Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô từng nghĩ đến, chỉ cần một chút thôi cũng đủ rồi, thích một chút, quan tâm một chút, vậy là đủ rồi, tuy người này là một người hoàn mỹ trong mắt người ngoài nhưng ngay cả một chút xíu tình cảm cũng không cho cô.
Càng đợi ở bên cạnh anh, cô càng cảm thấy cô đơn, giống như bị hắc ám cắn nuốt.
Tại sao như vậy chứ? Bọn họ không phải là hai người thân mật nhất sao? Tại sao một người đàn ông đáng lẽ ra còn phải thân mật hơn so với cha mẹ ruột lại làm cô cảm thấy cô đơn trong cuộc hôn nhân này?
Cho nên, cô không cần, hơn nữa muốn cũng không được...
Bách Mộ Khắc quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Dung Dĩ Ân.
Đây là ý gì? Không phải là cô đã tìm thấy nguời đàn ông yêu thương cô cho nên mới đòi ly hôn chứ?
Nghĩ đến khả năng này, lửa giận từ ngực chợt bốc lên, Bách Mộ Khắc cảm giác mình bị phản bội, vẻ mặt tỉnh táo hiện lên vẻ tức giận khiến người khác tức giận, nét mặt rất căng thẳng, nhưng kiêu ngạo làm anh miễn cưỡng nặn ra mấy chữ nhắc nhở từ khẽ răng.
"Hình như em đã quên, ngoài làm vợ anh ra, em còn làm mẹ của hai đứa nhỏ."
Nhưng người mẹ này nhưng không cách nào tự chăm sóc con mình! Dung Dĩ Ân bi ai nghĩ.
Thôi, có một số việc vừa bắt đầu đã là sai lầm, điều bây giờ cô có thể làm là ngăn chúng lại không thể tiếp tục sai lầm nữa.
"Nhà họ Bách sẽ chăm sóc tốt bọn nhỏ."
Cô không cần cướp có cướp cũng không được, điểm này cô rất rõ.
Tốt Dung Dĩ Ân cô ngày hôm qua còn muốn tôi sắp xếp thời gian, muốn chủ nhật về nhà lớn thăm bọn trẻ, hôm nay cái gì cũng mặc kệ? Ngày hôm qua cô còn giả bộ là một người mẹ hiền trước mặt anh.
Anh cũng quá coi thường cô gái này rồi.
Tự ái không cho phép anh hỏi nhiều, anh cần một chút thời gian để tiêu hóa vấn đề ly hôn này.
Giấu đi tâm tình của bản thân, ngay một chút dấu vết cũng không lộ ra trên mặt, chỉ lộ ra tròng mắt đen khiến người ta sợ hãi, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay.
"Năm phút đã hết." Nói xong, anh cũng không quay đầu bỏ lại Dung Dĩ Ân rồi đi làm.
"Chừng nào anh cho em câu trả lời chắc chắn?" Cô đuổi theo hỏi anh.
Đáng chết, cô còn muốn nhanh chóng rời khỏi người chồng như anh, muốn nhanh chóng nhào vào lòng người tình sao?
Anh nắm chặt cằm cô, không cần biết cô có đau không...
Vẻ mặt luôn lạnh lùng lộ ra tia đùa cợt, "Trái cây ngọt cũng phải từ từ, cô có thể kiềm chế sự khẩn cấp của mình một chút có được không?"
Dứt lời, lần này anh thật không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.
Đôi mắt Dung Dĩ Ân đầy nước mắt nhìn bóng lưng của anh...
Rất đau, nhưng có thể dũng cảm ở trước mặt người này vung xuống một dao chặt đứt cuộc hôn nhân miễn cưỡng này.
Thích một người là chuyện vui sướng, không nên rơi nước mắt, chỉ cảm thấy cô đơn tịch mịch, hôn nhân cũng vậy, không phải bề ngoài gió êm sóng lặng là được, không có tình cảm làm trụ cột, thì giống như ngôi nhà đầy nguy cơ, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Thà rằng trước khi nó bị sập, cô ra tay phá hủy tránh cho mình bị chôn sống.
Tầng ngầm đỗ xe, Bách Mộ Khắc ngồi ở trên ghế lái chậm chạp không có nổ máy.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía khác, đáy mắt lạnh lẽo giống như một cánh đồng tuyết mênh mông, hai tay nắm thật chặt tay lái, bởi vì quá dùng sức mà từ bàn tay đến cẳng tay đều hiện hết gân lên, ngón tay trắng bệch, nhưng lửa giận trong người anh vẫn không giảm bớt thậm chí còn bùng lớn hơn trước.
