Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Không Bằng Gả Cho Anh
  3. Chương 7
Trước /11 Sau

Không Bằng Gả Cho Anh

Chương 7

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trải qua hai mươi ba giờ lại năm mươi bảy phút “Điều dưỡng”, cuối cùng Trang Tỉnh Tư cũng tỉnh lại vào bảy giờ tối ngày hôm sau, cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn, sảng khoái, tóm lại, chỉ có một từ duy nhất diễn tả cảm giác này chính xác nhất —— thỏa mãn! Thỏa mãn đến chết đi được!

A? Có điểm gì là lạ, tại sao cô lại ở trong phòng này?

Cô bắt đầu nhớ lại trước khi mình ngủ đã sảy ra chuyện gì, đúng đó! Hình như cô đang ngủ gật trên hành lang, đều do tên Phong Kiếm Trì kia nói nhiều, không cho cô quay về phòng ngủ.

Cô kích động nhảy xuống giường. Phòng này cô đã muốn “Nhượng hiền” cho hắn cùng mỹ nữ kia, sao hắn còn đem cô tới nơi này làm gì?

Hừ! Người ta nói ngựa tốt không chịu thua, nếu phòng đã muốn nhường cho người khác, cô đương nhiên sẽ không cần quay lại a! Cô mới…

Không phải người không có chí khí như vậy nha!

Cô cao ngạo ngẩng đầu, cổ kéo dài thật dài, muốn cho Phong Kiếm Trì biết cô rất “Kiêu ngạo”. Nhưng khi cô vừa mở cửa phòng, chợt nghe đến dưới lầu truyền đến giọng một nam một nữ, cô nhanh chóng trốn sau Trụ Tử (cây cột) sau, cách lan can nhìn xem.

“Tại sao anh có thể cho người đàn bà kia ngủ trong phòng của chúng ta?” Mỹ nữ Latin đau lòng khẽ hét nhỏ, giữa đôi mắt to sâu thẳm tràn ngập nước mắt.

Ài! Mỹ nữ chính là mỹ nữ, ngay cả cãi nhau với người ta cũng đẹp đến như vậy.

“Anh không phải cố ý, nhưng cô ấy tốt xấu gì cũng là vợ anh, chẳng lẽ em muốn anh đuổi cô ấy đến ngủ phòng khác sao?”

A Trì đáng thương, hắn nhất định rất khó xử!

“Nhưng mà, anh đã đồng ý với em nhanh chóng ly hôn với cô ta, lấy em làm vợ!” Latin mỹ nữ rưng rưng chỉ trích.

“Bây giờ chưa phải lúc, hơn nữa các trưởng lão sẽ không đồng ý như vậy.” Phong Kiếm Trì buồn bực lấy tay cào cào tóc của mình.

“Vậy anh có thể bức cô ta ly hôn với anh a!” Ngón tay nhỏ nhắn của mỹ nữ Latin đột nhiên hướng tới vị trí của cô, cao giọng nói.

Trang Tỉnh Tư bị dọa rụt về phía sau Trụ Tử (cây cột). Má ơi! Cô còn tưởng rằng bị phát hiện, nhưng mà nhịn không được tò mò, cô lại trộm rướn cổ lên nhìn trộm tình hình dưới lầu.

“Nói nhỏ thôi, cô ấy đang ngủ, nếu bị cô ấy nghe được thì nguy rồi.” Phong Kiếm Trì lấy ngón trỏ đặt lên môi, làm bộ muốn cô ta nói nhỏ thôi.

Không còn kịp rồi, cô đã nghe thấy hết.

“Em chịu không được nữa rồi.” Mỹ nữ Latin khó sống lắc đầu, lọn tóc xoăn dài như gợn sóng nhấp nhô.

Thật sự là khổ cực, được rồi! Cô sẽ thành toàn bọn hắn là được chứ gì, cô chủ động yêu cầu ly hôn, những trưởng lão kia sẽ không phản đối chứ! Dù sao cần mắng cũng là mắng cô, cô sớm đã thành thói quen, giúp cho bọn họ người có tình sẽ thành người một nhà đi! Tuy rằng trong lòng ê ẩm, Trang Tỉnh Tư vẫn ra quyết định.

“Xin lỗi, anh sẽ mau chóng thoát khỏi cô ấy.” Phong Kiếm Trì đi đến bên cạnh ôm lấy mỹ nữ Latin, dịu dàng an ủi. Mà mỹ nữ Latin thì vùi đầu vào trong lồng ngực của hắn khóc đến thực thương tâm.

Cũng nhìn không được nữa, lén lút chuồn về phòng, nhanh chóng thay quần áo, từ cửa sau rời đi.

Trang Tỉnh Tư vừa đi vừa trầm tư, đến bây giờ cô vẫn không hiểu cảm giác đau đớn trong lòng này là cái gì, có lẽ cô phải đến hỏi hỏi Hâm Hâm mới được.

