Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Khói Thuốc - Quỳ Thập Nguyệt
  3. Chương 56: “Chỉ Cần Anh Không Muốn, Triêu Kim Vĩnh Viễn Không Có Khả Năng Phá Sản”
Trước /66 Sau

Khói Thuốc - Quỳ Thập Nguyệt

Chương 56: “Chỉ Cần Anh Không Muốn, Triêu Kim Vĩnh Viễn Không Có Khả Năng Phá Sản”

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Dịch: Kình Lạc

Ông lão vừa mới hạ táng, hai người con gái đã nhận được thông báo sa thải.

Bạc Quan Sơ đang ở Viện nghiên cứu thu dọn đồ đạc.

Lộ Trì dựa vào tường, yên lặng không nói; Tống Trầm lấy thùng giấy giúp cô, còn Trần Bá Sinh lại cầm ly trà, mãi lúc lâu mà cũng chẳng uống được ngụm nào.

“Này, anh không giúp tôi thu dọn chút à?” Bạc Quan Sơ khẽ đụng vào Lộ Trì.

Lộ Trì vòng qua cô rồi đi đến bàn làm việc của Trần Bá Sinh, sau đó rút một tập văn kiện từ trong chồng văn kiện giày chất đống, cuối cùng đưa cho Tống Trầm: “Đưa cho cô ấy cất vào đi.”

Tống Trầm cầm văn kiện, hỏi ý kiến của Bạc Quan Sơ: “Đàn chị.”

“Cái gì thế?” Bạc Quan Sơ mở dây đai túi, bên trong là xấp tài liệu mô hình ung thư gan của động vật thí nghiệm: “Đưa cho tôi cái này để làm gì?”

Trần Bá Sinh nói: “Sang năm thầy dự tính tự mình thành lập một phòng thí nghiệm nên cũng định dẫn theo hai thằng này, hướng nghiên cứu chính là ung thư. Em cứ cầm tài liệu này trước đi, rảnh có thể xem, về sau muốn quay lại thì quay lại.”

Mặc dù Bạc Quan Sơ không sinh ra trong một gia đình có tình thương yêu, nhưng những người mà cô gặp được người sau đều tốt hơn người trước.

Cô để túi văn kiện vào trong hộp: “Vậy ý mọi người muốn bảo là sang năm em quay lại bưng trà rót nước cho mọi người?”

Nghe thấy lời này của Bạc Quan Sơ thì trong lòng Trần Bá Sinh dễ chịu hơn rất nhiều, thậm chí còn vui vẻ hùa theo: “Làm thì nhiều lắm, chỉ sợ em lười thành tính nên không làm được thôi.”

Lộ Trì mang những chồng tài liệu dày trên bàn lên xe giúp cô.

Hôm nay mấy người Trần Bá Sinh có một hội nghị, Bạc Quan Sơ cầm đồ rồi đi. Bốn người có một nhóm chat, lúc nghỉ ngơi, Trần Bá Sinh thích hỏi trong nhóm là có ai muốn ra ngoài câu cá với ông không. Nếu như không ai trả lời, Trần Bá Sinh sẽ ném luôn địa chỉ và thời gian vào; còn ai không đi cùng thì tới lúc đi làm sẽ bị ông lải nhải mãi không tha.

Đường Dương Giang gần như chẳng bao giờ là không bị tắc, Bạc Quan Sơ mới lái xe 5 phút mà đã tắt máy, trái phải trước sau toàn xe với xe. Cô tuỳ ý chuyển radio, đường Dương Giang lại lần nữa được ‘vinh hạnh’ nằm trong danh sách nóng của đài phát thanh giao thông Bắc Thành.

“Đoạn trước đường Dương Giang có hai xe ô tô đâm vào đuôi nhau, hiện tại cảnh sát đã đến hiện trường xử lý. Đoạn sau đường Dương Giang bị ùn tắc không thể nhúc nhích, các tài xế nên cố gắng tránh đi vào đường Dương Giang, đặc biệt là những xe có việc gấp, nhất định phải đi đường vòng.”

