Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Hạ Tần
Reup: Mèo Tai Cụp
Lăng Vi thật tình cảm thấy, với công lực sống ảo này của Tạ Thanh Nghiên, không xuất đạo thì quá ủy khuất cho anh, anh quả thật chính là tay trái xưng bá ở thương giới, tay phải thống trị bảng tin, đạp giới giải trí dưới chân, siêu sao của dải Ngân Hà!!
Đổi trắng thay đen được như thế, kiên quyết hư cấu cô thành một cô gái ngốc bạch ngọt trong đầu chỉ biết yêu đương thật sự tốt sao? Lương tâm của anh sẽ không nhột sao?
Thật sự đã khiến người ta nhìn đủ rồi!
Nhưng phỉ nhổ thì phỉ nhổ, Lăng Vi phát hiện bản thân cũng có chút bị Tạ Thanh Nghiên manh hóa (*) rồi, anh thật sự không hề giống kẻ có tiền trong tưởng tượng của cô.
(*) ý nói bị lây tính dễ thương
Anh là một người thành công tinh anh, là một người có lòng dạ rất sâu, lại là người mỗi ngày ở trên bảng tin làm trò yêu ma quỷ quái. Mấy tính cách này thoạt nhìn như hoàn toàn độc lập, nhưng lại dung hợp hoàn hảo trong con người anh, nhìn như mâu thuẫn, nhưng một khi tiếp nhận được thì lại cảm thấy rất hài hòa, thực thú vị.
Người như vậy rất có mị lực cũng rất nguy hiểm, không ai biết được trong lòng anh đang thật sự suy nghĩ cái gì, nhưng ánh mắt lại dễ dàng dừng ở trên người anh.
Mặc dù trời đã khuya, nhưng Lăng Vi vẫn nhịn không được gửi tin nhắn cho Tạ Thanh Nghiên.
“Anh ơi, anh bôi nhọ tôi như vậy, lương tâm của anh sẽ không đau sao?”
Lúc này chắc là Tạ Thanh Nghiên có thời gian, rất nhanh đã trả lời lại, “Vẫn tốt, còn có thể ở trong phạm vi chịu đựng được.”
Cái quỷ gì vậy, ý anh là lương tâm không đau sao?
“Anh vui vẻ là tốt rồi.” Lăng Vi cảm thấy bản thân nhiều chuyện rồi.
“Cô em tức giận à?” Anh hỏi.
Lăng Vi phát hiện, tính cách thích sống ảo khoe khoang của ba Tạ kia, hình như Tạ Thanh Nghiên cũng chỉ giới hạn ở trong bảng tin, ngày thường khi nói chuyện với cô, ngoại trừ cà lơ phất phơ một chút ra, thật ra vẫn rất bình thường.
“Vẫn bình thường.” Cô nói, thật ra không có tức giận, vốn dĩ lúc hai người ký hiệp nghị đã nói rõ, phải cố gắng phối hợp diễn xuất với đối phương, phối hợp khoe ân ái cũng coi như có ở trong phạm vi của hiệp nghị.
Tạ Thanh Nghiên lại nói: “Nhưng cô em vừa hỏi như vậy, hình như lại có hơi đau, em muốn tới giúp tôi xoa một chút không?”
Lăng Vi:……
Cô muốn thu hồi cái câu vừa khen anh rất bình thường kia lại! Cái lão lưu manh này!!!
“Tôi sợ đến lúc đó sẽ làm lương tâm còn sót lại của anh đều bị bóp nát.” Lăng Vi bĩu môi trả lời.
“Nói vậy, về sau em làm lương tâm của tôi đi.”
Lăng Vi:……
Những lời này thấy thế nào cũng giống như đang âu yếm nhau vậy.
Trần Tiểu Nhược nằm ở giường kế bên nghiêng người qua, mơ hồ nhìn thấy Lăng Vi vẫn còn đang chơi di động, vì thế xoa đôi mắt nói: “Chị Vi, sáng mai chị còn phải diễn đó, đi ngủ sớm một chút đi.”
