Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Không Ai Sánh Bằng Em - Đình Chỉ Mộng Du
  3. Chương 48: 48: Trung Thu
Trước /67 Sau

Không Ai Sánh Bằng Em - Đình Chỉ Mộng Du

Chương 48: 48: Trung Thu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Buổi tối hôm Trung Thu, không ít bạn bè thân thích tới dự sinh nhật của Tống Cư Ngạn, đều là Chu Diệc Châu giúp đỡ mời đón, không phải máu mủ nhưng còn hơn cả ruột thịt.

Chu Diệc Châu nhìn quanh một vòng, xác định mọi thứ đều được sắp xếp thỏa đáng, vừa định ngồi xuống thì thấy hai người đàn ông mặc vest đi từ ngoài cửa vào.

Hóa ra là con trai mấy người bạn của Tống Cư Ngạn, mới từ nước ngoài về không lâu, chưa quen thuộc đường xá ở đây nên tới muộn.

Chu Diệc Châu dẫn anh ta ngồi xuống cạnh mình, trong suốt bữa tối người đàn ông này nói rất nhiều, khiến cho đầu óc tập trung cao độ của Chu Diệc Châu thỉnh thoảng có thể thả lỏng một chút.

Cho nên mấy ngày sau, Chu Diệc Châu trở về nhà dùng bữa tối, Chu Hồng Thần lại nhắc đến người này.

“Con thấy chàng trai tên Thiệu Nam kia thế nào?”

Chu Diệc Châu vừa thổi canh vừa hỏi: “Là con trai của bạn chú Tống sao? Kiến thức rộng rãi, nói chuyện dí dỏm lắm.”

Tống Cư Ngạn cũng khen ngợi: “Mấy năm nay Thiệu Nam đều ở nước ngoài, mới về nước được một thời gian thôi.

Tuy tính cách của nó rộng rãi hướng ngoại nhưng đối nhân xử thế lại trầm ổn bình tĩnh, là một chàng trai không tệ đâu.”

Chu Diệc Châu vừa nghe là có cảm giác không đúng lắm, liếc mắt nhìn bọn họ mấy lần: “Hai người muốn làm gì vậy?”

Tống Diệc Trần không nhịn được cười, bĩu môi: “Cho chị làm quen rồi hẹn hò chứ sao.”

Chu Diệc Châu cười, xoa nhẹ đầu cậu bé: “Bé tí tuổi mà biết nhiều thế hả?”

Lại uyển chuyển từ chối: “Mẹ, chú Tống, con không ghét việc xem mắt nhưng mà người ta bằng lòng sao? Con lớn thế này rồi, hai người đừng nhọc lòng vì con nữa, quản chặt thằng nhóc Tống Diệc Trần nhà chúng ta là được rồi.”

Chu Hồng Thần nhíu mi, nói rất chắc chắn: “Đương nhiên là người ta bằng lòng rồi, nói con xinh đẹp hào phóng còn thông minh thú vị, rất muốn làm bạn với con đấy, là người ta hỏi con có chịu không kia kìa.”

Có nhiều bạn bè thì sẽ có nhiều con đường, Chu Diệc Châu cảm thấy Thiệu Nam không tệ, huống hồ anh ta còn là con trai của bạn chú Tống, nếu cứ thẳng thừng từ chối thì không hay lắm.

“Làm bạn thì đương nhiên là được chứ.”

Sau đó Chu Diệc Châu và Thiệu Nam cứ thế trở thành bạn bè.

Buổi chiều đang trong giờ làm việc, Tần Nhiêu mới xong công chuyện ở bên ngoài, quay về công ty thì đụng mặt đồng nghiệp của Chu Diệc Châu ở dưới lầu.

Giang Nhiễm Nhiễm nhận một đống đồ ăn vặt cùng thức uống từ tay nhân viên giao hàng, nói với Chu Diệc Châu ở đầu bên kia điện thoại: “Châu Châu, tôi nhận được rồi, sao mua lắm đồ ăn thế?”

Chu Diệc Châu than một tiếng, còn đang bận bàn bạc với khách hàng nên vội nói: “Bạn tôi mời, cô chia cho mọi người cùng ăn nhé.”

Đầu nhỏ của Giang Nhiễm Nhiễm đột nhiên sáng lên, cười ranh mãnh: “Bạn thật sao?”