Tiếng phổ thông của nam phát thanh viên trong đài không tốt lắm, Bạc Quan Sơ không nghe nổi nên dứt khoát tắt đi.

Khi cô ngồi trên xe Lương Viễn Triêu đi qua đường Dương Giang rồi xảy ra tai nạn thì vẫn là mùa Hè, vậy mà giờ đã vào Thu.

*

Lúc về đến Xuân Giang Minh Nguyệt, Bạc Quan Sơ thấy một cái xác ướp đang ngồi trên sô pha nhà mình.

“Kỳ Phong, ông có bệnh thì đi bệnh viện đi, tới nhà tôi làm gì?” Kỳ Phong lấy chăn bọc kín mít từ đầu đến chân.

Anh ta chỉ để lộ hai hai con mắt, ánh nhìn cầu cứu hướng về phía Bạc Quan Sơ: “Có phải con mèo nhà bà nghe hiểu tiếng người không đấy, tôi bảo nó cách xa ra, vậy mà nó lại cố tình ngồi đối diện, hơn nữa còn nhảy lên người tôi nữa!”

Ánh Trăng vừa nghe thấy thì lập tức mượn bàn trà nhảy lên đỉnh đầu Kỳ Phong. Kỳ Phong gào lên, một người một mèo cứ nhảy lên nhảy xuống.

“Nó đương nhiên hiểu tiếng người rồi. Ánh Trăng, lại đây.”

Bé mèo bước đi uyển chuyển, nó lắc mình đến bên chân Bạc Quan Sơ, sau đó còn không quên quay đầu “meo” một tiếng với Kỳ Phong.

“Đậu xanh! Vì sao nó không nghe lời tôi?”

Bạc Quan Sơ nhún vai, rót một ly nước chanh rồi ngồi xuống, rủ rỉ nói với anh ta: “Trên 4399 có một tựa game nhỏ tên là Đại chiến chó mèo. Nó là thời thơ ấu của tôi, khá thú vị, chơi được. Không biết bây giờ còn không, ông có thể xem thử, hoặc là vào 7k7k chơi.”

Kỳ Phong ngẫm nghĩ: “Sao tôi cứ có cảm giác mình đang bị cà khịa nhỉ.”

Bạc Quan Sơ gọt táo, sau đó đưa nửa quả cho anh ta: “Tìm tôi có việc gì?”

“Tôi chuyển nhượng cửa hàng hoa ban đầu cho người khác rồi, bây giờ thuê cái mới ở bên kia phố tài chính. Mấy hôm nay vừa bắt đầu trang trí, kỳ nghỉ của bà lại kéo dài rồi.”

Bạc Quan Sơ thoải mái bắt chéo chân: “Giá thuê cửa hàng ở phố tài chính gấp ba lần giá thuê cửa hàng trước của ông, ông lấy tiền ở đâu ra?”

Kỳ Phong nói dối mà mặt không đỏ tim không run: “Ba tôi cho tôi ít cổ phần công ty.”

Dù sao dạo gần đây Bạc Quan Sơ cũng không muốn làm việc nên cô cũng chẳng quan trọng là cửa hàng hoa bao giờ thì khai trương, mục tiêu hiện tại của cô là thu phục Lương Viễn Triêu. Nghĩ đến đây, Bạc Quan Sơ thuận tiện hỏi: “Hôm nay ông không ở cạnh bạn gái à?”

“Trường em ấy mở triển lãm tranh, sinh viên học viện nghệ thuật phải tham gia hết.” Kỳ Phong nâng tay nhìn đồng hồ: “Chắc khoảng một tiếng nữa là xong.”

Bạc Quan Sơ bắt đầu đuổi người.

