta không thể"
Lý Minh Khuê tuy có chút tiếc nuốt cùng thất vọng, nhưng phần nhiều là cảm động, nàng hiểu rõ vì sao Ngọc Đan lại nhịn xuống để bảo toàn cho mình, nhìn vẻ mặt khổ não của Ngọc Đan, ngực nhói đau, đưa tay vuốt ve gương mặt cô, ôn nhu nói: "Đừng tự trách mình nữa, bổn cung hiểu"
Nghe Lý Minh Khuê không những không trách cô, mà còn ôn nhu thấu hiểu, lệ nóng quanh tròng, hôn lên tay nàng: "Minh Khuê, kiếp này ta nợ nàng, chỉ sợ kiếp sau khó mà tái kiến, món nợ tình này ta không thể trả, xin nàng hãy quên ta"
- --đường phân cách hoa lệ
Tác giả lảm nhảm:
Trước giờ tộc trưởng toàn ăn chay, lần đầu tập tành ăn mặn, buôn làng đừng cấp gạch cho ta xây tổ ấm