Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sự thân thiết đột ngột của Lạc Yên Yên khiến cô có chút bất ngờ nhưng xen lẫn trong đó một nỗi lo bất an lại dâng trào. Cô cũng không rõ sự bất an bây giờ của mình là như thế nào nhưng cũng vẫn rất vui vẻ với đàn chị mà mình tôn trọng. Liền quay sang đặt tay mình lên tay Lạc Yên Yên rồi cười vui vẻ với đàn chị.
Lạc Yên Yên cũng rất vui vẻ tương tác qua lại với cô, nhưng ánh mắt lại đang âm thầm quan sát từng bước chân khi xuống bậc thang của cô. Rốt cuộc, chị ta đang định làm gì đây?
"Đàn chị chắc cũng cảm thấy mệt mỏi khi phải diễn như vầy lắm nhỉ?"
"Hả?"
Lạc Yên Yên ngơ ngác nhìn cô, cô không nhìn chị ta vẫn cứ nhìn về phía trước.
"Chỉ là tôi cảm thấy lạ thôi, khi không lại thân thiết là. tôi có chút bất ngờ."
"Vậy sao? Tôi...vốn cũng muốn thân thiết như vậy với cô mà."
"À, vậy là do tôi hiểu nhầm. Tôi xin lỗi chị nhé!"
"Không...có...gì."
Giọng điệu mờ ám của Lạc Yên Yên làm cô khó hiểu nhìn sang phía đàn chị, thì đã thấy chị ta đang nhếch miệng cười với cô.
"??"
Cô khó hiểu nhìn chị ta, nhưng rồi bỗng dưng cả người chị ta lại ngã nhào về phía trước, cô tròn xoe mắt nhìn Lạc Yên Yên.
"Đàn...đàn chị.!!!"
Ngay sau đó cô cũng bị kéo theo và ngã xuống. Cả người liền bị lăn vòng từ trên cao xuống. Cả cơ thể cứ liên tục va chạm vào bậc thang vô cùng đau đớn, cả cơ thể không thể điều khiển làm cho nó dừng lại. Chỉ biết bất lực để cho sự rơi tự do này dừng lại.
Châu Miên và Nhược Đình Hi đi sau khi nhìn thấy cả hai đột nhiên ngã cầu thang liền hoảng hốt mà hét lên rồi chạy về phía trước muốn giữ cả hai người lại.
"Giai Nghiên, chị Lạc..."
Tiếng hét của Nhược Đình Hi lặp tức thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người đi phía trước liền quay lại nhìn xem chuyện gì mà khiến Nhược Đình Hi lại lớn tiếng đến vậy. Vừa quay lưng thì đã thấy cảnh tượng lần lượt cả cô và Lạc Yên Yên đang cùng nhau ngã nhào lăn xuống cầu thang. Trình Hải vừa thấy như vậy đã lặp tức hét lên rồi chạy nhanh đến chỗ cô.
"Dương Giai Nghiên."
"Mọi người, nhanh chóng lẹ lên đến xem hai người họ."
Sau khi lăn được mười mấy bậc thì thì cùng cả hai cũng đã dừng lại, Trình Hải liền chạy lại đỡ cô. Cả mặt và cơ thể cô cũng đã vì vậy mà bị thương, đầu chảy cả máu nhưng cô vẫn cố mở mắt tuy rằng tầm nhìn vô cùng mờ ảo nhưng vẫn nhìn về hướng của Lạc Yên Yên rồi mở miệng.
"Đàn...đàn chị..."
"Chết tiệt, giờ còn lo cho người khác. Cậu không biết nhìn bộ dạng của mình à?"
Tầm nhìn mờ ảo, những cơn đau cứ liên tục kéo đến cả ý thức cũng đang dần mất đi. Ngay sau đó, đôi mắt cô bắt đầu nặng trĩu rồi cuối cùng ngất đi lúc nào cũng không hay.
"Mau mau, sơ cứu vết thương. Xem vết thương cho bọn họ..."
Cả tổ chương trình liền dừng lại mọi chuyện rồi vội vàng kéo người đến xem tình hình cả hai người. Mọi người trong tổ chương trình vội vàng gọi cấp cứu, vì đang trên đảo cho nên mọi người bắt đầu sơ cứu băng vết thương lại cho cả hai rồi cùng đưa hai người vào bệnh viện sau khi quay trở lại đất liền. Ngày hôm đó cả tổ chương trình đã bị một phen làm hết hồn, cả tâm trạng cũng không còn để mà quay show gì nữa. Người bên tổ chương trình thì vô cùng lo lắng vì sự cố bất ngờ này.
Chị Thẩm Hoà đã phải xin lỗi bốn người tham gia show còn lại và kêu mọi người về lại nước S vì có lẽ show lần này sẽ không thề quay được cho đến khi hai người đó tỉnh lại.
"Mọi ngườ, rất xin lỗi vì có lẽ không thể tiếp tục quay nữa. Chúng tôi sẽ đặt vé máy bay để mọi người có thể quay về nước để tiếp tục lịch trình còn dang dở."