Chu Diệc Châu chỉ ném về một câu: “Thích ăn gì thì ăn.” rồi lập tức cúp máy.

Bên này Giang Nhiễm Nhiễm cũng cất điện thoại, lúc đi đến thang máy mới giật mình vì đụng mặt bạn trai cũ của Chu Diệc Châu.

Tần Nhiêu thờ ơ, cửa thang máy vừa mở là anh bước vào, nhưng xuất phát từ phép lịch sự nên vẫn ấn số tầng giúp Giang Nhiễm Nhiễm đang không rảnh tay.

Giang Nhiễm Nhiễm còn đang định mở miệng nhờ anh, không ngờ anh đẹp trai này lại tự giác như vậy, vội nói: “Cảm ơn anh đẹp trai nhé.”

Miệng cô nàng nhanh nhảu như muốn nói gì đó, mà anh nghe cô nàng nói vậy cũng chỉ khẽ gật đầu, mặt lạnh tanh, hai tay đút túi quần.

Lúc Giang Nhiễm Nhiễm đi ra ngoài, anh mới quét mắt nhìn đống đồ ăn mà cô nàng ôm về, tất cả đều là đồ ngọt và trà sữa mà Chu Diệc Châu thích.

Xem ra không thiếu người muốn dỗ dành cô vui vẻ.

Đã quá giờ tan tầm nhưng Chu Diệc Châu vẫn quay lại công ty nhận đồ, thấy trà sữa để phần cô ở trên bàn, bụng cô lập tức biểu tình ọc ọc, cắm ống hút vào rồi vui vẻ uống.

Mới uống được mấy ngụm, điện thoại trong túi đã đổ chuông, tên đàn ông thúi hay chơi trò biến mất kia rốt cuộc đã bắt đầu nghe lời hơn, hôm nay còn chủ động gọi cho cô cơ đấy.

“Sao thế? Muốn hẹn tôi đi ăn tối à?” Chu Diệc Châu không quan tâm ý đồ của anh là gì, cứ chủ động bày tỏ mong muốn của mình trước.

Tần Nhiêu mới vừa tan làm, đang ở dưới bãi đỗ xe: “Cô đói rồi à?”

“Sắp chết đói luôn rồi đây này.

Tôi bận bịu suốt cả buổi trưa đấy.” Cô phàn nàn rồi lại hút một ngụm trà sữa.

Anh nghe vậy thì nói: “Xuống lầu đi, tôi chờ cô ở cửa.”

Chu Diệc Châu lập tức vui vẻ, cúp máy xong là đi thang máy xuống lầu, quả thực nhìn thấy xe của anh đang đỗ bên ngoài, vội vàng chạy đến mở cửa rồi lên xe.

“Xem ra là nhớ tôi rồi nhỉ? Muốn dẫn tôi đi ăn món gì ngon đây?”Chu Diệc Châu bỏ trà sữa vào ngăn chứa nước để thắt dây an toàn, người kia đã duỗi tay cầm lấy ly trà sữa uống dở của cô, mở cửa sổ rồi ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.

Học cái thói xấu này ở đâu vậy? Không nói gì mà cứ thế tự tiện ném đồ của cô đi.

Chu Diệc Châu nhíu mày khó hiểu: “Anh vứt trà sữa của tôi đi làm gì?”

Anh không thèm nhìn cô, xụ mặt nói: “Suốt ngày ăn mấy thứ thực phẩm rác này.”

Chu Diệc Châu không hiểu nổi, rõ ràng lúc trước anh rất hay mua trà sữa co cô uống, vì vậy cô ôm lấy tay anh rồi làm nũng: “Không biết đâu, người ta còn muốn uống nữa, anh đền cho người ta đi.”

Anh để mặc cho cô vừa ôm vừa nũng nịu, rũ mắt nhìn mặt của cô, hận không thể dùng sức véo mấy cái, nhưng lại ân cần nói: “Xem thái độ của cô thế nào đã.”

Chu Diệc Châu cạn lời, ném đồ của cô mà còn ăn nói ngang ngược như vậy?

Nhưng sau đó anh vẫn mua trà sữa cho cô, vị khoai môn với topping mochi, vừa thơm vừa mềm nên không lo cô sẽ mất ngủ, vì thế để mặc cho cô uống hết sạch.