Cô miễn cưỡng khởi động chiếc xe yêu của mình —— 90 CC “Tiểu Bình Quả”. Đáng lẽ vừa tỉnh ngủ tinh thần phải hưng phấn mới đúng, nhưng sau khi nghe đối thoại của bọn họ, cô lại thấy vô cùng mệt mỏi.

Trên thực tế, bọn họ vừa nói tiếng Italy, cô nửa câu cũng nghe không hiểu, nhưng mà, cô tin tưởng năng lực lý giải của mình, đoán nội dung câu chuyện của bọn họ, mặc dù không đúng lắm nhưng cũng không sai khác mấy.

Cô nên hy sinh bản thân, tác thành cho người khác mới là người cao thượng. Cô tự nói với mình như vậy, huống chi, đây đâu thể gọi là hy sinh à, không phải sao?

Chẳng qua, vì cái gì… Cô không muốn tác thành cho bọ họ một chút nào? Từ khi nào cô lại biến thành người vừa keo kiệt lại nhỏ mọn như vậy? Cô không phải luôn luôn hào phóng sao? Nhưng tại sao cô lại tuyệt không muốn nhường hắn cho người khác?

Trang Tỉnh Tư, sao mi lại biến thành như vậy? Phải hào phóng một chút, hào phóng một chút! Cô không ngừng ở trong đầu nhắc nhở chính mình.

Trang Tỉnh Tư đi đến chỗ Cổ Hâm Hâm ở, vừa rồi cô dọc đường đi đều không yên lòng, nhiều lần thiếu chút nữa sảy ra tai nạn, vì trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh Phong Kiếm Trì đang ôm mỹ nữ Latin kia, như thế nào cũng không đi cẩn thận được.

Cô xoa xoa mái tóc rối bù của mình, chỉ muốn thoát khỏi suy nghĩ nhiễu người kia.

Sau khi đi thang máy lên lầu, cô dùng chìa khóa Hâm Hâm đưa cho cô mở cửa đi vào, chỉ thấy Hâm Hâm cuộn tròn người thành một cục, ngồi ngẩn người trước cửa sổ.

“Hâm Hâm?”

Rất lâu sau đó, Cổ Hâm Hâm mới hướng ánh mắt về phía cô, gượng gaọ nở một nụ cười gần như không nhìn thấy.

Có chuyển biến tốt như vậy, trong lòng Trang Tỉnh Tư rất buồn, một ý nghĩ cũng dần dần thành hình trong đầu.

“Hâm hâm, ta quyết định ly hôn với hắn.”

Cổ Hâm Hâm nghe vậy, ánh mắt trống rỗng dần dần có tiêu cự, cô nhăn mi lại, khó hiểu hỏi: “Vì cái gì?”

Trang Tỉnh Tư nhún nhún vai.”Hắn có con với người phụ nữ khác.” Nói ra vô cùng thoải mái, trong lòng lại chua sót không thôi.

“Hắn không yêu mi?” Cổ Hâm Hâm sững sờ hỏi.

“Đừng choáng váng, nếu không phải vì mấy điều nội quy kia, hắn sẽ không lấy ta!” Trang Tỉnh Tư tự mình hiểu lấy.

“Mi không yêu hắn?” Cổ Hâm Hâm lại hỏi.

Trang Tỉnh Tư lặng đi một chút, chợt bật cười, cười đến vô cùng thoải mái, cười đến hết sức khoa trương.

“Ta xin ngươi, sao ta có thể yêu hắn? Nếu không phải hắn nói sẽ giúp ta có cuộc sống tự do, làm sao ta có thể gả cho hắn?” Cô gằn từng tiếng hết sức chắc chắc, nhưng nghe trong tai mình lại thấy cực kỳ giả dối. Cô không biết mình đang nói cho ai nghe, có lẽ cô là nói cho Hâm Hâm nghe, nhưng lại giống như đang thuyết phục chính mình.

“Tốt lắm, đừng nói này đó.” Cô dùng sức phất phất tay, giống như muốn mượn động tác này đem Phong Kiếm Trì trong đầu xóa đi. “Chờ sau khi ta ly hôn, chúng ta cùng đi Ai Cập nha!” Cô luôn luôn muốn đi Ai Cập, mà cô cũng tin tưởng hắn sẽ giữ lời hứa, không nghĩ tới sau khi hắn trở về từ Italy, cái gì cũng đều quên hết.

Cổ Hâm Hâm đỏ mắt, dùng sức gật đầu. Cô biết Trang Tỉnh Tư luôn rất lo lắng ình, cũng biết mình cuối cùng cần đi ra ngoài, có lẽ sau khi đi Ai Cập, cô sẽ quên hắn rất nhanh…

“Ai, đừng khóc a! Đứa ngốc.” Trang Tỉnh Tư xoa xoa khuôn mặt non nớt của cô.

