Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ròng rã ba tháng trôi qua kể từ ngày Ngọc Đan rời khỏi Kinh Thành, cô tự mình đi đến thị trấn nhỏ phía Bắc của Kinh Thành, dùng hết số tiền cô tích góp được nhờ "tiền lương" làm phò mã mở một tiệm buôn nhỏ trong trấn
Cô bán trang sức...
Thạch Tùy trấn tuy nhỏ, không đông đúc như Kinh Thành phồn hoa nhưng nếp sống nơi đây lại đơn giản tự tại bình yên. Người dân ở trấn thì hiền lành, chất phát, dễ gần dễ mến...chẳng hạn như lúc này đây...
" Tên họ Vũ kia!...có chịu mở cửa cho lão nương vào không hả!!!!" âm thanh nữ tử dịu dàng kèm theo đó là động tác rỏ cửa nhẹ nhàng đằm thắm: "Rầm...rầm...rầm!"
"Lão nương đếm đến ba người còn chưa chịu ra thì đứng trách lão nương bẻ gãy chân ngươi!!"
"Một.."
"Ba.."
"Rầm!" Ngọc Đan mắt nhắm mắt mở xô cửa bước ra, bất mãn nói: "Này Tư Hạ cô nương, ta nói ngươi nghe mấy con gà trong trấn còn không gáy sớm bằng ngươi... mặt trời còn chưa dậy, gà còn chưa gáy đã bị ngươi phá giấc...hừ"
Tư Hạ cả giận nói: "Có tin ta lột da đầu ngươi không!" nói xong liền đưa mắt đánh giá Ngọc Đan, nhếch mép khinh bỉ:" Mới có mấy ngày không có bổn cô nương ở đây ngươi liền biến thành bộ dáng ăn mày"
Ngọc Đan nghe xong hướng Tư Hạ trùng mắt: "Cần ngươi quan tâm sao!... ngươi đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài... bổn đại gia bên ngoài rách rưới nhưng bên trong nhiều tiền"
Một ông lão đi ngang nghe hai người đấu võ mồm cũng không chịu nổi nữa mà lên tiếng:" Từ khi các ngươi dọn về đây, không ngày nào cái trấn này được yên ổn, ngày nào cũng phải nghe hai người các ngươi đấu võ mồm"
"Hừ..Cao đại thúc nói như vậy là oan cho ta...tất cả là tại tên tiểu tử thúi kia suốt ngày chỉ làm ta chướng mắt" Tư Hạ vừa nói vừa bắn ánh mắt hình viên đạn về phía Ngọc Đan khiến cô không khỏi rùng mình một cái
"Rõ ràng ngươi là người gây sự trước" Ngọc Đan bĩu môi nói
Cao đại thúc nghe xong chỉ biết khoanh tay lắc đầu: "Đúng là tiểu phu thê"
Nghe Cao đại thúc nói Ngọc Đan lập tức nhảy dựng lên phản bác: "Đã nói thúc bao nhiêu lần rồi là ta có chết cũng không cưới con cọp mẹ này!"
"Ngươi giấu làm gì...cả cái trấn này ai mà không biết nhà ngươi chuộc nàng từ Nguyệt Vân Lâu về"
—Tạm thời mượn cổ máy thời gian của Doraemon quay về 3 tháng trước—
"Tại sao chứ!..Tại sao ta lại yêu ngươi chứ Lý Minh Khuê " Ngọc Đan say khướt một thân một mình bước đi loạn choạng trên đường. Cô mang tất cả thống khổ trong lòng hét lên, trên tay cầm bầu rượu tu một hơi, miệng thì không ngừng mắng:
"Ta ghét ngươi Lý Minh Khuê"
"Ta sẽ không thích ngươi nữa"
"Ta...ta nói cho ngươi biết...không có ngươi ta vẫn sẽ có người khác" vừa dứt lời Ngọc Đan liền ngẩng đầu nhìn địa phương náo nhiệt trước mắt, miệng lẩm bẩm đọc: "Nguyệt... Vân....Lâu" sau đó liền nhếch miệng nói: "Hừ..đúng vậy! không có Lý Minh Khuê...Ngọc Đan ta vẫn còn có người khác!"
