Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một đoàn người cung kính vây quanh Tần Chính, anh mặc một thân tây trang màu xanh đậm, áo sơ mi không đeo càravat, hai nút áo phía trên mở ra, lộ ra xương quai xanh, nổi lên hầu kết gợi cảm vô cùng, nhìn có vài phần lười biếng và tùy ý.
Từ hơi thở trên người anh có thể thấy được tâm tình của anh không tệ, điều này dẫn đến mọi người hiểu lầm anh là một người nho nhã, cử chỉ cao quý.
Anh không hung tàn, lạnh lùng như trong lời đồn đãi.
Quét mắt một vòng, ánh nhìn của Tần Chính không dừng lại trên người Đường Y Y dù là nửa giây, dường như hai người họ không có mối liên hệ gì, chuyện đêm trước hầu như không phát sinh.
Nhưng thần kinh của Đường Y Y vẫn kéo căng như sợi dây đàn.
Tổng giám đốc Hách Tình mở miệng, giọng nói so với bình thường nhẹ đi rất nhiều – “Tổng Tài, đây là Ngô Hưng – trưởng bộ phận sáng tạo”
Ngô Hưng không kiêu ngạo không siễm nịnh bước ra.
Tần Chính nhẹ nhàng liếc mắt, ngẩng đầu lên.
Bắt đầu từ phía tay phải của Ngô Hưng, mọi người lần lượt giới thiệu bản thân.
“Tổng tài, em tên là Hoàng Vi, Vi của hoa tử vi.” – Hoàng Vi cười đoan trang ưu nhã – “Công việc chính của em là phát thảo kế hoạch sơ bộ, thao khảo những thiết kế có chất lượng và thực thi những ý tưởng khả thi.”
Mọi người đều trợn trắng mắt, là Vi của hoa tử vi, đúng là cái gì cũng có thể nói mà!
Mặc dù khinh bỉ, nhưng các cô lại vắt hết óc suy nghĩ xem giới thiệu bản thân mình như thế nào để có thể lưu lại ấn tượng tốt với Tổng tài.
Mọi người lần lượt mở miệng, ngôn ngữ phong phú, biểu tình đa dạng, trong một thời gian ngắn ngủi đem tất cả ưu điểm của bản thân thể hiện vô cùng tinh tế.
Làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như đang tuyển tú chốn hậu cung thời cổ đại.
Càng quỷ dị hơn là, các đồng nghiệp nam cũng bị loại không khí này ảnh hướng, tới lúc nói chuyện thì ngại ngùng, căng thẳng, xấu hổ. Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Lý Mi nói xong, bước lại gần Đường Y Y đứng im lặng - người đang đi vào cõi thần tiên.
Cô dùng cùi chỏ huýt nhẹ Đường Y Y.
Đường Y Y hoàn hồn, nhướng mí mắt cất giọng, ngôn từ đơn giản tĩnh lược – “Tôi tên là Đường Y Y, nhân viên thiết kế.”
Tiếng giày da đi trên sàn nhà, âm thanh trầm ổn, mạnh mẽ.
Tất cả mọi người ngưng thở.
Nhìn người đàn ông bước đến hướng của mình, Hoàng Vi kích động gần như không kiềm chế được, tim cô đập loạn xạ, nỗi vui mừng tràn ra trên gương mặt cô.
Bước chân người đàn ông lướt qua Hoàng Vi, nụ cười trên mặt cô cứng ngắt. Mọi người nghiêng đầu nhìn theo.
Đường Y Y kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình.
Ngô Hưng nhíu nhíu mày, vẻ kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt, anh nhìn qua Đường Y Y, lại nhìn qua Tổng tài, không biết anh đang suy nghĩ gì.
Lý Mi cũng giật mình, mồm há to.
Chỉ có Đường Y Y là mặt không chút thay đổi, mây đen phủ đầy nội tâm.
Móng tay cô đâm vào lòng bàn tay, một mùi hương lạ len vào mũi cô, móng tay cô càng đâm mạnh vào lòng bàn tay. Đau đến thiếu chút nữa hồn cô bay mất.
Tần Chính nhìn từ trên cao xuống, hôm nay cô ấy đem tóc dài vén lên, lộ ra cái cổ mảnh khảnh, xinh đẹp như một con thiên nga trắng.