“Ừ, biết rồi.” Cô thất thần trả lời lại, cúi đầu tiếp tục đánh chữ, “Lương tâm của tôi và anh không xứng đôi, không dùng chung được!”
“Về sau tiếp xúc giao lưu nhiều một chút thì sẽ xứng đôi thôi.” Ông chủ Tạ nói.
Gương mặt của Lăng Vi đột nhiên có hơi nóng, tại sao cô lại cảm thấy những lời này của ông chủ Tạ có chút đen tối vậy? Hay là do cô nghĩ quá nhiều?!
“Ba Tạ, cầu xin anh buông tha cho lương tâm của tôi đi!”
“Được rồi, lương tâm của em tạm thời an toàn, chúng ta lại tâm sự chuyện vượt ngàn dặm đi.”
Đầu óc của Lăng Vi vốn đã có chút mê mang, khi nhìn thấy mấy chữ này xong lập tức tỉnh táo trở lại, đây không phải là lời anh thuận miệng nói ở trên bảng tin sao?
“Anh muốn tới chỗ tôi?” Không biết vì sao, nhịp tim của Lăng Vi đập có hơi nhanh, bàn tay cầm di động cũng siết chặt lại vài phần.
“Ngày mai tôi sẽ đến thành phố S công tác, cách thành phố quay phim không xa, đến lúc đó có thể thuận tiện đến mời em ăn cơm.”
Thì ra không phải đặc biệt đến thăm cô, Lăng Vi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại cảm thấy có một chút xíu mất mát, trả lời: “Anh từ ngàn dặm xa xôi tới đây, sao có thể để anh mời ăn cơm, tôi nên là người mời mới đúng.”
“Vậy đúng là rất chờ mong.” Anh nói.
“Vậy ngày mai gặp nha, tôi muốn đi ngủ.”
“Ừ, tôi cũng muốn ngủ, cùng nhau ngủ đi ~”
Lăng Vi:……
Ai muốn ngủ cùng anh chứ, lão lưu manh!!
Biết Tạ Thanh Nghiên muốn tới đây, ngày hôm sau Lăng Vi liền có chút thất thần, cũng không biết anh chỉ tới ăn bữa cơm với cô, hay là muốn tới tham quan đoàn phim nữa, nếu để đoàn phim biết Tạ Thanh Nghiên và cô có quan hệ không tầm thường, đoán chừng sẽ tạo thành một sự oanh động không nhỏ,dù sao danh tiếng của ông chủ Tạ đã rất không nhỏ rồi.
Nhưng lúc trước cô và Tạ Thanh Nghiên định ra hiệp nghị, còn không phải là đã nhìn trúng danh tiếng và bối cảnh của Tạ Thanh Nghiên có thể trợ giúp cho cô sao, bây giờ cô đứng ở đây rối rắm cái gì?
Trong lòng suy nghĩ chuyện khác, Lăng Vi thật sự không có tâm trạng làm việc, buổi sáng lúc đóng phim, đã bị đạo diễn Quách Khải dạy dỗ một hồi, “Đang mộng du chưa tỉnh ngủ sao? Có muốn tưới chút nước lạnh để tỉnh táo hay không?”
Từ sau khi Quách Khải phát hiện kỹ thuật diễn của Lăng Vi rất vững chắc thì yêu cầu đối với Lăng Vi cũng tương đối đề cao hơn rất nhiều, thậm chí có rất nhiều lần đều trực tiếp thêm phần diễn cho cô, loại đãi ngộ như vậy cho dù là diễn viên chính cũng ít khi có được, rõ ràng có thể nhìn thấy được, Quách Khải rất vừa lòng với cô, thậm chí có ý muốn dìu dắt cô.
Lăng Vi cũng rất có mắt nhìn, lúc quay phim đều vô cùng tập trung nghiêm túc, rất ít gây lỗi, cho nên hôm nay sau khi bị NG vài cảnh, Quách Khải liền nhịn không được giận dỗi cô một hồi.