Gần đây Triêu Kim mở thêm mảng y dược, các doanh nghiệp y dược lớn sau khi biết tin thì đều cử người đến Triêu Kim đàm phán hợp đồng. Đêm khuya 11 giờ ngày làm việc, toà nhà cao ốc vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Hôm nay là thứ Sáu, Lương Viễn Triêu bảo mọi người không tăng ca. Thẩm Tu nhận được tin thì vui đến nỗi nhảy cẫng khỏi chiếc ghế phó Tổng Giám đốc.

“Dứa bự, đi thôi! Tôi đưa cô đi ăn cơm.”

Tô Mộc đang thu dọn giấy tờ, ồm ồm nói: “Tôi không đi.”

Thẩm Tu dựa vào giá sách, nhìn chằm chằm cô nàng bằng vẻ mặt ‘cô dám không đi thì tôi sẽ lột da cô ngay tại đây’: “Cho cô cơ hội cuối cùng.”

“Không đi.” Tô Mộc kiên định.

“Được.” Thẩm Tu cầm áo khoác rồi đi, cửa phòng làm việc bị đóng sầm vang rung trời.

Đúng lúc này Trần Nhã Di đi ngang qua: “Cậu có thể chú ý đến hình tượng ở công ty không thế?”

Thẩm Tu quay lại, cao giọng nói: “Ấy, tôi còn tưởng ai đang dạy dỗ tôi đấy? Tổng Giám đốc bộ phận thiết kế à?”

Bên cạnh có mấy nhân viên chuẩn bị tan làm ngó nghiêng qua.

“Hoa khôi lớp, chị giỏi như thế, tôi nhường vị trí này của tôi cho chị nhá, muốn không?”

Trần Nhã Di cố nén cơn giận, cô ta chẳng thèm so đo với Thẩm Tu.

Thẩm Tu không quan tâm đến sắc mặt Trần Nhã Di ra sao, anh ta cứ tiếp tục nói: “Dù hôm nay tôi có tháo cái cửa này xuống, thì cũng chỉ có một chữ để thể hiện dáng vẻ đó thôi, ngầu.”

Nói xong, anh ta vắt áo lên vai, hùng dũng oai phong hiên ngang khí phách mà huýt sáo đi. Lúc đến cửa thang máy, Thẩm Tu gặp ngay Lương Viễn Triêu.

Từ trước đến nay Thẩm Tu và Trần Nhã Di chưa bao giờ hợp nhau, Lương Viễn Triêu cũng đã quen với thái độ ngạo mạn của Thẩm Tu ở trước mặt Trần Nhã Di: “Không ai đi vào, chú mày bỏ cái áo xuống đi.”

Thẩm Tu mặc áo khoác vào, nghiêm túc hỏi: “Anh, trước Tết Âm lịch có thể nhận được thiệp mời của anh không?”

“Thiệp mời gì?”

Thang máy chuyên dụng dừng ở tầng hầm hai, hai người tách ra đi đến xe của mình.

Tiếng của Thẩm Tu vang vọng khắp hầm để xe: “Thiệp mời cưới!”

Câu trả lời mà Lương Viễn Triêu cho anh ta là khói đít xe.

*

Bạc Quan Sơ ngủ cả chiều, lúc thức giấc thì đã là 6 rưỡi. Ánh Trăng nằm bên giường nhìn Bạc Quan Sơ bằng đôi mắt ngóng trông, song nó không dám đánh thức cô.

Một tiếng trước Thẩm Tu gửi tin nhắn wechat cho cô.

[Chị ơi, hôm nay anh em tan làm sớm, xông lên xông lên!]

“Đói à?”

“Meo…”

“Con cố thêm tẹo nữa nhá.” Bạc Quan Sơ vào phòng tắm tắm rửa, sau đó thay quần áo ở nhà rồi gọi Ánh Trăng: “Đi thôi, đưa con đi ăn cơm.”

Chuyện đầu tiên sau khi về nhà mà Lương Viễn Triêu làm chính là tắm, tiếp đó là nấu cơm. Hôm nay còn sớm, anh đi pha một bình trà trước.

Khi chuông cửa vang lên, anh đang hầm ức bò.