Anh lấy tay ra khỏi túi quần tây, đầu ngón tay xoẹt qua khuyên tai trái ngân bằng trân châu trắng trên tai cô, xoay cho những viên trân châu nhỏ kia đối xứng với nhau.
Rất có hương vị thiếu nữ - Tần Chính thưởng thức cô như một món trân bảo, một họa tác tuyệt vời.
Bị giam cầm dưới ánh mắt anh, toàn thân Đường Y Y nổi da gà, giống như có một con rết bò trên người cô, từ bên cổ bên trái bắt đầu bò đi bốn phía.
Mọi ngươi rớt mắt kính, há hốc mồm.
Tuồng gì đang diễn thế này?
Chẳng lẽ Tổng tài và Đường Y Y quen biết nhau từ trước? Và không chỉ đơn thuần quen biết?
Lại thêm một giây trôi qua, mọi người không khống chế được mà phỏng đoán, hoài nghi đủ loại kịch bản.
Trong lúc mọi người đang suy đoán chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo, mặt Đường Y Y vẫn không chút thay đổi, như hành động kia không liên quan đến cô, Tần Chính im lặng xoay người ra ngoài, hơi thở quanh thân đè nén thêm vài lần.
Đoàn người lại tầng tầng lớp lớp rời khỏi.
Văn phòng nổ tung.
Không ngoài dự liệu, Đường Y Y trở thành đích ngắm của mọi người.
Mọi người vây quanh bô, bảy miệng tám lời cùng nhau hỏi cô, cô cứng rắn nghiêm mặt đáp lời – “Không biết!”
Có vài người còn không chịu buông tha, Lý Mi trừng mắt – “Đủ rồi, đủ rồi, Y Y không phải đã nói rồi sao, còn chưa hài lòng phải không?”
Đám người hậm hực tản ra, tụ tập chổ khác tám chuyện tiếp.
Bình thường luôn mang dáng vẻ thân trọng, cho đến khi háo sắc thì ai cũng không thua ai.
“Tổng tài có phải là con lai không? Nhìn giống lắm.”
“Không biết nữa, tớ chỉ biết là anh ấy đẹp trai quá đi mất.”
“Tớ nhìn cao to chân dài, dáng người quá chuẩn.”
“Kể từ hôm nay, Tổng tài là nam thần của tớ.”
“Mọi người nói xem, có phải Tổng tài có ý với Đường Y Y?”
“Không thể nào!” Hoàng Vi khoanh tay, âm dương quái khí nói – “Đàn ông như Tổng tài, loại con gái nào chưa thấy qua, chỉ là hứng thú nhất thời, mới mẻ thôi, trêu đùa cho vui, rất nhanh sẽ quên mất.”
“Nói cũng đúng.”
“Dù vậy, nếu có thể là hàng mới, cũng rất tốt.”
Người nói lời này là một cô gái trẻ, vào công ty không lâu, vừa hơn hai mươi tuổi, trên gương mặt trẻ tuổi còn mang theo sức sống thanh xuân, dũng cảm, đi cùng với dũng cảm là những mơ tưởng hảo huyền.
Mọi người ngược lại đều ngại ngùng, nghĩ cô gái này đúng là không biết xấu hổ.
“Tuổi của Tổng Tài có khi hơn cô cả con giáp.”
“Lớn tuổi thì sao? Gu của tôi là những người chững chạc từng trải!” Cô gái nhỏ đỏ mặt lên – “Đừng chỉ biết nói tôi, trong lòng các người không phải cũng nghĩ như vậy sao?!”
Hoàng Vi khinh miệt nhìn thiếu nữ đang mộng tưởng hão huyền, ánh mắt cô liếc xéo qua người Đường Y Y, cắn cắn môi đầy đố kỵ – “Không biết xấu hổ!”
Do ánh mắt Hoàng Vi dừng trên người Đường Y Y hơi lâu, cô phát giác ra, nhìn lại.
Hoàng Vi theo bản năng tránh đi ánh mắt cô, quay đi chổ khác, lại lộ ra vẻ mặt khinh thường với Đường Y Y, hiển nhiên là muốn khiêu chiến.
Mặt trầm xuống, Đường Y Y chửi nhỏ - “Có bệnh.”
Cô không tiếp tục nhìn nữa, cô cầm lấy bình phun nước đi tưới cây, ngón tay không ngừng ấn ấn nút liên tục như phát tiết tâm tình của cô.