Ăn tối xong, Tần Nhiêu đưa cô về nhà, lúc xe dừng lại, Chu Diệc Châu còn không an phận mà ngồi lên người anh, đầu lưỡi nhỏ nhắn không ngừng khiêu khích môi anh.

“Tôi mới đổi nước súc miệng đấy, anh thử xem.” Chu Diệc Châu thổi nhẹ vào anh, mùi nho xanh thoang thoảng nơi chóp mũi.

Anh không hôn lại, thay vào đó tay anh lại chạm lên vòng eo thon gọn của cô, luồn vào trong áo rồi xoa ngực cô, tiếp đó là véo nhẹ đầu vú đã sớm cứng rắn kia.

Chu Diệc Châu nhăn múi, bất mãn: “Chỉ biết nhớ thương ngực của người ta thôi.”

Anh cười cười: “Không sướng à? Tôi thấy dạo gần đây nó to lên không ít thì phải.”

Thân thể cô sung sướng nhưng trong lòng lại không thoải mái, cô muốn được anh dịu dàng hôn môi chứ không phải như vậy, lúc nào cũng chỉ có dục vọng với cô.

Chu Diệc Châu lại làm nũng: “Hôn tôi đi mà.”

Anh làm như không nghe thấy, cởi áo cúc áo sơmi, vén áo lót lên rồi cúi đầu ngậm lấy ngực cô mút vào.

Chu Diệc Châu ưỡn ngực để anh tùy ý làm bậy, tay anh còn không quên vói vào váy cô rồi xoa tiểu huyệt, khiến cô ôm chặt lấy anh rồi bắt đầu thở dốc.

Anh cắm một ngón tay vào, nghe cô rên rỉ bên tai: “Tần Nhiêu, lên nhà tôi nhé?”

Ngón tay anh lướt vòng quanh huyệt khẩu rồi gãi nhẹ, đầu vẫn còn vùi ở trước ngực cô: “Lên nhà cô làm gì?”

Cô gãi tóc anh, sắp không nhịn được nữa: “Làm tình.”

“Nhà cô có gậy mát xa rồi, cần gì tôi nữa.” Anh nói xong, ngón tay lại cắm ngập vào trong.

Cẳng chân cô run lên, rên rỉ bật cười: “Nhưng tôi thích dương vật lớn hơn.”

Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, thở phì phò, nhướng mi nhìn cô: “Ngày nào cũng phát dâm.”

Cô ôm lấy mặt anh rồi vuốt ve như bảo bối, bĩu môi: “Cục cưng, hôn tôi đi.”

Anh nhìn chằm chằm vào cái miệng giỏi dụ dỗ người khác của cô, lại nhớ tới đây cũng là một cái miệng giỏi nói dối.

Thoải mái ngả người dựa vào ghế, đầu cô bị anh ấn vào trong ngực, chỉ còn ngón tay đang quấy loạn bên dưới.

“Chu Diệc Châu, tôi còn phải hầu hạ cái miệng bên dưới này của cô nữa, đừng được voi đòi tiên.”

Cô làm gì mà bị anh nói là được nước làm tới chứ? Chỉ muốn một nụ hôn thôi còn không được, càng ngày ý chí của anh lại càng cứng rắn như sắt đá vậy.

Anh thọc vào rút ra một hồi là quần lót đã ướt đẫm, tay anh cũng dính đầy dâm thủy, còn giơ lên cho cô xem: “Cô làm bằng nước à?”

Trong lòng Chu Diệc Châu càng thêm khó chịu, rõ ràng là anh hẹn cô trước nhưng từ đầu tới cuối cô lại chẳng cảm nhận được tâm ý của anh.

Cô xuống khỏi người anh, sau khi rút khăn giấy lau khô thân dưới, cô bôi lên người anh mấy cái cho hả giận: “Đúng đó, tôi làm bằng nước còn anh làm bằng xi măng.”

Anh rũ mắt nhìn tờ khăn giấy kia rồi lại lạnh lùng lườm Chu Diệc Châu, thấy cô nghiêm mặt mặc quần lót xong xuôi, sau đó chẳng thèm chào hỏi gì mà mở cửa xuống xe đi thẳng.

1814 words

 

------oOo------

Quảng cáo
Trước /67 Sau
Theo Dõi Bình Luận
S.h.i.e.l.d Phản Đồ (Thần Thuẫn Cục Phản Đồ

Copyright © 2022 - MTruyện.net