Hai nữ nhân yêu diễm đứng trước Nguyện Vân Lâu nhìn thấy Ngọc Đan quần áo lụa là, hai mắt liền sáng rực, niềm nở tiếp chuyện: "Công tử, người đi một mình sao, vào đây để tỷ muội ta hầu hạ người nàoooo"
Ngọc Đan đưa mắt đáng giá hai nữ nhân kia từ trên xuống dưới một vòng, cũng đẹp...nhưng: "Hoa khôi, ta muốn hoa khôi!"
"Công tử bớt giận, mau vào đây...Nguyệt Vân Lâu chúng ta hôm nay có tuyệt sắc mỹ nữ nhập mạc chi tân, xem ra công tử thật có duyên a" hai nữ nhân ra sức lôi kéo Ngọc Đan
"Có người đẹp à?"
"Có có"
"Được! mau dắt bổn công tử đi xem người đẹp"
"Ai da, mời công tử"
Nguyệt Vân Lâu là thanh lâu nổi tiếng phồn hoa bật nhất Kinh Thành, không chỉ nổi tiếng về độ hưng thịnh, Nguyệt Vân Lâu còn được thiên hạ đồn rằng nơi này có một cô nương mới đến chưa đầy một tháng đã lập tức trở thành hoa khôi đầu bài, mỹ mạo tuyệt sắc khiến nam tử nào cũng đều xem như hưu vật, không tiếc bỏ ra ngàn lượng vàng chỉ tranh nhau thấy mặt nàng, một khi đã gặp qua rồi thì không cách nào quên
Ngọc Đan ngồi trên tầng hai nhìn xuống bên dưới có thể chứng kiến bên dưới lầu đã kín hết chỗ, đối lập với khung cảnh náo nhiệt ở đây là Ngọc Đan tự mình rót rượu, tuỳ ý nhìn mấy cô nương xinh đẹp đang nhảy múa bên dưới, đợi thật lâu vẫn chưa thấy hoa khôi xuất hiện, cô liền ngang ngược nói: "Hoa khôi của ta đâu, mau mang ra cho bổn công tử!"
Cùng lúc này dưới sân khấu hoa lệ một nữ tử một thân xiêm y đỏ nhẹ nhàng bước ra, lụa mỏng che nữa mặt, tuy chỉ để lộ đôi mắt nhưng khi nhìn vào cũng đủ khiến người ta mê mẫn không rời mắt được. Nàng nhanh chóng hòa mình theo tiếng đàn cả nhạc công, chân tay uyển chuyển, từng động tác thanh thoát mềm mại, điệu nhảy nàng như gió xuân nhè nhẹ, từng tấc lụa đều tuyệt hảo đong đưa tựa mỹ cảnh. Động tác ôn nhu của nàng nhịp nhàng theo vũ khúc làm cho người ta thần phụ vũ đạo, bất luận kẻ nào cũng không thể rời mắt.
Ngọc Đan lúc này mới dời sự chú ý lên người nữ tử bên dưới
Tiếng đàn vừa dứt, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, Tô ma ma của Nguyệt Vân cái mông hây hẩy bước ra, khuôn mặt tươi cười chào đón: "Các vị công tử thấy nữ nhi của ta thế nào, có đáng để các vị đồng ý bỏ ngàn vàng ra để sở hữu mỹ nhân không?"
"Hảo! hảo! hảo!" mọi người đồng thanh hô
"Vì Tư Hạ cô nương Trần mỗ ta tán gia bại sản cũng cam tâm!"
"Ta cũng vậy! Tư Hạ cô nương đêm nay là của ta!"
Mắt thấy mấy vị "Thần tài" bên dưới không ngừng tranh nhau nữ nhi của mình, Tô ma ma cao hứng nói: "Hảo hảo hảo, chỉ cần các vị đại gia mạnh tay ra giá liền sẽ ôm được mỹ nhân"
"Mau vén khăn mặt lên để ta xem nàng ta đáng giá bao nhiêu!" Một nam nhân bên dưới hô lên
"Phải phải, ta còn chưa thấy dung nhan Tư Hạ cô nương bao giờ đây"
Tuy nổi tiếng dung mạo như hoa, nhưng người được diện kiến nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay, lần này khó khăn lắm mới có cơ hội được tận mắt nhìn thấy hoa khôi một lần, đám người bên dưới liền không kìm được bảy mồm tám miệng liên tục hối thúc
Tô ma ma đưa mắt ra hiệu với Tư Hạ, Tư Hạ ánh mắt không biểu tình nhìn đám nam nhân bên dưới, rồi ngón tay thon dài nắm lấy lụa đỏ kéo xuống, dung nhan họa thủy lập tức xuất hiện trước mặt mọi người, vừa nhìn vào đã khiến người khác không thôi động lòng
"Tô ma ma, mau ra giá đi!" một tên trong đám đông không thể chờ được nữa hét lên
"Mau nói đi, bao nhiêu ta cũng trả!"
