Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vương Phong luôn cảm thấy khá giống mì ăn liền nên anh ấy thuận miệng gọi mì thịt bò kho tàu, rồi lại không nhịn được mà chia sẻ niềm vui với hai người xa lạ không quen biết gì như Phó Vãn và Đoàn Đoàn: "Đúng là rất vui, mấy ngày nay chú đều nhận được đơn hàng của cùng một nhà, chú giao chậm vài phút mà họ không khiếu nại là đã may mắn rồi, vậy mà sau đó họ còn thưởng cho chú 74 tệ."
"Vừa rồi chú cũng giao đồ ăn cho nhà họ, họ vẫn thưởng cho chú 74 tệ."
Mặc dù 74 tệ còn chưa đủ để mua một chiếc bút kẻ lông mày, nhưng đối với Vương Phong mà nói thì nó cũng đã có thể khiến cho anh ấy thấy vui vẻ rất lâu, đó chính là phí sinh hoạt ba ngày của anh ấy.
Mấu chốt là anh ấy đã nhận được những đơn đặt hàng đêm khuya từ gia đình này trong một tuần liên tiếp, nhiều lần được thưởng thêm 74 tệ, cũng đã là lời 518 tệ, vậy nên sao anh ấy có thể không vui được chứ?
Vương Phong nghĩ đến chuyện này thì lại cảm thấy vui vẻ, anh ấy cảm thấy cuộc sống vẫn rất tốt đẹp.
Đoàn Đoàn ở bên cạnh chúc mừng Vương Phong, Phó Vãn đun nước nóng nấu mì ăn liền, lại lầy một bao mì thịt bò kho tàu từ trong thùng giấy ra.
Vương Phong sửng sốt, bỗng đứng bật dậy: "Hả? Là mì ăn liền à?"
Đoàn Đoàn có hơi chột dạ, vừa rồi lúc mời chào cậu bé đã không nói là mì ăn liền...
Đoàn Đoàn cần thận nói: "Chú, mì ăn liền mẹ cháu nấu cũng rất ngon."
Tuy dáng vẻ cậu bé hơi gầy gò, nhưng hai má vẫn mang vẻ mập mạp của trẻ con, trông mũm mĩm rất đáng yêu.
Có lẽ hai mẹ con này cũng rất khó khăn.
Vương Phong lại thấy mềm lòng, loại người nghèo khổ như anh ấy cũng không chê mì ăn liền, lúc đang định ngồi xuống thì anh ấy lại thuận miệng hỏi một câu: "Bà chủ, bát mì ăn liền này bao nhiêu tiền vậy?"
Ngày nay có khá nhiều người bán mì ăn liền trong các tòa nhà văn phòng, nếu một bát có giá hơn mười tệ thì cũng coi như là đang giúp cho hai mẹ con.
Phó Vãn quay đầu nhìn Vương Phong vài lần, nói: "518 tệ."
Vương Phong sững sờ, anh ấy còn suýt tưởng mình nghe lầm, nhìn Phó Vãn bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, hỏi xác nhận lại lần nữa: "518 tệ một bát mì thịt bò kho tàu hiệu Khang Sư Phụ? Nhân dân tệ? Hay đồng yên Nhật?"
Phó Vãn gật đầu: "Đúng, nhân dân tệ."
Trời đất ơi!
Vương Phong cả đời này chưa từng ăn bát mì nào mà đắt tiền như vậy.
Vương Phong nhìn thấy vẻ mặt Phó Vãn cũng không giống như đang nói giỡn, anh ấy bỗng nhiên không ngồi nữa, không dám ngồi.
Quả nhiên trên mạng có một câu nói rất hay – "Người đáng thương tất có chỗ đáng trách", anh ấy tưởng cô đêm khuya mang theo con ra bày quán bán đồ ăn khuya vất vả, không ngờ vừa mở miệng ra đã nói một cái giá trên trời.
Không thể chọc vào.
Vương Phong thấy nồi nước nóng của Phó Vãn sắp sôi, anh ấy vội vàng khua tay nói: "Đừng, đừng nấu cho tôi, tôi không ăn đâu, tôi không ăn nỗi."
Bỗng nhiên anh ấy cảm thấy bụng mình không còn đói nữa. Vương Phong nhanh nhẹn lao tới bên cạnh xe điện của mình, vội vàng đội mũ bảo hiểm và ngồi lên xe điện rồi rời đi không thèm quay đầu lại, biến mắt khỏi tầm mắt của Phó Vãn và Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn ngơ ngác nhìn phương hướng mà anh chàng giao hàng biến mất, khách chạy mắt rồi?
Không thể kiếm được tiền?
Tiết Định Khôn ở bên cạnh xem trò hay một hồi lâu thấy vậy thì suýt chút nữa cười chết: "Đoàn Đoàn, em bảo mẹ em đừng bán VỚi giá cao như vậy nữa, ai sẽ coi tiền như rác mà bỏ ra 518 tệ để mua một bát mì ăn liền chứ? Cho dù là nhà giàu như ba anh đến đây cũng phải mắng một câu là đang lừa bịp.