Sau khi bị đạo diễn mắng, cuối cùng Lăng Vi cũng tỉnh táo hơn một chút, vội vàng bỏ mấy cái suy nghĩ lung tung rối loạn ra sau đầu, uống chút nước, nghỉ ngơi vài phút xong, đầu óc và thể xác liền bắt đầu tập trung vào công việc.
Bạch Hiểu Liên vẫn luôn bị Lăng Vi đè trên đầu rốt cuộc cũng bắt được cơ hội, thừa dịp giữa cảnh được nghỉ ngơi, chạy đến trước mặt cô châm chọc mỉa mai một hồi, “Không phải nói kỹ thuật diễn rất lợi hại sao? Còn không phải cũng bị đạo diễn mắng à!”
Lăng Vi xoa mí mắt nhìn cô ta, cười nói: “Phải nha, tôi vào đoàn lâu như vậy rốt cuộc mới bị mắng một lần, đúng là không thể so với cô, cô chính là nhân vật được đạo diễn Quách coi trọng nha.”
Trần Tiểu Nhược ở bên cạnh hợp thời mà “Phụt” một tiếng, che miệng cười trộm.
“Lăng Vi, để tôi coi cô có thể đắc ý tới khi nào!”
“Chị Bạch, lời này nói nhiều sẽ không thú vị nữa.”
Bạch Hiểu Liên:……
Đến lúc ăn cơm trưa, Lăng Vi nhận được tin nhắn của Tạ Thanh Nghiên, nói anh đã đến thành phố S, cách thành phố quay phim chỉ hơn một tiếng đi xe, nếu Lăng Vi có rảnh, buổi tối sẽ tới đây tìm cô ăn cơm.
Buổi chiều Lăng Vi không có cảnh diễn, buổi tối đương nhiên sẽ rảnh, lập tức trả lời lại, nói buổi tối dẫn anh đi ăn ngon, cũng khoác lác nói sẽ là những món ngon chắc chắn anh chưa từng ăn qua.
Buổi chiều, đang lúc cô ở trong phòng khách sạn chọn lựa quần áo để ra ngoài thì Triệu Như Ý lại tìm tới cửa, điều này khiến cho Lăng Vi rất bất ngờ, sau khi người đại diện này của cô và Bạch Hiểu Liên cùng vào đoàn, ngoại trừ lần đầu chào hỏi lẫn nhau ra, ngày thường đều coi như cô không tồn tại, không ngờ hôm nay lại tự mình tới tìm cô, xem ra mặt trời sáng nay mọc ở phía tây rồi.
Triệu Như Ý khoanh hai tay trước ngực, hất cằm lên, bày ra bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến, “Đêm nay tôi hẹn với phó đạo diễn Vương ăn cơm, cô cũng là người tôi nâng đỡ, đến lúc đó cùng đi.”
Giọng điệu khi nói chuyện kia giống như chị ta mang Lăng Vi theo đã là ban ơn rất lớn vậy.
Lăng Vi cười lạnh ở trong lòng: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (*)!
((*) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp. Ý nói sự manh nha của những kẻ mưu mô lấy lòng kẻ khác để thực hiện mưu đồ của mình.)
“Đêm nay tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, đã hẹn với người ta, chị mang chị Bạch đi là được rồi.”
Vẻ mặt của Triệu Như Ý trở nên run rẩy dữ tợn, không kiên nhẫn nói: “Hẹn hò gì có thể so sánh với tiền đồ của chính mình? Mang cô đi gặp phó đạo diễn Vương, rất có ích cho cô sau này, trong lòng cô không biết tự cân nhắc sao?”
“Chị Triệu, đêm nay tôi có cuộc hẹn rất quan trọng, chị cũng đừng khó xử tôi.” Giọng của Lăng Vi mềm nhẹ, nhưng thái độ lại rất kiên quyết, rõ ràng là không muốn đi cùng Triệu Như Ý, tiền án của Triệu Như Ý chồng chất, không phải mang cô đi bồi rượu thì chính là muốn tặng cô cho người khác, đồng ý theo chị ta đi gặp phó đạo diễn Vương mới là kẻ ngốc đó.