Lúc Bạc Quan Sơ chuẩn bị ấn chuông lần thứ hai thì cửa mở. Người đàn ông dựa lên khung cửa, ung dung đánh giá cả người cô: “Mặc thế này là muốn tới nhà anh ngủ nhờ à?”

“Vốn dĩ định ăn trực, nhưng anh đã nói vậy, thế thì em thật sự nghiêng về cái giường của anh rồi đấy. Lần trước ngủ xong em cũng đã định hỏi giường nhà anh là nhãn hiệu gì để em mua một cái.” Cuối cùng, cô áp sát về phía trước: “Về sau anh đến nhà em ngủ đi.”

Lương Viễn Triêu phát hiện lúc Bạc Quan Sơ dụ dỗ thường rất thích nhướng mày, anh cũng học theo: “Giường nhà anh là đặt làm, phải đợi hai năm.”

“Thế thì thôi, vẫn nên ngủ nhà anh thì hơn.” Đừng nói là hai năm, hai tháng cũng khó đợi rồi.

Thịt ức bò trong nồi mềm nhừ, Bạc Quan Sơ ngửi thử, Lương Viễn Triêu gắp một miếng đưa đến bên miệng cô: “Nếm thử xem.”

Bạc Quan Sơ tựa vào quầy bếp, thịt ức bò toả đầy hơi nóng: “Anh à, anh không thổi cho em sao?”

“Đừng giả vờ.”

“Không thổi thật à?”

“Ừm, thổi.” Lương Viễn Triêu thổi hai lần rất ra gì và này nọ, nhưng lúc Bạc Quan Sơ há miệng, anh lại đưa miếng thịt vào trong miệng mình.

Bạc Quan Sơ: “…”

“Ừm, hơi nhạt.” Nói xong anh còn thêm ít muối vào trong nồi, mặc kệ ánh mắt bất mãn của người phía sau.

Đợi đến khi tất cả đồ ăn được bày lên bàn, Bạc Quan Sơ cầm đũa hung hăng đâm mạnh vào bát không, cô cứ đâm mạnh thế rất lâu. Lương Viễn Triêu thấy mà buồn cười, anh không trêu nữa, xới cho cô bát cơm.

Bàn ăn màu trắng ngà không hề đơn điệu. Vừa hay quần áo ở nhà của hai người lại giống màu nhau, ngồi cùng một bàn hệt như vợ chồng mới cưới.

“Kỳ Phong nói cậu ấy muốn chuyển cửa hàng hoa tới phố tài chính, đây có phải là ý của anh không?” Bạc Quan Sơ hỏi.

Lương Viễn Triêu không nói là vì cô, mà nói là “khối đầu tư ấy có giá trị”.

Điện thoại để trên đĩa hơi rung lên, cô được thêm vào một nhóm chat mới.

[Nhóm chat lớp A7, khoá 2009, trường THPT số 13]

Nhóm trưởng là một anh chàng lúc trước chơi rất thân với Ngô Sinh, tên Lại Bạch Phong, mấy hôm trước anh ta vừa kết bạn với cô thông qua Kỳ Phong.

Không tới 5 phút, trong nhóm đã có hơn 20 người.

Lại Bạch Phong: [Còn vài người nữa mình không tìm được cách liên lạc, nếu các bạn có thì nhớ thêm vào nhá.]

Tin nhắn liên tục nhảy lên, Bạc Quan Sơ lướt hoa hết cả mắt.

Khi đang chuẩn bị thoát ra, cô bất chợt nhìn thấy một hàng chữ nhỏ: [“Lại Bạch Phong” đã mời “coco” vào nhóm]

Lại Bạch Phong: [Mọi người đổi tên trong nhóm đi nhá.]

Bạc Quan Sơ nhấn vào, coco là Tiền Khả Khả.

Lương Viễn Triêu thấy cô thất thần thì gõ tay lên mặt bàn, hỏi: “Sao thế?”

“Bọn em định họp lớp, lớp cấp ba.”