Đi ra ngoài… Cô cũng nên đi ra khỏi thế giới của Phong Kiếm Trì.

Phong Kiếm Trì ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, tuy rằng trên tay cầm tờ báo, nhưng tâm tư lại không ở trên báo, hắn liên tiếp quay đầu lại xem đồng hồ trên tường, lại nhìn ra cửa, nhưng trước sau không thấy người hắn đang chờ.

Ngay khi hắn đang tính đi ra ngoài, dọc đường tìm kiếm một người thì cuối cùng cánh cửa cũng có điểm dịch chuyển. Hắn biết là cô, cho nên, hắn nhanh chóng giúp cô mở cửa.

Cửa vừa mở ra, nhìn thấy hắn nét mặt Trang Tỉnh Tư đứng ở ngoài cửa có chút dại ra, hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý đối mặt với hắn.

“Tiểu Tư, anh có chuyện muốn nói với em.” Khó có được lúc Phong Kiếm Trì lấy thái độ nghiêm túc nói với cô, hắn cảm thấy hắn cần phải nói chuyện với cô, nói cho cô biết cô về muộn khiến hắn lo lắng rất nhiều, mà cô thậm chí cả điện thoại cũng không gọi!

Thật là đúng lúc, cô cũng có chuyện cần nói với hắn!

Cô gật gật đầu. “Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.” Giọng nói rất hiếm khi được nghiêm chỉnh như bây giờ.

“Chúng ta trở về phòng nói đi!”

“Oh!”

Đi vào cửa, Trang Tỉnh Tư có chút xấu hổ. Dù sao ở trong suy nghĩ của mình, nơi này đã không phải là phòng”Cô”.

“Tiểu Tư, ngồi bên này a!” Phong Kiếm Trì đứng ở cạnh cửa gọi, không có ý định vào phòng cô.

Trang Tỉnh Tư kiên trì xuyên qua phòng khách, tiến vào phòng ngủ, không đếm xỉa đến hắn vỗ vỗ bên cạnh giường ý bảo cô ngồi, cô đi thẳng ghế tựa trước bàn trang điểm ngồi xuống.

“Tôi ngồi ở đây là được rồi.”

Phong Kiếm Trì nhận thấy hành vi của cô có chút quái dị, lập tức nghĩ đến lời cô nói có chuyện muốn nói với hắn lúc trước, vì thế hắn mở miệng nói: “Em có chuyện gì muốn nói với anh?”

“Anh, anh nói trước đi!” Cô lại đá về cho hắn.

“Được rồi!” Phong Kiếm Trì thở dài, lại nói: “Tiểu Tư, gần nhất em thường rất khuya mới về nhà, khiến anh thực lo lắng.”

Trang Tỉnh Tư thần sắc quái dị nhíu mày. Hắn đang lo lắng cô? Vì cái gì?

“Taekwondo của tôi rất lợi hại, người xấu không dám động đến tôi đâu.” Nói xong, cô còn lấy tay vỗ ngực ra vẻ hùng dũng.

Phong Kiếm Trì sớm biết rằng cô sẽ nói như vậy, nhưng hắn vẫn không yên lòng.

“Dù sao em cũng là con gái, nếu người xấu dùng thủ đoạn ti tiện, em cũng không phòng được.”

“A!” Trang Tỉnh Tư có chút hoang mang. Đối với sự quan tâm của hắn, cô không biết nên hiểu là hắn quan tâm cô, hay là quan tâm “vợ” hắn, song, cô tin tưởng hẳn là vế sau.

“Sau này nếu muộn về nhất định phải gọi điện thoại cho anh, anh đón em, biết không?” Hắn quan tâm dặn dò.

“Sau này sẽ không.” Bởi vì bọn họ sẽ ly hôn, vậy hắn cũng không cần tiếp tục lo lắng cho cô nữa, hắn nên quan tâm vợ tương lai của hắn thì hơn.

“Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, em có gì muốn nói với anh?”

“Tôi muốn… Tôi đã nghĩ rất lâu, về chuyện này, tôi rất nghiêm túc suy nghĩ rất lâu rồi, mới nghĩ một cách giải quyết tốt cho cả hai chúng ta…”

“Tiểu Tư, nói điểm chính.” Ngữ khí cô như vậy khiến cho hắn cảm thấy rất không yên tâm, cho tới bây giờ cô nói chuyện chưa từng ngoan ngoãn như vậy.

“Chúng ta ly hôn đi!” Cô rốt cục nói ra.

Nghe vậy, nét mặt Phong Kiếm Trì hiện lên vẻ không thể tin, sợ hãi, không biết phải làm sao, phẫn nộ, nhưng mà, hắn chỉ hỏi một câu nói, “Vì cái gì?” Hắn muốn biết đáp án, coi như thật sự sẽ mất đi cô, hắn cũng phải biết rằng hắn sai ở chỗ nào.

