Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Đàn ông cũng phục vụ đàn ông?” Lần đầu tiên đến nơi này, tất cả đối với Âu Dương Ngoạt đều rất mới lạ nên cũng đặc biệt nói nhiều.
“Đúng vậy, ở đây không chỉ phục vụ khác phái, đồng thời cũng có phục vụ cùng phái.” Nói rõ ràng như vậy thì cháu cũng biết rồi đi, người bình thường chắc là sẽ không ai hỏi tiếp.
Nhưng Âu Dương Ngoạt không phải người như thế, không có cách nào khác, kiếp trước cậu chỉ sống đến 18 tuổi, hơn nữa làm sát thủ phải ít tiếp xúc với người khác, cho nên trên phương diện giao tiếp cậu cũng không khéo léo vả lại rất là trực tiếp và thẳng thắng.
“Ân, vậy chú là đồng tính luyến ái?” Một bộ ‘thì ra là thế’.
Âu Dương Sóc nghĩ thầm, tiểu tử chết tiệt này không đáng yêu chút nào, vươn tay nhéo gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Ngoạt. “Đúng vậy, đúng vậy, cho nên cháu giúp chú giữ bí mật được không, tiểu Ngoạt nhi.”
Hất tay của Âu Dương Sóc ra, gương mặt Âu Dương Ngoạt lúc này bị Âu Dương Sóc nhéo đỏ bừng nhìn đặc biệt đáng yêu. “Đã biết.”
Phục vụ dẫn họ đến một bàn trống, khi hai người đều ngồi xuống, Âu Dương Sóc hỏi: “Cháu uống rượu không?” Hoàn toàn quên mất là Âu Dương Ngoạt còn tuổi dị thành niên, một lúc sau nhớ lại, vội vàng sửa miệng: “A, không, chú cái gì cũng chưa nói, nếu như bị lão ba của cháu biết thì chú thảm…chú còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa.”
“Chú sợ hắn như vậy?” Ngồi trên ghế sô pha mềm mại, lấy trái cây lúc nãy mua trên đường một bên nhàn nhã ăn, Âu Dương Sóc vì sợ Âu Dương Ngoạt nhàm chán mà mua cho cậu.
“Toàn bộ Âu Dương gia, chú thấy không sợ anh ấy chỉ có mỗi mình cháu.” Cái này tuyệt đối không khoa trương.
Âu Dương Thần Tu là người thừa kế Âu Dương gia, tuy rằng cha hắn chưa chết, nhưng mà người trong tộc đều giao toàn quyền xử lý cho Âu Dương Thần Tu. Thứ nhất, quyền lợi cùng tài lực của hắn chiếm đa số, gia tộc đương nhiên sợ hắn tách riêng. Thứ hai là thủ đoạn của hắn, thời điểm khi chưa tiếp nhận Âu Dương gia, có người không phục gây rối, nhưng tất đã đều không có kết cục tốt. Thủ đoạn của Âu Dương Thần Tu chỉ cần đã từng chứng kiến qua là có thể hiểu được, cho nên tất cả mọi người đều rất kiên kị hắn.
Không cần gọi, khi bọn họ ngồi xuống không đến năm phút, thì một ngưu lang vừa rồi còn ngồi cùng bàn với một người đàn ông đã đi lại đây.
“Sóc, hôm nay anh đến làm em thật vui vẻ.” Ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Sóc, một tay thì gác lên vai hắn.
“Ha hả, em muốn cái gì? Nói đi?” Vui vẻ??
“Sóc, anh vẫn là người hào phóng nhất.” Cho Âu Dương Sóc một cái ôm chầm, sau đó chuyển hướng quầy bar: “Mang đến đây một chai Richebourg năm 1959.”
Nghe được có người gọi rượu giá đến một trăm vạn, trong đại sảnh nhất thời ầm ĩ lên, có người hâm mộ, tò mò nhìn sang, cũng có người khiêu khích bắt đầu gọi rượu giống bên này.
Những người kia nếu không phải lấy lòng ngưu lang bên cạnh, thì chính là vì tự ái đàn ông. Không biết là bại gia tử dùng tiền ba mẹ hay là loại nhà giàu mới nổi. Cho nên đối với loại khiêu khích nhàm chán của mấy người đó Âu Dương Sóc trực tiếp xem như không thấy.
Nếu Âu Dương Sóc tiếp nhận khiêu khích của những người kia, vô tình mà nói thì người vui vẻ chính là ngưu lang bên cạnh, dù sao gọi rượu càng nhiều, càng đắt tiền thì thành tích của hắn càng cao, thu nhập càng nhiều.
Nhưng thường ngồi cùng Âu Dương Sóc, hắn biết rõ Âu Dương Sóc không bao giờ cùng kẻ khác cạnh tranh mặt mũi nhàm chán thế này. Mặc dù thất vọng, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra ngoài, cũng không giống các ngưu lang khác mở miệng đòi hỏi với khách của mình, bởi vì Âu Dương Sóc rất ghét loại này. Cho nên trước mặt Âu Dương Sóc hắn tuyệt đối không tham lam, bởi vì phóng dây dài câu cá lớn mới là đạo lý của hắn.
“A, đúng rồi, Sóc, vị bên cạnh anh là ai vậy?” Nhìn về phía Âu Dương Ngoạt vừa rồi còn ăn rất tự nhiên.
Vừa rồi Âu Dương Sóc cùng hắn thân mật xem như không thấy, nếu Âu Dương Ngoạt không nói với bọn họ câu nào, phỏng chừng lúc sau Âu Dương Sóc cũng quên luôn sự tồn tại của cậu.