"Phải phải!"
"Giá khởi điểm một ngàn lượng" Tô ma ma chốt hạ
Lời Tô ma ma vừa dứt lập tức đã có người hô lên: "Ta trả hai ngàn lượng"
"Tạ Hạ cô nương xinh đẹp như vật mà ngươi chỉ cho nàng hai ngàn lượng sao ha ha....ta trả ba ngàn lượng" một tên khác nói
"Ta ba ngàn năm trăm lượng"
"Bốn ngàn lượng"
Tư Hạ nhàn nhạt nhìn đám nam nhân xem mình như món hàng mà thay nhau tranh giành, mọi khinh thường đều đặt hết vào mắt
"Bốn ngàn năm trăm lượng!"
Chờ một hồi lâu vẫn chưa có người tiếp theo ra giá, Tô ma ma liền hỏi: "Còn có ai trả hơn bốn ngàn năm trăm lượng không?"
"..."
Giá khởi điểm một ngàn lượng đã là quá cao cho đêm đầu tiên, hiện tại được bốn ngàn năm trăm xem như cũng lãi được một khúc, Tô ma ma cười thầm trong lòng rồi nói tiếp: "Nếu không ai ra giá thì đêm nay nữ nhi Tư Hạ của ta chính là của..."
"Bảy ngàn lượng"
Bảy ngàn lượng...là tận bảy ngàn lượng đó, sức mạnh của đồng tiền làm hai mắt Tô ma ma lập tức sáng rực, ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, không nghĩ tới một tên sâu rượu vậy mà lại mát tay ghê, miệng không khỏi cười toe toét: "Còn ai trả hơn 7 ngàn lượng nữa không?"
Tư Hạ kinh ngạc nhìn lên, cùng lúc đó Ngọc Đan cũng đưa mắt nhìn nàng, cô đứng dậy loạn choạng nương theo cầu thang bước xuống, từ trong người xuất ra một xấp ngân phiếu giao cho Tô ma ma: "Đừng nói nhiều, nàng là của ta!"
Tiền chưa kịp tới tay Tô ma ma đã nhanh chóng giật lấy cũng không thèm đếm qua liền giấu vào ngực áo, bà ta sợ Ngọc Đan đổi ý liền nói: "Hảo hảo hảo, đêm nay Tư Hạ thuộc về công tử"
- --đường phân cách hoa lệ---
"Đến rồi, ngươi hầu hạ công tử cho tốt vào" Tư Hạ được Tô ma ma dẫn lên lầu sau đó lại dừng trước một gian phòng
Tư Hạ đưa mắt nhìn cửa trước mắt suy nghĩ một chút rồi đẩy ra, chỉ thấy thân ảnh nam tử say sưa uống rượu, nàng bất đắc dĩ đến gần gọi một tiếng: "Công tử..."
Nghe được người nọ kêu Ngọc Đan mới ngẩng đầu lên nhìn nử tử trước mắt với ánh mắt mờ mịt, không nói câu nào liền dứt khoát kéo tay Tư Hạ, mà nàng ta cũng bị Ngọc Đan làm cho thất kinh, mất thăng bằng ngã vào lòng cô
"Ngươi.." Tư Hạ còn chưa kịp mở miệng nghi vấn đã bị Ngọc Đan thô bạo hôn lên môi như muốn phát tiết bất mãn trong lòng.
Ngồi trong lòng Ngọc Đan, Tư Hạ bị cô dùng sức chế ngự đến không thể nhúc nhích, không nghĩ tới nụ hôn đầu đời lại bị một tên đăng đồ tử không chút phong tình cướp lấy. Tuy nàng xuất thân phong trần nhưng tuyệt nhiên bán nghệ chứ không bán thân, bây giờ lại bị tên trước mắt không nói câu nào liền ra sức khi dễ, lòng đã sớm nổi lên lửa giận, đẩy không được liền ra sức cắn vào môi Ngọc Đan một cái thật mạnh, sau đó từ trong lòng cô thoát ra
"Chát..."