Lý Mi bước tới gần, nhỏ giọng hỏi – “Y Y, vì sao vừa rồi Tổng tài lại đối xử với cô như vậy?”
Đường Y Y trả lời – “Có lẽ đầu bị úng nước.”
Ly Mi – “…”
“Tớ cảm thấy anh ta nhất định có hứng thú đối với cậu.” – Lý Mi hưng phấn nói – “Sửa lại khuyên tai – động tác quá mờ ám, cậu không thấy đâu, ánh mắt anh ta nhìn cậu lúc đó rất kỳ quái…”
Nói một lúc lâu, Lý Mi phát hiện đối phương không có một chút phản ứng – “Y Y, sao câu không có một chút sinh lực nào vậy? Sáng không ăn sáng hay sao?”
Đường Y Y bỏ bình nước xuống, lấy khăn giấy lau khô bình – “Ăn”. Một ruồi to.
Tinh thần cô không tập trung được, cô cảm thấy có đại sự sắp phát sinh.
Còn liên quan tới cô.
Ngay lúc nghĩ như thế, liền có người gọi cô – “ Y Y, Tổng giám đốc gọi cậu lên phòng.”
Lý Mi thiếu chút nữa phun café ra khỏi miệng, mặt con nhăn lại – “Bà cô xử nữ đó định hỏi cậu và Tổng tài có quan hệ thế nào.”
Đường Y Y ném khăn giấy đi, lạnh nhạt nói – “Không có gì, ai cũng có lòng hiếu kỳ.”
Bước qua một loạt ánh mắt có muôn vàn câu hỏi, Đường Y Y gõ cửa, nhấc chân đi vào.
“Tổng giám đốc, cô tìm tôi?”
Hách Tĩnh ngồi sau bàn làm việc quan sát Đường Y Y, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi có thể nhìn thấy nhiều điều mà người khác không nhìn thấy.
Hai năm trước khi cô phỏng vấn Đường Y Y, ấn tượng đối với cô ấy là bình tĩnh, cơ trí, đầu óc mạch lạc, tư duy logic. Phỏng vấn một lần liền chọn cô ấy.
Quả nhiên không để cho cô thất vọng, mặc dù ngoại hình xuất sắc, tác phong cũng đoan chính, sạch sẽ.
“Ngồi đi.”
Đường Y Y kéo ghế ra, ngồi xuống.
Cô đã âm thầm quan sát Hách Tình, đúng như Ly Mi nói, hôm nay cô ấy mặc váy áo liền nhau, cổ áo thấp hơn ngày thường, tuy kiểu dáng đơn giản bảo thủ, nhưng đối với Hách Tình thì đã là một bước đột phá lớn.
Ngoài dự đoán của cô là cô ấy không hỏi bất cứ câu hỏi nào liên quan đến mối quan hệ của cô và Tần Chính sau khi chứng kiến một màn vừa rồi, chỉ cùng Y Y nói chuyện tiến triển của sản phẩm thiết kế.
“Tổ A bây giờ giao cho cô chịu trách nhiệm, có gì trực tiếp báo cáo với tôi”
Đường Y Y đột nhiên khựng lại.
Rất nhanh cô đã đoán ra, làm như vậy vừa có thể thăm dò mối quan hệ giữa cô và Tần Chính, vừa không đắc tội anh ta.
Ra khỏi phòng làm việc của Hách Tình, ở lối rẽ Đường Y Y gặp Ngô Hưng đang đứng ở đó, giống như một pho tượng.
“ Y Y, Tổng giám đốc không làm khó dễ em?”
Đường Y Y lắc đầu – “Không có.”
“Ngô Hưng nắm tay thành quả đấm – “Em quen với Tổng tài?”
Trong lòng Đường Y Y bực bội, ai cũng hỏi cùng một vấn đề, cô sinh ra phản ứng bài xích.
“Em không biết anh ta.”
“Vậy sao?” Nghe được đáp án nhưng mong muốn, tâm tình Ngô Hưng tốt lên nhưng không khống chế được bản thân, anh trào phúng, xỉ vả lên giọng – “Vậy vì sao Tổng tài đối xử với em đặc biệt như vậy?”
Sắc mặt Đường Y Y trầm xuống, giọng nói lạnh đi hai phần, sắc bén hơn – “anh Ngô Hưng, anh lấy thân phận gì hỏi em?”