Trang Tỉnh Tư lần đầu tiên chứng kiến gương mặt lạnh kia trong thời gian ngắn mà biến hóa ra nhiều vẻ mặt như vậy, nhưng cô không có tâm tình thưởng thức, chỉ vì hình như cô thấy trên mặt hắn vẻ… Thương tâm?

Phải không? Hắn thương tâm sao? Hắn luyến tiếc cô sao? Có lẽ cô hoa mắt chăng?

“Ách… Anh cũng biết, tôi lấy anh là bởi vì anh đồng ý cho tôi cuộc sống tự do, mà anh cưới tôi cũng là bị ép buộc, anh bây đã có người trong lòng, tôi đương nhiên rất ngại tiếp tục làm kì đà cản trở hai người, cho nên, tôi quyết định ly hôn với anh, cho anh đi cưới mỹ nữ Italy!” Cô càng nói càng lớn tiếng, càng nói càng hỏa, cực kỳ tức giận mình đang bày ra bộ dạng hèn nhát này.

Bây giờ là cô vĩ đại tác thành cho hắn nha! Cô tại sao giống như tiểu tức phụ cùng hắn giải thích nhiều như vậy? Hẳn là hắn phải khóc quỳ gối trước mặt cô cảm tạ đại ân đại đức mới đúng của cô, sao hắn bày ra cái mặt cứt thế kia?

Thấy sắc mặt cô càng ngày càng thối, trong đầu hắn chỉ còn lại một suy nghĩ —— cô có phải có hiểu lầm gì hay không?

“Có phải tôi rất nhân từ không? Mau cảm cám ơn tôi đi!” Thấy hắn không nói chuyện, tâm tình của cô càng kém, ngẩng cao đầu, không cho hắn nhìn ra mất mát trong lòng cô.

“Olga Duy Á đúng là rất đẹp.” Phong Kiếm Trì chậm rãi nói.

“Đúng vậy! Không phải tôi đang muốn thành toàn cho hai người sao?” Không muốn tiếp tục nghe hắn nói cô ta thật tốt, Trang Tỉnh Tư tức giận nói.

“Có thể lấy được cô ấy là chuyện thực hạnh phúc.” Đáng tiếc hắn đối với cô ta một chút hứng thú cũng không có.

“Đúng rồi đúng rồi! Anh thực hạnh phúc!” Mẹ nó, ý của hắn không phải là nói cưới được cô không hay ho chút nào sao? Không biết cảm ơn là cái gì sao xú nam nhân!

Phong Kiếm Trì đã xác định 90% là cô đanh ghen, nhưng cô bé ngốc nghếch này hình như còn chưa biết cô đã yêu hắn rồi, còn lớn mật diễn tiết mục “Khổng Dung nhường lê”.

“Nhưng mà, có chuyện khiến anh cảm thấy rất phức tạp.” Hắn giả bộ bối rối nói.

“Cái gì?” Cô không kiên nhẫn hỏi.

“Các trưởng lão nhất định sẽ không đồng ý chuyện chúng ta ly hôn.”

“Làm sao anh lại ngốc như vậy? Chúng ta không tiên trảm hậu tấu sao? Nếu sự việc bại lộ, anh đổ hết trách nhiếm lên đầu tôi, dù sao đến lúc đó tôi cũng ở Ai Cập rồi, muốn mắng cũng là chuyện sau này.” Cô ra sức nói, nhưng thấy có vẻ không đúng, lại sửa lời nói: “Coi như bọn họ biết thì thế nào? Anh là thủ lĩnh nha! Sợ gì? Thủ lĩnh hắc đạo sợ đông sợ tây, vậy sao coi là anh hùng… Không phải, sao có thể coi là người của hắc đạo?” Đột nhiên nghĩ đến hắc đạo vốn không phải là anh hùng hảo hán gì.

“A! Em thật thông minh.” Hắn giả cười nói. Không nghĩ tới ngay cả điểm ấy cô cũng giúp hắn nghĩ.

“Hix!” Cô nguýt hắn một cái, cho hắn thấy vẻ khinh thường của mình, thật ra đối với sự khích lệ của hắn trong lòng cũng có chút toan tính, cô cũng cảm thấy tâm tư của mình càng ngày càng kín đáo.

“Em thật sự muốn đi Ai Cập như vậy sao?” Thật ra hắn không quên lời hứa của mình, chỉ là, Olga Duy Á đến Đài Loan làm khách, hắn cũng không thể mặc kệ cô ta, cho nên, hắn tính toán đợi Olga Duy Á quay về Italy sau đưa cô đi, không nghĩ tới cô đã đợi không kịp.

