Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Liệt hắng giọng, hỏi, “Tan làm đi uống chút gì không?”
“Không đi được.” Cảnh Giới trông có vẻ cực kì bận rộn, “Còn việc gì khác không?”
“Cậu làm sao thế hả? Ít nhiều cũng phải cho các anh em được nghỉ ngơi chứ. Mỗi ngày đều bắt người ta cùng cậu tăng ca, kiếm một chút tiền thưởng cũng không dễ đâu.”
Cảnh Giới khựng lại, mới chợt nhận ra bản thân gần đây coi công ty như nhà, làm liên lụy rất nhiều người cũng theo hắn làm việc không ngơi nghỉ. Giờ hắn mới thấy hơi nhột nhột. Không ai dám lên tiếng ý kiến gì với hắn. Trước giờ vẫn luôn là Tần Liệt xung phong đứng lên giải phóng ách nô lệ, chưa bao giờ thay đổi. Lâu nay Cảnh Giới vẫn luôn lấy làm khó hiểu. Hắn luôn tự cảm thấy bản thân cũng là người hòa nhã, nhưng không hiểu sao điểm thân thiện của hắn lại cực thấp. Cấp dưới ai cũng sợ hắn như sợ cọp, có chuyện gì đều đi cầu cứu Tần Liệt.
Trông bộ dáng của hắn, Tần Liệt cũng không đành lòng. “Hay là tối về nhà cậu đi, bảo dì Hoa nấu vài món rồi ta uống với nhau vài ly.”
Vẻ mặt hắn lập tức trở nên lạnh lẽo. Sau khi Nam Tân đi rồi, hắn không về nhà nữa. Thậm chí hắn còn muốn hỏi Tần Liệt, nơi đó còn có thể gọi là ‘nhà’ của hắn nữa không? Nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ yên lặng, một lát sau mới bảo, “Đừng lo cho tôi, tôi không sao.”
Nếu không phải Tần Liệt là người lớn lên cùng hắn, có khi cũng đã tin lời hắn nói rồi đó.
Tần Liệt lại đổi câu hỏi khác, “Dạo này cậu ở đâu? Khách sạn à?”
Cảnh Giới im lặng không đáp.
Dạo gần đây hắn mới mua một chiếc xe, Nam Tân chưa từng thấy nó. Vậy nên mỗi ngày cứ tối đến là hắn dừng xe dưới lầu nơi Nam Tân ở, rồi ngủ luôn trong xe. Đến sáng sớm lại đánh xe rời đi. Chuyện này, đến chính hắn cũng cảm thấy không thể chịu nổi. Nhưng cũng chỉ có cách đó mới khiến hắn an tâm mà chợp mắt ngủ được một chút.
Hắn biết gần đây Nam Tân đã có một công việc mới. Mỗi ngày đúng bảy giờ cậu sẽ ra ngoài mua đồ ăn sáng, tiện đường mua luôn chút nguyên liệu thực phẩm. Ăn sáng xong sẽ làm cơm trưa ở nhà rồi mang theo. Khoảng tám giờ là rời nhà đi làm, trên tay còn cầm theo một hộp cơm trưa. Công ty cách chỗ cậu ở rất gần, nếu lấy tốc độ đi dạo bình thường của Nam Tân để tính thì đi khoảng 20 phút là tới nơi. Nếu không có gì thay đổi thì năm giờ cậu sẽ tan làm, rồi mua nước trái cây mang về, hoặc cũng có lúc là mua đồ ăn tối. Đến tối, trước mười rưỡi sẽ tắt đèn đi ngủ. Dưới sự chăm sóc của dì Hoa, giờ giấc sinh hoạt của Nam Tân còn quy củ hơn cả học sinh tiểu học.
Cảnh Giới cứ lo tính tình Nam Tân không hòa hợp sẽ bị người bắt nạt, đến lúc đó chẳng biết phải làm sao. Nhưng trên thực tế, hắn đã hơn một lần thấy cậu chào hỏi hàng xóm làng giềng ở cùng khu nhà. Khi tan việc cũng tươi cười vẫy chào tạm biệt đồng nghiệp. Tất cả đều khiến những lo lắng trước đây của hắn trở thành trò cười.
Rời khỏi hắn, cậu sống hình như tốt lắm. Vậy mà hắn lại chỉ biết giam cầm cậu ở nhà, còn tưởng như vậy mới là tốt cho cậu. Bây giờ nhìn lại, người có bệnh không phải là Nam Tân, là hắn mới phải.
Càng không có Nam Tân bên cạnh, Cảnh Giới càng không kiềm chế được mình. Hắn muốn theo sát cậu từng bước, muốn biết từng hoạt động của cậu. Hắn thường hay tưởng tượng xem lúc này Nam Tân đang làm gì, có phải đã rời giường, đang rửa mặt rồi thay quần áo không? Ba phút sau, nhìn qua kính cửa xe thấy Nam Tân vui vẻ rời khỏi tòa chung cư, hắn mới miễn cưỡng thở phào một hơi. Cảm giác như Nam Tân chưa từng rời xa hắn, vẫn ở trong tầm mắt của hắn đấy thôi.
Tần Liệt vẫn đang chờ đợi hắn đáp lại, Cảnh Giới lại đột nhiên bảo, “Hà Giản lần trước đó, cậu giúp tôi liên lạc lại được không?”
Nghĩ một lát, lại nói thêm, “Tránh thứ bảy ra là được.”
“Được…” Tần Liệt có rất nhiều thắc mắc, nhưng anh biết hiện tại Cảnh Giới không muốn nói, ai hỏi cũng không ra được kết quả gì. Cuối cùng, anh cũng chỉ là thuận miệng hỏi thêm một câu, “Thứ bảy này cậu có việc gì à?”