Triệu Như Ý không ngờ cô dám tranh luận như vậy, sửng sốt một hồi, nheo mắt lại nói: “Lăng Vi, với thái độ bây giờ của cô, chỉ một giây thôi tôi có thể nói công ty phong sát gϊếŧ chết cô đó!”
“Chị Triệu, tôi chỉ không muốn đi bồi rượu mà thôi, chỉ như vậy đã bị phong sát rồi sao? Nếu công ty ở trên biết được chân tướng, vậy thì đối với chị cũng không có chỗ tốt đâu!”
“Cô còn dám tranh luận? Triệu Như Ý tôi đối phó người khác có lẽ không được, nhưng thu thập cô vẫn còn dư dả đó!” Triệu Như Ý bắt đầu nghiến răng nghiến lợi buông lời hung ác, điểm này lại rất giống với Bạch Hiểu Liên, chẳng lẽ bọn họ thật sự là hai mẹ con ruột?
Lăng Vi thật sự không muốn xé rách mặt với chị ta ngay lúc này, suy nghĩ một hồi rồi nhượng bộ nói: “Nếu đêm nay tôi trở về sớm, sẽ đi tìm các người, có thể chứ?”
Triệu Như Ý trừng mắt nhìn cô nửa ngày, mới hừ lạnh nói: “Cũng được, nhớ rõ phải về sớm một chút.” Nói xong liền quay đầu rời đi.
Lăng Vi thở ra một hơi thật dài, nghĩ thầm đêm nay chắc chắn không đơn giản như vậy, cô phải suy nghĩ biện pháp mới được.
Hơn 5 giờ, Lăng Vi một mình ra khỏi khu vực quay phim, liếc mắt một cái thì đã nhìn thấy Tạ Thanh Nghiên đứng ở bên chiếc xe hơi chờ cô, có thể là mới từ công ty trực tiếp đến đây, trên người Tạ Thanh Nghiên vẫn còn đang mặc áo sơ mi quần tây, thoạt nhìn rất ôn hòa lễ độ, ngọc thụ lâm phong, đẹp trai đến mức nghiêm nghị, khiến người ta hoàn toàn không thể liên hệ anh với vị ba Tạ sống ảo khoe khoang trên bảng tin kia được, đó căn bản là hai người!
Ánh mắt của Tạ Thanh Nghiên trở nên sâu hơn, khóe miệng mang ý cười, im lặng chờ cô đến gần, sau đó rất ga lăng kéo cửa xe ra: “Chúng ta đến nơi nào ăn cơm?”
So sánh với cách ăn mặc nghiêm túc của anh, thì Lăng Vi mặc áo thun quần jean, có vẻ giống như một học sinh cấp ba hơn, “Chúng ta không ngồi xe, đi tới phía trước khoảng hai con phố là đến rồi.”
Lúc này mặt trời cũng mới vừa xuống núi, nhiệt độ đã giảm xuống, hai bên đường phố phủ đầy bóng cây, gió thổi nhè nhẹ, đúng là thời điểm tốt để tản bộ.
Tạ Thanh Nghiên nghe vậy, liền đóng cửa xe, phân phó tài xế lái xe chậm rãi đi theo bọn họ.
Mặc dù hai người thường xuyên tương tác ở trên WeChat, nhưng dù sao cũng đã không gặp mặt nhau một thời gian, trong lúc nhất thời nhìn nhau lại không biết nói gì.
Đi được một đoạn đường, Tạ Thanh Nghiên mới mở miệng nói, “Nắm tay.”
Lăng Vi:……
Bây giờ không có người quen ở bên cạnh, bọn họ còn cần phải diễn nữa sao?
Tạ Thanh Nghiên dường như có thể đọc hiểu tâm tư của cô, nói: “Tài xế đi theo ở phía sau sẽ nhìn đó.”