“Ừ.” Cô tùy ý gật đầu, không muốn tiếp tục đề tài này. Vừa nghĩ tới Ai Cập, cô sẽ nghĩ tới hắn không thực hiện lời hứa, vừa nghĩ tới hắn quên lời hứa của hắn với cô, liền nhắc nhở cô hắn không coi trọng cô đến mức nào, điều này làm cho trong lòng cô đau đau, rất khó chịu.

“Chỉ là, còn có một việc càng làm cho anh cảm thấy phiền não.” Nhìn ra thất vọng của cô cùng vẻ né tránh, hắn lập tức lại nói xảy ra vấn đề.

“Vấn đề của anh thật đúng là nhiều, xin anh nói một lần cho xong được không?”

“Chính là…” Hắn nhìn bụng của cô. “Em mang thai.” Hắn nói vô cùng chắc chắn.

“Cái gì?” Cô lập tức thét chói tai. Nói đùa gì vậy, vì sao cô lại mang thai? Tại sao cô lại không biết? ”Tại sao tôi lại mang thai?”

“Chúng ta có viên phòng, viên phòng thì sẽ mang thai a!” Cô rốt cuộc có học khóa giáo dục giới tính không vậy? Ngay cả việc này cũng không biết!

“Anh gạt người!” Cô cảnh giác nhìn hắn, kỳ thật trong lòng đã có chữ tám phần tin tưởng.

“Anh cần gì lừa em?” Phong Kiếm Trì nhún vai, làm bộ già trẻ không gạt.

“Dù sao… Dù sao viêc này với chuyện chúng ta ly hôn cũng không có quan hệ!” Cô cứng miệng nói.

“Tại sao lại không có quan hệ gì? Anh không thể để con của anh lưu lạc bên ngoài.”

“Con sẽ không lưu lạc bên ngoài, tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt.” Cô lớn tiếng phản bác. Hắn dám cả gan xem thường cô, tốt xấu cô cũng đã là mẹ trẻ con, làm sao có thể không chăm sóc con mình?

“Trẻ con nhất định phải ở trong gia đình hoàn thiện, bằng không rất dễ lầm đường lạc lối.”

“Sẽ không! Tôi sẽ không để cho con lầm đường lạc lối.” Hừ! Dù cho hắn nói cô không thể nào làm một người mẹ tốt, cô càng muốn cho hắn thấy, cho hắn biết một mình cô cũng có thể nuôi dạy được một đứa con ngoan.

“Đừng nói nữa, anh thấy hay là chúng ta không cần ly hôn đi!” Hắn giả bộ chịu nhịn bỏ những thứ yêu thích.

“A?” Trang Tỉnh Tư ngây dại, sao hắn dễ đổi ý như thế? Vì hắn người yêu mến, không phải hắn nên đấu tranh đến cùng sao? Huống chi hắn căn bản không cần phải đấu tranh, hắn chỉ cần nhận lòng “Hảo tâm” của cô là được rồi, thế nhưng hắn lại tự bỏ quyền, đây là chuyện gì?

“Đi thôi! Chúng ta đi tắm.” Hắn chuyển đề tài.

“A! Tôi đi ra ngoài trước.” Hôm nay cũng đủ mệt rồi, cô cũng phải đi tắm một cái, sau đó vui sướng ngủ một giấc. Chẳng qua, cô sợ mình không ngủ được, nghĩ đến đứa bé trong bụng, cô liền nhịn không được muốn cười trộm. Là con của hắn và cô! Cô không biết mình mong chờ có đứa bé như vậy.

Phong Kiếm Trì giữ chặt cô.

“Anh là nói chúng ta cùng nhau tắm.”

“Vì sao?” Cô kêu to.

“Em quên trong bụng em bây giờ đang có cục cưng, làm chuyện gì đều phải cẩn thận một chút, nếu em không cẩn thận trượt chân trong phòng tắm thì nguy rồi.” Hắn mặt không đỏ hơi thở không gấp nói.

“Nhưng mà cũng không cần khoa trương như vậy chứ?” Cô tin lời hắn nói, nhưng vẫn còn có chút kháng cự.

“Cẩn thận vẫn hơn, hơn nữa, anh nghe nói cục cưng trong bụng có thể cảm nhận được tâm tình cha mẹ, nếu hai chúng ta càng thân mật, cục cưng mới có thể khỏe mạnh lại vui vẻ.” Những lời này cũng chỉ có lừa được cô mà thôi.

“Thật ư?” Cô ngạc nhiên hỏi, nghĩ thầm điều này thật sự quá thần kỳ.

“Thật.” Hắn nghiêm túc trả lời.

Vì nghĩ muốn cục cưng khỏe mạnh và vui vẻ, Trang Tỉnh Tư ngây ngốc bị hắn quẹo vào phòng tắm, tắm lên tắm lên, liền tắm tới trên giường.

Nằm trên giường, hai người đều có tâm sự riêng.

Trang Tỉnh Tư một lòng nghĩ muốn cho cục cưng khỏe mạnh lại vui vẻ, cho nên, cô đỏ mặt tùy ý để hắn tác quái trên người cô.