Ly hôn... Dung Dĩ Ân lại muốn ly hôn? Đây chính là đánh Bách Mộ Khắc một người chồng hoàn mỹ như anh một cái tát.
Chẳng lẽ, anh không hoàn mỹ như trong tưởng tượng của mình, chỉ thuần túy là một người đàn ông quá tự phụ thế rồi tự sinh ra ảo giác?
Bách Mộ Khắc không ngừng tự hỏi, tự kiểm tra lại tất cả hành vi của mình từ trước đến giờ.
Kết hôn hai năm, anh tự nhận không bao giờ để cô thiệt thòi, tuyệt đối trung thành với hôn nhân.
Anh biết mình là người mà người khác chạm tay vào có thể bị bỏng, gia thế, trình độ học vấn, vẻ ngoài hoàn mỹ, trước hôn nhân, có vô số người đẹp mơ mộng có thể trèo lên giường của anh, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào dây dưa với anh, nhưng kể từ sau khi cưới Dung Dĩ Ân, anh chặt đứt mọi khả năng có thể dây dưa, giữ mình trong sạch, đừng nói đến việc anh chăm sóc cho nhà mẹ đẻ của cô, cho dù không thể nói là chu đáo, nhưng khẳng định đã làm hết khả năng.
Anh tận tâm tận lực kinh doanh hôn nhân của họ, mọi thứ cần làm anh đều làm, vì muốn cô có cuộc sống giàu sang mà mỗi ngày đều vất vả làm việc, hoàn mỹ của anh không chỉ đặt trên miệng, người có mắt đều biết, người phụ nữ có thể gả cho anh, nhất định kiếp trước đã tu thành chính quả.
Nếu như trên thế giới này anh xếp thứ hai, thì tuyệt đối không người nào dám xưng là thứ nhất, có tin hay không, nhưng điều Bách Mộ Khắc anh làm vì Dung Dĩ Ân, có thể ghi vào sách giáo khoa để làm gương rồi.
Đã như vậy... thì tại sao? Tại sao anh nỗ lực như thế kết quả lại là hai chữ ly hôn? Đầu Dung Dĩ Ân chứa nước sao? Hay cô điên rồi? Bách Mộ Khắc anh là người đàn ông có thể dễ dàng bị trả hàng như vậy sao?
Người đàn ông kia là ai, người đàn ông làm cô muốn nhanh chòng nhào vào ngực đó có tốt hơn anh không?
Đời này Bách Mộ Khắc chưa từng thua, thật sự không thể chấp nhận được việc trong lòng Dung Dĩ Ân có người đàn ông khác.
Anh không biết mình làm sao rời khỏi căn nhà họ đã sống chung hai năm. Đôi chân giống như bị đóng đinh, suýt nữa không thể động đậy, hoàn toàn dựa vào tự ái, cố gắng chống đỡ cơ thể, mới rời khỏi được căn nhà làm anh khó chịu.
Châm chọc là ngay cả lúc này anh vẫn không quên duy trì sự lạnh lùng trước mặt cô, duy trì dáng vẻ hoàn mỹ khiến người khác kính sợ, bởi vì anh thống hận sự không hoàn mỹ.
Chẳng qua là, duy trì hoàn mỹ thì như thế nào, cuối cùng không phải anh vẫn còn trốn ở trong xe, yên lặng liếm láp vết thương cô đâm khi anh không phòng bị.
Bây giờ không phải lúc tâm hoảng ý loạn, anh muốn đi làm, anh còn phải chủ trì một hội nghị quan trọng, sau khi ký được hợp đồng có nghĩa là có rất nhiều chuyện phải làm, anh không chỉ là chồng mà còn là người lãnh đạo của tập đoàn Bách Thị, bất kỳ ai cũng đừng muốn ngăn cản sự hoàn mỹ của anh.
Hít sâu, dùng sức hít sâu, cố gắng quên đi những điều trong đầu.
Anh nổ máy, giống như mọi ngày điều khiển tay lái, lái xe ra khỏi tầng hầm, đi đến tổng bộ của tập đoàn Bách Thị.