Lăng Vi:……
Vì thế, tại đầu đường nơi đất khách tha hương, hai người bởi vì một người tài xế không quen biết mà nắm tay nhau, lý do này nghe ra thật sự rất gượng ép.
Tay của Tạ Thanh Nghiên rất lớn, có thể dễ dàng bao bọc lấy tay cô, lòng bàn tay dính vào nhau có chút ấm áp, thế nhưng cũng có chút ngượng ngùng.
“Chúng ta đi ăn cái gì?” Anh tò mò hỏi.
Lăng Vi làm cái hũ nút không nói chuyện, trong lòng cười trộm, nghĩ thầm đợi lát nữa tới nơi rồi chắc chắn sẽ hù chết anh!
Lúc này, ven đường có mấy đứa nhỏ đạp xe đạp và ván trượt vui đùa ầm ĩ đi ngang qua, Lăng Vi vì muốn né tránh, cho nên dưới chân trượt một cái, thiếu chút nữa đã té ngã, may mắn Tạ Thanh Nghiên nhanh tay lẹ mắt ôm cô lại, mà trong lúc hoảng loạn, Lăng Vi lại không cẩn thận kéo cái cúc áo trước ngực Tạ Thanh Nghiên xuống.
Hai người liếc nhìn nhau, cả hai đều nghẹn lời.
Lăng Vi có chút xấu hổ, trả cúc áo lại cho anh, cười nói: “Cái cúc áo này của anh hình như không được chắc lắm.”
Tạ Thanh Nghiên lộ ra vẻ mặt vi diệu liếc nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Là do em quá nhiệt tình.”
Không chỉ nhào vào trong ngực, mà còn giật cả cúc áo xuống.
Lăng Vi:……
Sau khi đi qua hai con phố, con phố “BBQ nước”, náo nhiệt ồn ào đã xuất hiện ở trước mắt hai người, Lăng Vi chỉ vào mấy loại quán nướng, cười nói với Tạ Thanh Nghiên: “Đêm nay chúng ta sẽ ăn cái này, ngạc nhiên không, bất ngờ không? Ông chủ lớn như anh vậy, chắc chắn chưa từng ăn qua rồi!”
Tạ Thanh Nghiên dùng một tay nắm tay cô, tay còn lại cắm vào túi, rất bình tĩnh nói: “Đúng là chưa từng ăn, nhưng tôi thấy em ăn qua rồi.”
Lăng Vi không hiểu: “Khi nào?”
“Cái lần em nói đi chăm sóc sắc đẹp đó.”
Lăng Vi:……
Đúng là dọa người không được còn bị dọa ngược lại!!
Ba Tạ, anh là ma quỷ sao?!!!
Lời nói dối thình lình bị vạch trần, đây là loại cảm giác như thế nào?! Lăng Vi không biết người khác có cảm giác gì, chỉ biết bây giờ cô rất muốn đào một cái lỗ ngay tại chỗ để tự chôn mình!
Mang theo bầu không khí xấu hổ, hai người tìm một tiệm xiên nướng được trang trí khá là xa hoa đi vào, lúc chờ đồ ăn, Tạ Thanh Nghiên đặt cái cúc áo bị giật đứt ra kia vào trong lòng bàn tay, cầm di động lên chụp hai tấm ảnh, sau đó lại bỏ cúc áo vào trong túi.
Lăng Vi nhìn anh nhẹ nhàng hoàn thành một loạt động tác này, sau đó lại bắt đầu chơi di động, trong lòng đột nhiên có loại dự cảm không tốt, vội vàng lấy di động ra click mở bảng tin.
“Mấy tiện dân các cậu không phải đang đợi kết quả ba ba vượt ngàn dặm sao? Đây chính là kết quả.”
Hình minh hoạ là một cái cúc áo bị kéo rớt xuống.
Lăng Vi:……
Cái hiểu lầm này hơi lớn rồi!
Ba Tạ, anh làm trò lật mặt như lật bánh tráng vậy, thật sự tốt sao????