Mà hắn thì nghĩ, cho dù hiện tại cô không có mang thai, thì trong thời gian ngắn nhất hắn cũng phải làm cho cô mang thai, như vậy mới có thể tiếp tục lừa cô.

Bây giờ ngoài việc hắn thấy vợ mình hấp hẫn bởi vẻ bề ngoài, còn có thêm một điểm nữa, đó là thực ngốc, tuy nhiên, càng ngốc thì đùa càng vui.

Ai! Hắn đùa cô đến nghiện mất rồi, đời này sợ là bỏ cũng không bỏ được.

Trang Tỉnh Tư sững sờ ngồi ở trên giường, trong lòng lại chửi mình ngàn vạn lần lần. Chết tiệt! Ngày hôm qua rõ ràng nói cần ly hôn, như thế nào liền cùng hắn nhảy lên giường, trình diễn tiết mục “Viên phòng”? Cần biểu hiện thân mật có rất nhiều phương pháp, không cần phải thân mật đến giường chứ?

“Làm sao vậy?” Phong Kiếm Trì đi vào phòng liền nhìn thấy vẻ mặt cô thiên biến vạn hóa.

Ánh mắt Trang Tỉnh Tư tràn đầy oán khí bắn về phía hắn, quyết định đem toàn bộ tội lỗi đều đổ lên người hắn. Cô nhanh chóng kéo chăn che thân thể trần như nhộng của mình, vẻ mặt đề phòng lườm hắn.

“Sao lại thế này?” Phong Kiếm Trì đầy ắp hứng thú nhìn lại cô, đem bữa sáng tình yêu nóng hổi trên tay đặt ở tủ đầu giường, ngồi ở cạnh giường hỏi.

“Tôi cảnh cáo anh! Anh tốt nhất không cần tiếp tục… Tiếp tục…... Như vậy.” Cảnh cáo của cô khi đang mặt đỏ tim đập khiến tuyên cáo thất bại.

“Oh ——” Phong Kiếm Trì kéo thật dài thanh âm, trên thực tế hoàn toàn không đem cảnh cáo của cô để trong lòng.

Cô cho là hắn đã hiểu và đồng ý lời cô nói, nhất thời lơi lỏng đề phòng, cuộn chăn leo đến bên cạnh hắn, giật nhẹ áo ngủ của hắn nói: “Anh ra ngoài trước có được không?”

“Vì sao anh phải ra ngoài?” Cô nhóc này lại đang có cái chủ ý quái quỷ nào đây?

“Anh là đồ ngốc sao? Anh không ra ngoài, sao tôi thay quần áo được a?” Cô như là chịu không nổi sự ngu ngốc của hắn, lườm hắn một cái, sau khi nới lỏng đề phòng, khẩu khí của cô lại khôi phục đúng tiêu chuẩn “phong cách Trang Tỉnh Tư”, rất sặc!

“Anh không biết là cần phải làm thế.” Hắn bận tối mắt mà vẫn thong dong nói, còn thoải mái nằm xuống, ngáp một cái.

“Cái gì gọi là không cần phải?” Cô nóng nảy quát.

“Tiểu Tư, chú ý dưỡng thai, em đang dọa cục cưng đó.” Phong Kiếm Trì không đồng ý lắc đầu, nhắc nhở cô.

“A!” Trang Tỉnh Tư hối hận khẽ kêu một tiếng, ở trong lòng trộm giải thích với cục cưng, con à! Mẹ không phải cố ý, không phải dọa con, sau khi sinh ngàn vạn lần đừng biến thành một đứa trẻ hư, biết không?

“Em đang nói gì thế?” Nhìn cô trong miệng lẩm bẩm, hắn tò mò hỏi.

Mặt cô vênh lên, kiêu ngạo nói: “Anh không được chọc tức tôi, tôi muốn sinh một đứa trẻ ngoan nhất thế giới.” Cô tuyên bố lời thề son sắt.

Hắn giống như nghe được đầm rồng hang hổ, thiếu chút nữa không điên cuồng cười ra tiếng. Có người mẹ như cô, nguyện vọng này chỉ sợ rất khó đạt được.

“Được được, vậy em nhất định phải cẩn thận chú ý dưỡng thai nha!” Cố nén ý cười trong lời nói, nghe thật sự không có thành ý chút nào.

“Hừ!” Trang Tỉnh Tư dùng sức mũi phun ra một hơi.

Cô biết hắn đang chờ xem chuyện cười của cô, cô sẽ không để cho hắn đạt được ý nguyện đâu! Cô tuyệt đối sẽ sinh ra một đứa trẻ ngoan nhất thế cho hắn xem, chờ xem!

“Em đã đói chưa? Có muốn ăn chút gì không?” Phong Kiếm Trì bưng bữa sáng thơm ngào ngạt lên dụ dỗ cô, dời sự chú ý của cô.