Thân là người lãnh đạo một ngày kiếm cả tỷ, anh mở radio, vừa nghe tin tức buổi sáng vừa nghĩ đến những việc cần xử lý trong ngày, tiếp theo là nhấc điện thoại gọi cho thư ký Kim, giao cho anh xử lý vài chuyện khẩn cấp, làm cho bản thân giống như mọi ngày vừa lái xe vừa bận rộn, phân tán vấn đề ly hôn, anh biểu hiện rất thành thạo…
Nhưng chết tiệt mặc kệ anh thong dong, cố gắng xua đuổi, thì hình ảnh Dung Dĩ Ân nói muốn ly hôn luôn quanh quẩn trong đầu anh!
Cái này còn chưa đủ, muốn nhanh chóng rời khỏi anh, điều đó khiến anh nghĩ vị trí trong lòng cô vốn là của anh đã bị ai đó cướp mất? Người đó có hoàn mỹ hơn anh sao? Chăm sóc cô hơn anh sao?
Bách Mộ Khắc nhíu chặt mày rậm, khuôn mặt luôn lạnh lùng nghiêm khắc nay lại âm trầm, ánh mắt lộ ra tia tức giận…
“… Tổng giám đốc? Tổng giám đốc?” Điện thoại trong xe vọng ra tiếng gọi của thư ký Kim.
Đáng chết, anh lại thất thần, đây là chuyện quỷ gì chứ?
Bách Mộ Khắc cực kỳ ảo não, giọng nói lạnh lùng, “Tôi sẽ nhanh đến công ty, gặp mặt rồi nói.”
Không đợi thư ký Kim trả lời, anh đã đưa tay tắt điện thoại, còn chưa sửa sang lại tâm tình của mình, bỗng nhiên một chiếc xe con từ bên trái anh lao ra với vận tốc kinh người.
Anh tránh không kịp, đầu xe bị đụng mạnh, mạnh đến nỗi làm xe anh xoay tròn vài vòng trên đường, anh bắt được tay lái dùng hết khả năng để ổn định sườn xe, nguy hiểm phát sinh ngoài ý muốn.
Bách Mộ Khắc ngồi trên ghế lái bị hoàn cảnh thình lình này dọa cả người đều là mồ hôi lạnh, đang muốn cởi dây an toàn xuống xe xem xét, nhưng còn chưa kịp cởi, thì một lực va đập từ phía sau đột kích.
Anh chỉ nghe thấy tiếng nổ lớn vang lớn, một giây sau cả người liền mất đi ý thức, rơi vào bóng tối.
Trong căn phòng toàn màu trắng, cái màu của sự chết chóc này cho đến bây giờ anh cũng không thích, cảm giác, cảm thấy đó là một khuyết điểm, hơn nữa không khí trầm lặng, không biết người nào có thưởng thức tốt như vậy lại đi chọn cái màu này.
Bách Mộ Khắc giễu cợt lắc đầu.
Ở giữa đặt một cái giường, không phải là cái giường cao cấp quen thuộc mà là cái giường hẹp nho nhỏ, bốn phía có khung thép, rất giống như giường bệnh mà bệnh viện hay dùng.
Bách Mộ Khắc cau mày.
Rốt cuộc ai thiết kế căn phòng này? Sao lại tao ra một thiết kế kém như vậy? Cũng không phải nằm viện. Điều này làm cho Bách Mộ Khắc luôn thưởng thức và quan tâm đến giấc ngủ không thể chịu nổi, mãnh liệt lắc đầu, hoàn toàn không dám khen tặng phong cách thiết kế của gian phòng này.
Gì, nằm trên giường chỉ có một người, giống như người đàn ông, trên người cắm đầy ống dẫn, người đó không hề nhúc nhích, bên cạnh giường bày rất nhiều dụng cụ y học, trên màn hình còn xuất hiện điện tâm đồ, kèm theo là tiếng vang có quy luật.
Giường bệnh?
Không thể nào, chẳng lẽ, nơi này đúng là bệnh viện?
Tại sao anh lại ở đây? Bây giờ mấy giờ rồi? Anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, gần tám giờ, không thể chậm trễ, còn một hội nghị quan trọng cần anh chủ trì, phải nhanh đến phòng làm việc mới được, phải nhanh đến phòng làm việc mới được.
Cặp tài liệu của anh đâu? Bách Mộ Khắc tìm khắp phòng cũng không thấy. Chết tiệt, bên trong có rất nhiều tài liệu quan trọng, nếu như mất thì rất phiền toái!