Khi Vương Nhân Thành bị bắt, chú Lương Viễn Triêu liên lạc với người trong đồn cảnh sát. Cuối cùng tin đồn mà các bạn trong lớp nghe ngóng được là Vương Nhân Thành bị tình nghi phạm tội tài chính, vì số tiền liên quá lớn nên bên toà án phán quyết nhiều năm tù.

Cảnh ngục trông coi trong thời gian chịu án của Vương Nhân Thành là chú của Lương Viễn Triêu. Thời hạn thi hành án mới được có nửa năm mà đã chuyền ra tin Vương Nhân Thành tự sát trong ngục, nhưng nguyên nhân tự sát lại không một ai biết.

Nhoáng một cái là đã trôi qua nhiều năm như thế, chẳng còn ai nhắc đến người tên Vương Nhân Thành này, đi họp lớp không ai bảo ai, nhưng tất cả đều nhất trí “che đi” chiếc cửa ải giáo viên đó.

Lương Viễn Triêu rót nước cho mèo uống, Ánh Trăng quang minh chính đại nghe hai người nói chuyện.

“Chân của Tiền Khả Khả thế nào rồi?” Bạc Quan Sơ đột nhiên hỏi.

“Bác sĩ trị liệu nói khả năng bình phục rất cao, nhưng cần thời gian. Em không cần lo lắng, Phó Khâm chăm sóc em ấy rất tốt.” Ăn cơm xong hơi nóng, Lương Viễn Triêu mở một bên cửa, gió se lạnh thổi vào khiến tinh thần sảng khoái.

Lương Viễn Triêu cầm chén bỏ vào máy rửa bát, nói: “Trong thời gian ngắn Tiền Khả Khả sẽ không về nước, buổi họp lớp kia em có đi không?”

Cô không hề có ý nghĩ gì, thậm chí còn định rời khỏi nhóm. Nhưng nguyên nhân không phải vì bóng ma từ chuyện của Vương Nhân Thành, qua nhiều năm như thế, dù Vương Nhân Thành có đáng ghê tởm, nhưng ông ta cũng đã chết, không có tư cách khiến cô ghi hận trong lòng cả đời. Bạc Quan Sơ chỉ đơn giản cảm thấy đi họp cũng chẳng có ý nghĩa, lúc đi học không có cảm tình, vậy cách mười năm gặp lại thì nói cái gì được chứ? Chia sẻ điều kiện và các mối quan hệ trong tay từng người à? Bạc Quan Sơ cảm thấy không cần thiết.

Cô đáp: “Em không muốn đi, nhưng muốn quay về Nam Thành thăm ông bà nội.

Lương Viễn Triêu còn hầm táo đỏ, nhãn và trứng gà. Anh múc cho Bạc Quan Sơ một chén, lúc đưa cho cô, cổ tay đột nhiên bị túm lại: “Anh có muốn trở về cùng em không?”

“Gần đây công ty anh bận, không có thời gian.”

Bạc Quan Sơ chẳng để ý: “Vậy đợi anh hết bận thì đi.”

“Đợt này hết bận thì là cuối năm, khi ấy càng nhiều việc hơn.”

Bạc Quan Sơ nhai táo đỏ, nhìn thẳng vào anh, buộc anh phải đan mười ngón tay với mình: “Anh à, lúc nào thì công ty anh phá sản thế?”

Máy bay gần như bay lướt qua sát vào các tòa nhà cao tầng, thanh âm vang lớn, để lại một vệt sáng màu trắng.

Bạc Quan Sơ loáng thoáng nghe thấy anh nói: “Chỉ cần anh không muốn, Triêu Kim vĩnh viễn không có khả năng phá sản.”

Bạc Quan Sơ ngồi nghiêng trên sô pha, Lương Viễn Triêu đứng đằng sau. Bàn tay hai người đan vào nhau, khi tầm mắt dời xuống, anh có thể nhìn thấy khe rãnh trước ngực cô.