“Hừ!” Trang Tỉnh Tư rất có cốt khí sau khi ngoảnh mặt, tầm mắt lại không kìm nổi trộm liếc về phía thức ăn, còn lặng lẽ nuốt nước miếng.

“Em không ăn sao? Thật đáng tiếc, vậy anh không khách khí.” Hắn cầm lấy sandwich vị cá cắn một miếng lớn.

Trang Tỉnh Tư lại nuốt nước miếng, lại làm bộ như chẳng hề để ý nói: “Ai thèm! Tôi nhờ đầu bếp làm giúp tôi một phần điểm tâm sáng ngon hơn của anh gấp trăm lần!” Nói xong, cô liền cầm lấy điện thoại gọi cho đầu bếp, cô tối hôm qua không bữa tối, bây giờ đói bụng đến mức ngực đã dính lại với lưng rồi.

Phong Kiếm Trì thì chậm rãi ngăn cản cô, “Không cần, hôm nay đầu bếp nghỉ phép.”

“Anh gạt người!” Cô lập tức gọi điện thoại hỏi người giúp việc, lại có được đáp án giống lúc trước, cô lập tức đem mũi nhọn chuyển hướng đến cái kẻ đang cười với vẻ mặt vô tội kia. “Anh cố ý đúng không?”

“Cái gì cố ý?” Hắn bày ra vẻ mặt không biết.

“Anh cố ý cho đầu bếp nghỉ!” Cô cao giọng nói.

“Sao anh lại có thể làm cái việc đấy? Hắn muốn nghỉ phép, anh cũng không thể không cho hắn nghỉ?”

Tuy rằng biết rõ hắn là cố ý, chính là muốn lấy cô làm trò cười, nhưng cô vẫn rất không có chí khí nhìn theo bữa sáng nóng hôi hổi, thơm ngào ngạt trên tay hắn mà chảy nước miếng.

“Em đói bụng sao?” Hắn lại hỏi một lần.

Cô không trả lời, không rõ hắn có ý đồ gì, cô ngàn vạn lần không thể khuất phục sự dụ dỗ của hắn, nếu không sẽ bị hắn chế nhạo.

“Có muốn ăn không?” Hắn đem đĩa bánh quơ quơ trước mặt cô.

Chính là… Trang Tỉnh Tư luôn luôn không chịu nổi đói, không đến năm giây, lý trí của cô liền khuất phục cái bụng.

Cô thật cẩn thận quan sát hắn trong chốc lát, mới nuốt nước miếng nói: “Tôi muốn ăn.”

Thần thánh ơi! Xin tha thứ cô làm vậy vì khồn còn cách nào khác, cô cam đoan đợi cô ăn no xong sẽ lập tức đem nhân cách tìm trở về, nhưng không phải là bây giờ, bây giờ với cô mà nói quá khó khăn.

“Cô bé ngoan, gọi một tiếng chồng đi.” Đúng là mượn gió bẻ măng, tuy rằng hắn không tin cô sẽ nghe lời để mặc hắn cướp bóc.

Phản ứng của cô là lấy ga giường trùm kín thân thể, cho hắn một cái nhìn xem thường, xoay người đi vào phòng tắm.

Phong Kiếm Trì chặn cô lại đúng lúc cô bước vào cửa phòng tắm.

“Đùa thôi mà, em giân sao?” Hắn có điểm lấy lòng hỏi.

“Tôi nào dám tức giận với hắc đạo đại ca anh? Chọc đến anh, làm không tốt ngày nào đó bị giết chết cũng không biết.” Cô nói nhảm xong, nuốt xuống mấy câu chửi thô, tránh dạy hư cục cưng trong bụng.

Lời này từ miệng cô nói ra, thật sự là rất có “hiệu quả gây cười”, chẳng qua đương nhiên hắn không có can đảm bật cười.

Hắn lôi cô ngồi trên giường, ân cần hầu hạ cô ăn điểm tâm.

Trang Tỉnh Tư chưa bao giờ để bụng, cô không khách khí ăn như hổ đói, miệng đút đầy thức ăn, ánh mắt vẫn không quên theo dõi hắn, như là sợ hắn sẽ tranh giành thức ăn với cô vậy.

“Tiểu Tư, ăn từ từ thôi, không ai tranh của em đây.” Nhìn cô ăn giống như quỷ đói, hắn rất sợ cô sẽ nghẹn chết mất.

Hiển nhiên cô hoàn toàn không đem lời của hắn nghe vào tai, vẫn dùng cách không muốn sống liều mình nhét thức ăn vào miệng.

“Tiểu Tư!” Hắn đem khay bưng ra khỏi trước mặt cô.

“Ưmh ưmh…” Trong miệng cô nhồi đầy thức ăn, mơ hồ kháng nghị, dùng cả tay chân muốn cướp khay về.”Ưmh ưmh ưmh!” Trả lại cho tôi!