Trong nháy mắt đó, áp suất không khí nghẹt lại, thần kinh của Ngô Hưng theo bản năng căng thẳng lên, anh thấy Đường Y Y như một người xa lạ.
Cho đến khi anh chớp mắt nhìn lại, thì vẫn là Đường Y Y quen thuộc.
“Xin lỗi.”
Bả vai Ngô Hưng thấp đi vài phân – “Anh chỉ lo lắng cho em.”
Đường Y Y lấy lại cảm xúc bình thường, lạnh nhạt nói – “Anh lo lắng vượt qua mức độ của một đồng nghiệp nên có.”
Ngô Hưng mím môi, cười chua xót – “Sau này anh sẽ lưu ý hơn.”
Cô bước đi, lướt qua anh, tiếng hạt trân châu trên tai cô chạm vào nhau thanh thúy vọng vào hành lang, dần dần chìm mất.
Tầng lầu hai mươi sáu, phòng làm việc ngập tràn mùi thuốc lá, không gian yên tĩnh.
Tần Chính ngồi trên ghế sofa bằng da rộng thùng thình, phun ra đừng đợt khói trắng, anh cầm điếu thuốc, ngón tay thon dài tùy ý đặt trên thành ghế dựa vào lan can.
Cũng như hai năm trước, Thạch Tiến trong lòng nơm nớp lo sợ bưng một ly trà vào.
Tần Chính liếc xéo anh một cái – “Không có một chút tiến bộ.”
Trong lòng Thạch Tiến bị đả kích không nhẹ, im lặng không phản bác lại.
Anh là một thanh niên tốt nghiệp thạc sĩ loại ưu, nếu không nói đầy bụng kinh luân, tối thiểu anh cũng có một lượng kiến thức nhất định, nhưng lại đại bại bởi một ly trà.
Rõ ràng anh đã tranh thủ thời gian rãnh rỗi theo một sư phụ về trà đạo học qua, sư phụ cũng nói tay nghề anh không tệ, nhưng đến Tổng tài thì luôn bị ghét bỏ, một ngụm cũng không uống.
Người ngồi trên ghế đứng lên, đi ra ngoài, Thạch Tiến cũng bước theo sau.
Tần Chính tìm được Đường Y Y ở phòng trà nước.
Bên trong có tiến cười nói, đang nói nói đến giữa chừng, anh điềm nhiên như không dừng lại nghe lén.
Anh tự động bỏ qua một giọng nói khác, chỉ nghe lọt được giọng của Đường Y Y.
“Đối tượng của tớ phải là người ôn nhu săn sóc, thích cười, cùng trang lứa với tớ, tớ không thích người lớn tuổi hơn mình, không có cảm giác.”
Thạch Tiến đứng đằng sau giương mắt lên, nhưng lại nhanh chóng rũ mắt xuống.
Mặt của Tổng Tài lúc này nhất định đen thui.
Trên mặt Tần Chính không thấy gì, nhưng trong lòng lại hơi khó chịu.
Tiếng cười ha ha của Đường Y Y vang lên – “Đàn ông đẹp trai cũng không thể thay cơm ăn.”
Tiếp theo sau là tiếng nói không đồng ý của Lý Mi – “Cậu đừng nói trước, đến khi cậu quen trai đẹp rồi thì nhìn cũng thấy no.”
“Y Y, mọi người đều nói cậu là người có triển vọng phát triển với Tổng tài nhất, Hoàng Vi tức đến mặt mũi vặn vẹo.”
“Anh ấy không phải gu của tớ.”
Ai nghe thấy những lời này cũng cảm nhận được trong giọng nói của Đường Y Y đầy phản cảm và chán ghét.
Ngoài phòng trà nước, không khí đóng băng như ở trong tủ lạnh, nhiệt độ thấp rõ rệt.
Thạch Tiến khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, giả điếc như chính bản thân anh không nghe được gì từ căn phòng kia.
Tâm tình Tần Chính khó chịu cực điểm, đầu đầy mây đen và khói mù bước trở lại phòng làm việc, anh cởi áo khoác xuống, ném mạnh lên ghế sofa.
“Gọi cô ấy lên đây.”
Một ánh mắt lạnh đột ngột tập kích qua phía Thạch Tiến, anh lạnh cả sống lưng, buốt khắp người – “Dạ!”