Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
  3. Chương 8
Trước /46 Sau

Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi

Chương 8

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Triệu Côn Minh đang đứng ở ban công cầm di động gọi điện thoại cho ai đó, bên trong điện thoại truyền đến âm thanh nhắc nhở "Cuộc gọi của quý khách đã quay xong".

Triệu Côn Minh quay lại nhìn về phía vợ và em trai mình, anh ấy suy xét một lát, phất phat tờ giấy trong tay, nói một cách trịnh trọng: "Chúng ta đi tìm Phó nữ sĩ."

Đây là phương thức liên lạc mà anh ấy lấy được từ viện phúc lợi Ái Thiên Sứ, tài liệu mà Phó Vãn cần điền để hoàn tất thủ tục đưa Đoàn Đoàn trở về tất nhiên sẽ có địa chỉ cùng số điện thoại.

Ba người nhà họ Triệu lập tức đánh xe tới khu chung cư cũ, sau khi họ gõ cửa lại không thấy ai ra mở, bên trong chỉ truyền đến tiếng nhạc thiếu nhi đứt quãng "Thỏ con ngoan ngoãn" có chút quái dị không nói nên lời.

Nhìn đến phòng thuê mà Phó Vãn cùng Đoàn Đoàn ở không thấy nơi nào có thể trồng nho, may người Triệu Dương càng xác định nhất định là Phó Vãn đã biết cái gì đó.

Ba người chờ một lúc, đành phải tính toán rời đi trước.

Vừa đi đến đầu cầu thang, bọn họ suýt nữa va phải Dương Chan Vinh đang quay về nhà. Dương Chan Vinh bán thịt heo ở chợ thức ăn, mỗi sáng hơn 4 giờ là phải rời giường đến lò mổ nhập hàng, hôm nào vận may tốt thì chưa đến giữa trưa anh ấy đã bán hết thịt có thể trở về nhà.

Hôm nay anh ấy buôn bán khá tốt.

Lý Mỹ Phượng nhanh chóng chạy tới hỏi Dương Chấn Vinh một câu: "Anh trai này, tôi muốn hỏi một chút có phải Phó Vẫn ở tầng này không?"

Dương Chấn Vinh đánh giá ba người bọn họ, thấy bọn họ mặc quần áo sang trọng không giống như người xấu thì gật đầu: "Đúng vậy, mấy người có việc gì sao?"

Bọn họ không tiện nói rõ ra đành phải rời đi.

Họ chỉ cần biết được đúng là Phó Vãn ở nơi này là đủ rồi, rồi có lúc nào đó cô sẽ ở nhà.

Người của nhà họ Triệu chân trước vừa đi, Dương Chấn Vinh xuyên qua cửa sổ phòng bếp nhìn thấy Phó Vãn mang theo bao lớn bao nhỏ cùng Đoàn Đoàn trở về, anh ấy nhanh chóng chạy tới mở cửa: "Tiểu Phó, tôi giúp cô cằm."

Đoàn Đoàn cầm chìa khoá tới cửa nhà mở cửa trước, Phó Vãn tránh đi Dương Chấn Vinh, cầm theo đồ bước vào cửa. Duong Chan Vinh nhin Pho Van mặt không đỏ hô hấp không loạn, ngay cả một giọt mồ hôi đều không có, anh ấy không nghĩ tới sức lực của Phó Vãn lại lớn như Vậy.

Dương Chấn Vinh chỉ đành đứng ở ngoài cửa nói với Phó Vãn: "Tiểu Phó, quán ăn mà cô nói với tôi hôm qua tôi tìm được rồi, chính là chiếc xe đẩy mà hồi còn sống bà Vương hay dùng."

Phó Văn không chút ngạc nhiên nào, cô quay đầu lại nói một tiếng cảm ơn, ánh mắt cô không dời nhìn chằm chằm Dương Chấn Vinh, Dương Chấn Vinh bị nhìn đến phát ngượng.

Bỗng nhiên Phó Vãn mở miệng: "Anh Dương, gần nhất đừng để cho Đoá Đoá tiếp xúc với con thỏ."

Dương Chắn Vinh không hiểu ý của Phó Vãn lắm, con gái anh ấy thích nhất là thỏ con, ngay đến dây buộc tóc cũng là hình thỏ.

Dương Chấn Vinh không để trong lòng lắm, nói chuyện vừa rồi có ba người tới tìm Phó Vẫn cho cô.

Phó Vãn cũng không ngoài ý muốn gật đầu.

"Mẹ, đêm nay chúng ta thật sự muốn đến quán có cây hoè già kiếm tiền sao?" Đoàn Đoàn sửa sang lại những vật dụng hàng ngày vừa mua về thật tốt, cậu bé xoa xoa tay nhỏ đầy mồ hôi, khuôn mặt be bé nhìn Phó Vãn vô cùng lo âu.

Phó Vãn sửa lại cho đúng: "Là mẹ đi trang trí quán."

Đoàn Đoàn nghĩ đến anh trai mặt đầy m.á.u ngồi xổm ở dưới cây hoè già, cậu bé sợ anh trai đó sẽ dọa đến mẹ mình.

Tựa như Thu Thu rõ ràng là đứa trẻ tốt, lại thường xuyên dọa nhân viên công tác của viện phúc lợi.

"Con cũng muốn cùng mẹ đi trang trí quán xe, Đoàn Đoàn sẽ giúp mẹ kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền." Đoàn Đoàn lập tức nói.