“Trừ phi em đồng ý ăn uống lịch sự một chút.” Hắn thở dài nói.

Cô không lịch sự ở chỗ nào? Nhưng… trái lại cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu, gián tiếp thừa nhận mình không lịch sự.

Phong Kiếm Trì đem khay trả lại cho cô, thuận tay vuốt mái tóc của cô.

Lúc này Trang Tỉnh Tư gần như đem phần điểm tâm sáng của hai người ăn sạch, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì đó nói với hắn: “Chút nữa anh giúp tôi đem đồ đạc của tôi đến phòng thứ nhất bên trái.” Hai người cùng dọn so với một người tất nhiên nhanh hơn, hơn nữa cô bây giờ là phụ nữ có thai, không thể làm lụng vất vả.

“Vì cái gì?” Hắn kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên là bởi vì tôi cần ở đấy a! Làm sao anh lại ngốc như vậy?” Cô tức giận mắng hắn một câu.

“Vì sao em phải ở ở nơi này? Phòng của chúng ta ở trong này a!”

“Đúng rồi, tôi muốn nói cho anh biết, từ nay về sau anh không thể tiếp tục làm việc kia với tôi nữa.” Cô khó chịu nói.

“Loại việc kia là loại việc nào?” Hắn mờ ám hỏi.

“Chính là… Chính là việc ngày hôm qua!” Cô nói rất lớn tiếng, lấy đó che dấu sự xấu hổ của mình.

“A! Em nói viên phòng sao?”

Cái này khiến toàn bộ máu trong người Trang Tỉnh Tư đều hướng lên mặt, “Đúng rồi! Ngu ngốc.” Cô hét to.

“Không được a! Như vậy nếu sau này anh muốn viên phòng thì làm sao bây giờ?” Hắn ra vẻ buồn rầu hỏi.

“Anh không tới tìm Olga Duy Á của anh hả?” Lại nữa rồi, trong lòng cô lại toát ra một cảm giác ê ẩm, khiến cô không khỏi nhíu mi.

“Olga Duy Á quay về Italy rồi.”

Trang Tỉnh Tư đem lời giải thích của hắn tự đọc thành —— bởi vì Olga Duy Á đi vắng, không có cá thì tôm cũng tốt, đành phải lấy cô lên dùng nha!

Cô hít sâu một hơi.

“Anh muốn tìm ai là việc của anh, nhưng đời này anh cũng đừng nghĩ trèo được lên giường của tôi.” Cô nói được thực bình thản, nhưng tại sao cô lại cảm thấy muốn khóc thế này? Không phải cô đã nói với chính mình cần rộng lượng chúc phúc bọn họ rồi sao?

“Em biết anh với Olga Duy Á có “gian tình”?”

“Biết a!” Rõ ràng như vậy, ai mà không biết!

“Làm sao em biết?”

“Mấy ngày trước tôi nghe được hai người nói chuyện.” Ngày đó bọn hắn nói lớn tiếng như vậy, muốn không nghe cũng khó.

“Oh? Em hiểu được tiếng Italy?” Hắn có chút kinh ngạc.

“Không hiểu a!” Cô trả lời đương nhiên.

“Vậy em còn nói em ‘Nghe được’ sao?”

Đúng vậy! Cô nói cô nghe được, chứ chưa nói cô hiểu được.

“Hừ! Tôi chỉ cần liếc qua nét mặt hai người là biết hai người đang nói gì năng lực lý giải của tôi rất mạnh.” Vì thế, cô tự nhiên đem nội dung lời “dịch” từ ngôn ngữ cử chỉ cùng thái độ của bọn họ nói cho hắn biết. Chưa xong, còn vạn phần đắc ý nhìn của hắn hỏi: “Tôi đoán đúng chứ?”

Phong Kiếm Trì sau khi nghe xong, phản ứng là vùi đầu vào trong chăn, cả người run rẩy nghiêm trọng.

Cô không để ý đến hắn, chỉ cho là hắn làm thế do rối loạn thần kinh, cô như trước cứ thế phát biểu tuyên ngôn cao thượng, “Thật ra hai người không cần phải khó xử như vậy! Đến lúc đó nếu anh muốn ly hôn, chỉ muốn nói cho tôi một tiếng, tôi lập tức ly hôn với anh, đủ nghĩa khí đi!”

“Anh… Anh sẽ.” Thanh âm vẫn vô cùng run rẩy.

Hắn dứt khoát trả lời như vậy, làm cô nhăn mi lại, hắn một chút cũng không luyến tiếc sao?

Chỉ có Phong Kiếm Trì biết vĩnh viễn không có khả năng có ngày này.

Quảng cáo
Trước /11 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Chân Thị Biên Kịch

Copyright © 2022 - MTruyện.net