Đoàn Đoàn tức giận nhìn Tiết Định Khôn, lúc quay đầu nhìn Phó Vãn thì đôi mắt tròn đen nhánh mang theo chút lo lắng, cậu bé nói: "Mẹ, Đoàn Đoàn cảm thấy giá mì của chúng ta hơi cao."
Đoàn Đoàn còn chưa hiểu rõ khái niệm về tiền bạc, cậu bé chỉ biết là 518 tệ có thể mua rất nhiều thứ, dù sao lúc trước khi cậu bé và mẹ đến chợ bán sỉ mua nhiều đồ như vậy cũng không vượt quá một trăm tệ. Phó Vãn nhướng mày: "Cao sao?"
Đoàn Đoàn gật đầu thật mạnh: "Mẹ, mẹ có thể điều chỉnh giá mì ăn liền một chút được không ạ?"
Phó Vãn là một người mẹ tốt biết lắng nghe ý kiến của con, vì vậy cô gật đầu.
Đoàn Đoàn có chút buồn bã: "Nếu chú kia lái xe đi chậm một chút, chúng ta có thể giảm giá mời chú ấy ăn mì ăn liền, như vậy chúng ta sẽ có thể kiếm được tiền."
Phó Vãn cũng không sốt ruột, chậm rãi nói: "Anh ấy vẫn sẽ tới đây lần nữa."
Phó Vãn cúi đầu nhìn nồi nước sắp sôi, sắp có thể nấu mì được rồi.
Hệ thống mỹ thực không nhịn được mà nói: [Ký chủ, khách của cô chạy mất rồi, sao cô còn nấu nữa?]
Hệ thống mỹ thực cảm thấy rất lo lắng cho Phó Vãn, thật sự không hiểu vị ký chủ này đang làm cái gì, sao cô lại dám bán một bát mì với cái giá cao như vậy chứ!
Khang Sư Phụ có tài đức gì chứ?
"Xin hỏi, một bát mì bao nhiêu tiền?"
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, một giọng nam trung niên đột nhiên vang lên.
Tiết tổng vẫn còn mặc bộ âu phục đi dự tiệc đầy tháng hôm nay, ông ấy cầm điện thoại di động trong tay, nhìn quán ăn trước mặt bằng ánh mắt không dám tin. Địa chỉ Triệu Dương gửi trên WeChat chính là nơi này, Tiết tổng tin tưởng mình không đi nhằm nơi.
Bởi vì... ông ấy vĩnh viễn nhớ rõ cây hòe già này, con trai ông ấy đã xảy ra tai nạn xe cộ ở chỗ này.
Phó Vãn ngẩng đầu nhìn Tiết tổng, sau khi cân nhắc ý kiến điều chỉnh giá của Đoàn Đoàn, cô bình tính nói: "Một bát 5886 tệ."
Đoàn Đoàn: "..."
Hệ thống mỹ thực: [...]
Tiết Định Khôn còn chưa kịp cảm thấy vui mừng vì ba mình đến: "..."
Tiết tổng nghe thấy con số này cũng phải cảm thấy kinh ngạc, vậy mà Triệu Dương còn nói đây không phải là quán ăn làm ăn bất lương.
Đây chắc chắn là quán ăn làm ăn bất lương.
Triệu Dương còn nói giá cả quán ăn này rất hợp lý, cái giá này mà gọi là hợp lý?
Đoàn Đoàn không thể tưởng tượng nổi, mẹ điều chỉnh giá cả như vậy sao? Sao lại càng ngày càng đắt vậy?
Tiết tổng khó tin mở miệng hỏi: "Một bát mì ăn liền tận 5888 tệ?"
Dù là Tiết tổng cũng là người trong tầng lớp thượng lưu ở Ninh Thành, nhưng ông ấy còn chưa từng ăn bát mì nào đắt như vậy, hơn nữa lại còn là mì ăn liền.
Rõ ràng vừa rồi lúc ông ấy tới đây thì nghe thấy cô nói với người giao hàng là 518 tệ một bát mì, vậy mà lúc ông ấy hỏi thì lại tăng giá lên hơn mười lần.
Cô gái trẻ tuổi này nhìn thì xinh đẹp, vậy mà tâm địa lại thật xấu.
Phó Vãn bổ sung: "Con trai ông ăn quyt 5888 tệ, nếu ông ăn thì 88886 tệ."
Tiết Định Khôn và Đoàn Đoàn nhìn về phía Phó Vãn với vẻ mặt khiếp sợ.
Sao người phụ nữ (mẹ) này lại biết anh ta ăn quỵt?
Đoàn Đoàn cảm thấy vô cùng vui mừng, nếu như mẹ cũng có thể nhìn thấy những cô chú quỷ kỳ quái kia, vậy thì có phải là mẹ sẽ không ghét bỏ cậu bé cũng có thể nhìn thấy thứ không sạch sẽ hay không?
Tiết Định Khôn cảm thấy không thể tin nổi, anh ta bay tới trước mặt Phó Vãn, kề sát khuôn mặt toàn là m.á.u kia lại gần Phó Vãn: "Cô thật sự có thể nhìn thấy tôi?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");