Chỉ với gương mặt của Âu Dương Ngoạt phỏng đoán không bao lâu thì sẽ là No.1. Nhưng mà với khí chất của Âu Dương Ngoạt, lạnh lùng mang theo cao quý, thấy thế nào cũng không giống người làm nghề như hắn, điểm ấy khiến hắn yên tâm không ít.
“A, cậu ta là cháu anh.” Nhìn về phía Âu Dương Ngoạt bên cạnh. “Tiểu Ngoạt nhi, đây là No.2 ở đây, tên là Khải.”
“Chào.”
Âu Dương Ngoạt liếc mắt một cái cũng không nói tiếp tục ăn, Âu Dương Sóc đột nhiên cười gian, nói cái gì bên tai Khải sau đó hắn rời khỏi. Một lúc sau hắn quay lại thì dẫn theo một người tóc vàng, là một ngưu lang nhìn qua khoảng 20 tuổi.
“Xin chào, tôi tên Sam.” Ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Ngoạt, Sam rất lễ phép giới thiệu.
“Chào, Ngoạt.” Ngẩng đầu nhìn nhìn người trẻ tuổi kia, Âu Dương Ngoạt nói một câu xem như tự giới thiệu. Sau đó híp mắt nhìn về phía Âu Dương Sóc, khoé miệng như có như không mỉm cười.
Biểu tình này, khiến Âu Dương Sóc sợ không ít. Quá giống! Quả thật là giống nhau như đúc! Không hổ là cha con, ngay cả biểu tình cũng không khác nhau là mấy.
Âu Dương Ngoạt quay đầu, đối với Sam không hề để ý nói: “Muốn gọi gì thì cứ việc gọi, càng đắt tiền càng tốt! Gọi hết sức cho tôi.” Dù sao cũng có người trả tiền.
Nghe đến đó, Âu Dương Sóc mắt trừng lớn. Trời! Gọi loại đắt nhất! Tiền của ta a ~ ~ ~ về nhà không bị lão đầu kia mắng cẩu huyết lâm đầu mới là lạ.
“Đúng rồi. chúng ta có phải đã gặp qua ở đâu rồi không?” Có chút cảm giác quen thuộc, nhưng mà cũng là xa lạ. Bất quá Âu Dương Ngoạt là người nghĩ cái gì thì nói cái đó.
Sam đang chuẩn bị dùng nụ cười nghề nghiệp để trả lời, chợt nghe thấy âm thanh âm dương quái khí của Âu Dương Sóc: “Nha, tiểu Ngoạt nhi, chú còn tưởng cháu rất đơn thuần, hoá ra cũng dùng phương thức này để làm quen a.” Khải ngồi kế bên buồn cười.
“Chú không muốn sống qua đêm nay phải không?” Ngẩng đầu, nâng cằm, như nữ vương trên cao nhìn xuống Âu Dương Sóc.
“Ách….” Đang trong lúc nguy cơ, Âu Dương Sóc lời nói đến miệng bỗng nhiên bị ngăn chặn.
Vào lúc này, điện thoại Âu Dương Sóc vang lên, là Âu Dương Thần Tu gọi đến.
Không hề nghĩ tới là Âu Dương Thần Tu gọi đến vào lúc này, Âu Dương Sóc nhất thời luống cuống tay chân, bất quả ở bên ngoài vẫn ra vẻ trấn định.
“Khải, Sam chúng ta có việc phải đi trước.” Nói xong, không chờ bọn họ trả lời Âu Dương Sóc liền vội vã kéo Âu Dương Ngoạt rời khỏi câu lạc bộ.
Trên đường, người đến người đi vô cùng náo nhiệt. “Lão ba của cháu gọi điện thoại đến, lát nữa anh ấy có hỏi cháu đang ở đâu, ngàn vạn lần đừng nói là ở đây.”
“Tại sao?” Âu Dương Ngoạt khó hiểu nhìn Âu Dương Sóc.
“Ai nha, bây giờ cháu đừng hỏi nhiều như vậy, lát nữa hắn hỏi cháu, cháu ngàn vạn lần đừng nói là được. Biết không, tiểu Ngoạt nhi thượng đế của chú.”
“Đã biết.” thấy Âu Dương Ngoạt gật đầu đáp ứng Âu Dương Sóc mới yên tâm bắt máy.
Bên kia, Âu Dương Thần Tu giống như đại hoả, bởi vì hắn gọi điện thoại cả buổi mà không ai bắt máy.
“Âu Dương Sóc! Ngoạt nhi bây giờ ở đâu?” Khi Âu Dương Sóc nhận điện thoại, nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của Âu Dương Thần Tu từ bên kia thì cả người giống như gió lạnh thổi qua, trong lòng thật lạnh thật lạnh a.
“Ách, tiểu Ngoạt nhi bên cạnh em.”
“Tại sao không đưa nó về nhà?” Gọi điện đến ba căn biệt thự, thật vất vã mới thông với một chỗ, kết quả Âu Dương Ngoạt lại chưa có về nhà, hỏi mới biết được là theo Âu Dương Sóc ra ngoài. Trong lòng tức giận cực độ.
“Tiểu Ngoạt nhi mới đến Nhật Bản, em đây làm chú hẳn là phải dẫn nó đi giải trí một chút.” Lý do thật tốt! Khiến Âu Dương Thần Tu nhất thời không nói được lời nào. Sau một lúc yên lặng, âm thanh Âu Dương Thần Tu lần thứ hai vang lên: “Bảo nó nghe điện thoại.”
“Tiểu Ngoạt nhi, lão ba của cháu bảo cháu nghe điện thoại.”