Một tiếng tát thâm thuý vang lên, Tư Hạ ánh mắt âm trầm nhìn Ngọc Đan, lạnh lùng nói: "Ngươi càn rỡ!"
Rõ ràng mình là người gây tội, Ngọc Đan lại uất ức đưa tay ôm lấy mặt, mũi tên uất hận, nước mắt lưng tròng bắn phía Tư Hạ: "Hay cả ngươi cũng bắt nạt ta sao!" nói xong liền không nhịn được và khóc nức nở
Tư Hạ nhìn một màng trước mắt còn tưởng mình mới là kẻ cưỡng đoạt dân nữ trong câu chuyện này, khoé môi giật giật: "Ngươi...Ngươi...Ngươi!"
"Oaaaaa...ngươi đánh ta đau đến chết được...ngươi muốn siêu thoát ta sao!"
"Rõ ràng ngươi khi dễ ta bây giờ lại đổi trắng thay đen!"
"Oaaaaa...trước đó thì bị nữ nhân băng lãnh kia chà đạp tình cảm, bây giờ bỏ tiền vì ngươi lại bị ngươi tát cho một cái thật đau"
"Oaaaa...ông trời ngó xuống mà xem, ông mang tôi đến thế giới này tại sao lại không mở cho tôi bản hack...để bây giờ đi đến đâu cũng bị người bắt nạt!"
Tư Hạ nghe hết nổi thứ ngôn ngữ kì quái của cô, lớn giọng quát: "Đủ rồi mau nín! là ta sai, là ta bắt nạt ngươi" lần đầu tiên trong cuộc đời hành nghề của Tư Hạ được "trải nghiệm" loại khách hàng như vậy, ngoài kia không biết bao nhiêu nam nhân săn đón chiều chuộng nàng...vậy mà bây giờ nàng phải dỗ một tên mặt trắng ẻo lả trước mắt...thực sự là quá mất mặt mà!
Khóc đến mệt lã cả người cuối cùng Ngọc Đan cũng gục mặt xuống bàn ngủ thiếp đi
"Hừ! thật không biết ai mới là người bán đêm đầu" Tư Hạ bắt đắc dĩ đỡ cô về phía giường, đưa mắt đánh giá Ngọc Đan từ trên xuống dưới rồi nói: "Còn định đánh thuốc cho ngươi ngủ nào ngờ lại ngoan ngoãn như vậy"
Kỳ thật lai lịch của Tư Hạ vốn là một chủ phường thêu, trong nhà còn có một đại ca là kẻ bài bạc lại ham mê tửu sắc bị người lừa hết tiền còn gánh lên một khoảng nợ khổng lồ, tuy hắn rất thèm thuồng cơ nghiệp của Tư Hạ nhưng không tài nào đụng vào được bởi vì Tư Hạ vốn là người luyện võ, đụng vào nhất định sẽ bị nàng đánh vỡ mồm.
Lần đó hắn bị chủ nợ tìm đến nhà siết nợ, đòi chặt đi một bàn tay của hắn, không còn cách nào liền nghĩ ra quỷ kết lợi dụng Tư Hạ không đề phòng đã hạ độc nàng, sau đó bán nàng vào thanh lâu, thuận lợi chiếm được phường thuê.
Tư Hạ biết rõ kế ước bán thân cùng thuốc giải đang ở chỗ Tô ma ma nhưng nàng trong người có độc căn bản không thể thi triển võ công, chỉ có thể lợi dụng hôm nay bà ta bán đêm đầu của mình liền tìm cách thoát khỏi đây
Xác định được người trên giường đã ngủ say, Tư Hạ đưa tay muốn cởi y phục trên người Ngọc Đan để cải nam trang cho thuận tiện hành sự, nào ngờ vừa chạm vào trung y liền bật thốt lên: "Là nữ tử?"
———đường phân cách hoa lệ———
Tác giả lảm nhảm:
Tác giả hai mắt ngấn lệ nhìn Ngọc Đan: "Ngày này năm sau ta sẽ nhớ ngươi"
Ngọc Đan: "Ngươi hại ta!"