"Chị Thẩm Hoà, chúng tôi cũng muốn ở lại đây."
Thẩm Hoà ngạc nhiên nhìn mọi người rồi hỏi:
"Mọi người sao lại muốn ở lại chứ?"
"Chúng tôi cũng rất lo lắng cho hai người họ, không thể bỏ mặc như vậy mà về trước được."
"Đúng vậy, nếu đã cùng đi với nhau thì phải cùng về với nhau chứ."
Nhìn thấy ai nấy cũng đều có chữ lo lắng thiện rõ trên mặt như vậy Thẩm Hoà cũng chỉ đành bất lực, chỉ cười nhạt nhìn những con người trước mặt. Tuy rằng bọn họ chỉ mới gặp nhau chưa đầy được bao lâu nhưng có thể nhìn thấy ai nấy cũng đều lo lắng cho đồng nghiệp của mình. Cho dù trong lòng có kiêu căng thế nào cũng không tránh khỏi sự lo lắng, sợ hãi cho người khác.
"Họ...họ sẽ không sao đấy chứ?"
Châu Miên lo lắng hỏi mọi người.
"Không sao, cô đừng như vậy. Đừng làm tôi lo thêm."
"Haizzz, được rồi. Tôi sẽ chuẩn bị phòng khách sạn cho mọi người, mọi người bây giờ có thể quay về nghỉ ngơi đi. Khi nào có thông báo về hai người đó tôi sẽ nói với mọi người."
"Vậy nhờ chị, bọn tôi cũng vì leo núi và sự việc ban nãy mà sốc hết cả tinh thần rồi."
"Vậy mau đi nghỉ ngơi đi, vất vả cho mọi người rồi."
Mọi người chào tạm biệt nhau và cũng rời đi ngay, nhưng vẫm còn một người nữa vẫn còn ngồi đó. Là Trình Hải, đến giờ Thẩm Hoà mới nhận ra một người năng nổ như cậu mà nãy giờ lại im lặng cứ ngỡ như cậu không hề ở đây vậy. Cậu cúi gầm mặt, hai tay siết chặt vẻ mặt bất động trầm tư.
"Trình Hải..."
Cậu dường như không nghe thấy tiếng Thẩm Hoà đang kêu mình, thấy vậy chị liền gọi thêm tiếng nữa.
"Trình Hải."
Chị khẽ lây người cậu, bây giờ cậu mới giật mình ngước mặt lên nhìn Thẩm Hoà. Cả biểu cảm đang vô cùng lo lắng.
"Cậu...cậu sao vậy."
"Chị Thẩm Hoà, bây giờ tôi đến bệnh viện được không?"
"Hả?"
Chị bất ngờ nhìn cậu, Trình Hải bất ngờ đứng dậy nhìn chị với vẻ mặt tha thiết thành khẩn vô cùng.
"Chị, tôi muốn xem tình hình của hai người đó sao rồi. Tôi...tôi cũng lo cho họ nữa."
"Tôi biết, nhưng bây giờ cậu về nghỉ ngơi đi rồi đến thăm cũng không muộn."
"Nhưng tôi thật sự rất..."
"Trình Hải, tôi biết cậu đang rất hỗn loạn và lo lắng như thế nào. Cả tôi và mọi người cũng vậy nên cậu đừng như vậy nữa, mau nghỉ ngơi đi rồi quay lại. Tôi xin cậu đấy!"
Để cho một tên đang mất bình tĩnh này vào bệnh viện thì thế nào cậu cũng sẽ làm loạn lên cho xem. Nhớ lại lúc cậu chạy lại đỡ cô thì đã bị mất kiểm soát về ngôn từ từ lúc đó rồi. Cậu còn nằng nặc đòi tự mình sơ cứu cho cô và cõng cô xuống núi cho đến khi xe cứu thương đến. Cả quần áo cậu đều đã bị dính máu và bụi bẩn rất nhiều, cả đầu tóc cũng rối lên vì vò đầu quá nhiều. Có thể thấy cậu còn lo lắng còn nhiều hơn mọi người nữa.
"...được"
Giọng cậu yếu ớt thốt lên, hai tay buông thõng xuống. Thấy vậy Thẩm Hoà mới an tâm rồi trấn an cậu.
"Cậu yên tâm, bọn tôi sẽ cố gắng lo cho bọn họ."
Chị vỗ vai Trình Hải rồi rời đi để đến bệnh viện ngay. Thẩm Hoà có cảm giác như chị còn lo cho Trình Hải giống như hai người đang nằm trong bệnh viện thế kia. Show chỉ mới bắt đầu chưa được một ngày thì gặp biến cố này, ngay lúc này Thẩm Hoà mới là người đau đầu nhất đây. Vừa lo lắng cho hai người họ, vừa lo cho chương trình vì không thể phát sóng tiếp theo lịch hẹn được và lo lắng không biết thông báo như thế nào với công công ty của cả hai đây. Dù sao cũng là do một phần bất cẩn cho nên mới dẫn đến việc hai người bị thương như thế này.