Anh đi về phía hộc tủ khác của giường bệnh, đang chuẩn bị mở ra tìm kiếm, thì sự tò mò nổi lên…
Người đàn ông này là ai? Anh ta xảy ra chuyện gì? Nhìn cả người cắm đầy ống dẫn, giống như bệnh tình không nhẹ. Anh chưa bao giờ vô lễ với người khác như vậy, nhưng giây phút này anh rất muốn nhìn xem người đàn ông trên giường là ai.
Đứng ở bên cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống…
Tròng mắt đen trừng thật lớn nhìn chằm chằm người nọ.
Này, khuôn mặt người đàn ông này… lại giống anh y đúc!
Bách Mộ Khắc bị hù sợ, vội vàng mở cái chăn trên người đàn ông kia ra, nhưng phát hiện bàn tay của mình xuyên qua cơ thể người đó, cái gì cũng không cầm được.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Anh khiếp sợ nhìn tay mình, tay trong suốt…
Không, không chỉ tay, ngay cả thân thể anh cũng trong suốt.
Bách Mộ Khắc khiếp sợ không thôi, đầu óc không ngừng tự hỏi. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sao anh lại biến thành như vậy?
Anh cố gắng nhớ lại, dần dần trí nhớ được ghép lại hoàn chỉnh. Anh nhớ tới Dung Dĩ Ân muốn ly hôn với anh, nhớ đến anh thất bại đi ra khỏi cửa đi làm, nhớ đến lần đầu tiên đang nói chuyện với cấp dưới nhưng lại thất thần, nhớ đến lúc bị đụng xe, cả người và xe xoay tròn vài vòng, mạo hiểm nhưng không bị thương chút nào, sau đó… Sau đó hình như có một sức ép lao thẳng về phía anh, sau đó anh không biết gì nữa.
Trái tim lạnh dần…
Rất hiển nhiên, anh cũng không tránh được kiếp nạn thứ hai, vết thương vô cùng nghiêm trọng, phải dựa vào dụng cụ để duy trì sự hô hấp…
Ghê tởm, tại sao có thể như vậy? Giờ khắc này, anh bất chấp mọi sự hoàn mỹ, vung tay đấm mạnh lên tường.
Trơ mắt nhìn nắm đấm của mình rơi vào mặt tường sau đó xuyên ra ngoài, Bách Mộ Khắc suýt nữa hỏng mất.
Quá hoang đường, mọi chuyện thật quá hoang đường! Nếu như nằm ở trên giường bệnh là thể xác của anh, như vậy, đứng ở đây chính là… hồn phách của anh rồi!
Anh không thể cứ nằm như thế, anh còn trẻ, còn rất nhiều chuyện chưa làm, anh phải nuôi vợ và con, anh còn…
Khi anh gấp đến độ muốn ôm đầu, thì cửa phòng bệnh mở ra, anh nhìn thấy Dung Dĩ Ân đi vào, cô đến làm gì? Người phụ nữ muốn ly hôn với anh còn đến đây làm gì?
Cũng vì cô, cũng vì cô làm anh không yên lòng, mới phát sinh chuyện ngoài ý muốn không thể cứu vãn như vậy! Anh oán hận nhìn người phụ nữ trước mắt.
Dung Dĩ Ân hoàn toàn không để ý tới ánh mắt tức giận của anh, yên lặng bước đến bên giường bệnh.
“Cô đến làm gì? Tránh xa tôi ra! Tôi lệnh cho cô tránh xa tôi ra!” Bách Mộ Khắc lạnh lùng gào to.
Nhìn Dung Dĩ Ân vươn tay về phía giường bệnh, Bách Mộ Khắc vô cùng khẩn trương, không phải cô muốn nhổ ống hô hấp của anh, trực tiếp đưa anh lên đường, cô sẽ danh chánh ngôn thuận tìm nơi nương tựa mới, cô sẽ không ác như vậy chứ? Dầu gì anh và cô cũng làm vợ chồng hai năm, anh cũng chưa từng bạc đãi cô.
Đang lúc Bách Mộ Khắc cho rằng mình tận mắt thấy tình người đen tối nhất, thì lại nghe thấy tiếng nức nở tan nát cõi lòng bật ra từ trong miệng Dung Dĩ Ân, tay cô dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của anh…
“Đây là gì? Nước mắt cá sấu sao?” Trong lòng Bách Mộ Khắc đủ mọi cảm xúc.