“Triêu Kim, Triêu Kim…” Bạc Quan Sơ lẩm bẩm: “Lương Viễn Triêu và Bạc Quan Sơ? Nếu cái này mà bị mấy cô gái trong công ty anh biết, vậy thì có bao người sẽ thất tình đây ta?”

“Em nghĩ nhiều quá rồi đấy.”

“Vậy anh à, anh nói cho em biết đi, hai chữ Triêu Kim này có nghĩa gì thế?”

Lại tới nữa.

Bạc Quan Sơ nắm lấy tay kia của Lương Viễn Triêu, sau đó nhổ táo đỏ vào lòng bàn tay, cô không hề bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để khiêu khích người đàn ông. Bạc Quan Sơ liếm nhẹ vết thương trên cổ tay Lương Viễn Triêu, khi cúi đầu, Lương Viễn Triêu chợt phát hiện bên trong bộ quần áo dài tay ở nhà của cô là váy ren hai dây.

“Anh à, muốn không?”

Không biết gần đây Bạc Quan Sơ bị làm sao, mà Đông một câu anh ơi, Tây một câu anh à. Mỗi lần Lương Viễn Triêu nghe cô gọi ‘anh ơi’ là anh chỉ muốn nghiền nát cô thành mảnh nhỏ sau đó khảm vào trong xương cốt. Nghĩ thế đấy, nhưng ngoài miệng Lương Viễn Triêu vẫn không chịu thỏa hiệp: “Không muốn.”

Anh ném hạt táo vào trong thùng rác, sau đó tới nhà vệ sinh rửa tay.

Tiếng nước ngừng chảy, Lương Viễn Triêu tắt đèn trong nhà vệ sinh, đột nhiên anh nhận ra có gì đó không đúng, đèn thuỷ tinh treo ở phòng ăn đã bị tắt hết. Lương Viễn Triêu đi ra ngoài thì thấy, trên người cô gái nằm nghiêng ở sô pha chỉ còn lại chiếc váy hai dây ren màu đen mỏng đến nỗi không thể mỏng hơn, xuyên thấu đến nỗi không thể xuyên thấu hơn. Cơn gió thổi tung tấm rèm lưới mỏng của cửa sổ sát đất và cả gấu váy ngủ gợi cảm của cô gái.

Da thịt trần trụi hệt như đang phát tín hiệu: A Viễn, mau tới đây.

Mắt Lương Viễn Triêu hơi đỏ lên, trong đôi mắt ấy có những đốm lửa nhảy lên nhảy xuống. Chiếc cốc thuỷ tinh lấp lánh dưới ánh sáng nhè nhẹ, lúc bị vỡ nó cũng lấp lánh hệt vậy.

Bạc Quan Sơ ngoắc tay, Lương Viễn Triêu đi tới.

Cô treo trên người anh, hà hơi vào bên tai người đàn ông: “Đàn ông không thể kìm nén mãi thế, kìm nén quá sẽ hỏng đấy.”

Lương Viễn Triêu nắm chặt vòng eo uyển chuyển kia sau đó dùng sức. Bạc Quan Sơ đã chuẩn bị vòng hai chân quanh người anh, thậm chí còn nghĩ luôn đến việc sẽ dùng tư thế nào.

Ai ngờ giây tiếp theo, Lương Viễn Triêu lại nói: “Không phải em đã nói với người đàn ông khác rằng anh cũng tàm tạm à? Vậy xin lỗi, anh không thoả mãn được em.”

Cô gái bị ép ngã xuống sô pha, còn đương sự thì quay người về phòng.

Cái đệt! Bạc Quan Sơ tức giận nghiến răng nghiến lợi, từng phút từng giây đều muốn vặn đầu anh xuống. Chốc lát sau, cô nghe thấy tiếng nước chảy từ vòi sen truyền ra từ phòng của anh.

Thà tắm nước lạnh còn hơn là làm, được: “Lương Viễn Triêu, anh đợi đó cho em.”

Quảng cáo
Trước /66 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nữ Nhi Lạc Gia

Copyright © 2022 - MTruyện.net