Phó Vãn không cự tuyệt: "Cũng được." Thời gian càng muộn, sắc trời bên ngoài càng thêm tối đen.

 

Tới 10 rưỡi đêm, Phó Vãn dắt theo Đoàn Đoàn xuống lầu chuẩn xác tìm được chiếc xe đẩy đồ ăn vặt của bà Vương lúc còn sống, bà Vương rất yêu quý quán xe này nên giữ gìn vô cùng can thận.

Hệ thống mỹ thực nhìn Phó Vãn thoải mái đẩy quán xe chở đồ ăn vặt ra khỏi tiểu khu, nó càng thêm hoài nghi: [Ký chủ, vì sao cô mở đồ ăn vặt lề đường vào nửa đêm?]

Nó cũng từng trói định không ít ký chủ bán đồ ăn khuya, nhưng hệ thống vẫn cứ thấy kỳ quái. Chẳng sợ ký chủ khác bán đồ ăn khuya nhưng cũng sẽ đi bán muộn nhất là 6 giờ, ai lại đến tận 10 rưỡi đêm mới chuẩn bị đi bán như Phó Vãn? Chờ chính thức bày trí xong không phải là 11 giờ đêm rồi sao?

Phó Vãn không chút để bụng: "Tránh bị quản lý, không được sao?"

Phó Vãn và Đoàn Đoàn một lớn một nhỏ đẩy xe đi vào dưới gốc hòe già cách tiểu khu không xa, ánh đèn đường mờ nhạt hai bên đường cái vinh dự đảm nhận làm công cụ chiếu sáng.

Đoàn Đoàn rời mắt khỏi anh trai trẻ tuổi mặt đầy m.á.u dưới tàng cây hoè, khuôn mặt nhỏ đầy mong chờ nhìn Phó Vãn, cất giọng trẻ con hỏi: "Mẹ ơi, Đoàn Đoàn có thể giúp mẹ làm việc gì ạ?"

Phó Vãn kêu cậu bé đừng gấp gáp, cô lấy ra một tờ giấy trắng, dùng bút nước viết thực đơn món ăn đêm nay -

"Bò kho", "Dưa chua", "Gà hầm nấm hương" và "Mi thịt bò vị cay".

Đoàn Đoàn mặt dày sùng bái, thì ra mẹ làm được nhiều mì sợi như vậy!

Hệ thống mỹ thực: [... Sao tên của món mì này lại quen thuộc như vậy?]

[Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ sơ cấp "mở một quán mỹ thực", đạt được nguyên liệu nấu ăn 5 sao, khen thưởng đã được phát đến tủ lạnh nhà ký chủ.]

Hệ thống mỹ thực vô cùng khiếp sợ, hiệu suất của vị ký chủ Phó Vãn này thế mà cao thái quá như vậy? Ngày hôm qua tuyên bố nhiệm vụ đầu tiên, đêm nay đã hoàn thành rồi.

Rất nhanh hệ thống mỹ thực tuyên bố nhiệm vụ mới: [Đinh, chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ - "Đạt được khen ngợi của năm thực khách", nhiệm vụ khen thưởng: đồ làm bếp sơ cấp 1 sao, giới hạn thời gian: trong vòng một ngày.]

Ánh mắt Phó Vãn khẽ nhúc nhích, năm vị thực khách?

Đoàn Đoàn thấy người đi đường không có ý định đến nếm thử món ăn, cậu bé không khỏi có chút sốt ruột.

Một chiếc xe hơi màu đen từ phía tiểu khu đi lại đây, càng tới gần quán xe mỹ thực thì tốc độ càng chậm.

Triệu Dương ngồi trên xe trợn tròn mắt, xuyên qua cửa kính xe nhìn thấy một bạn nhỏ ngồi ở trên ghé, đúng thật là Đoàn Đoàn.

Cô gái đứng ở trước xe đẩy thức ăn bên cạnh thằng bé còn không phải là Phó Vãn mà bọn họ tìm suốt một ngày sao?

Triệu Dương lập tức hô lên: "Dừng xe."

Thấy có người từ trên xe xuống, Đoàn Đoàn lập tức trở nên nhiệt tình hét to: "Cô ơi, chú ơi, mau đến đây ăn mì đi, mẹ cháu làm mì sợi siêu cấp ngon... Chú Triệu? Cô Lý?"

Phó Vãn ung dung thong thả múc một muỗng nước từ trong thùng đổ vào nồi, nhóm lửa nấu nước.

Vị khách thứ nhất, đến rồi.

Còn mang theo vị khách thứ hai, vị khách thứ ba.

Hệ thống mỹ thực nhìn hành động của Phó Văn, suýt nữa thì bật khóc, sau khi Phó Vãn và Đoàn Đoàn từ chợ bán sỉ trở về nhà, cô không bước ra khỏi phòng nửa bước, càng miễn bàn tới việc buổi chiều đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn.

Cổ nhân có câu, có bột đố gột nên hồ*.

*ý nghĩa: nếu thiếu nguyên liệu hoặc điều kiện cơ bản, thì dù có cố gắng đến đâu cũng khó đạt được mục tiêu mong muốn. Câu tục ngữ có ý khuyên răn phải chuẩn bị kỹ càng và đầy đủ trước khi bắt tay vào làm việc gì đó.

 

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /46 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đố Liệt Thành Tính

Copyright © 2022 - MTruyện.net