Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Đậu Xanh
Thư Khả Du quyết tâm muốn xóa sổ Lục Diên ra khỏi sự nghiệp học tập vui vẻ của cô, rất nhiều ngày sau đó, Lục Diên không đến, cô ngược lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bỗng dưng có một ngày anh xuất hiện, hôm thứ sáu trên đường cô trở về nhà...
Anh xuất hiện trước mặt cô, trong tay xách một túi bánh cá hầm, sau đó kéo lấy cô đi đến một con hẻm nhỏ.
Cô đối mặt với anh không hề có biểu cảm tốt lành gì, nhưng vẫn theo anh đến nơi có thể đơn độc nói chuyện, cô tưởng rằng anh cầm bánh cá hầm đến ý muốn nói lời xin lỗi với cô, thế nên cô đi theo ngay.
Cô không chút khách sáo nhận lấy bánh cá hầm, đứng ở nơi cách anh chừng hai mét nhìn anh, hỏi: "Có chuyện gì?"
Tất nhiên Thư Khả Du phải kiên cường hơn, lần trước ở trong hồ bơi cô đã bị khuất phục, lần này muốn lấy lại chút thể diện. Cô đợi anh nói chuyện, từ trong chén chọn ra một xiên bò viên đẫm sốt, cô cắn một miếng, nghe thấy Lục Diên nói...
"Làm bạn gái của tôi."
Lớp vỏ bò viên hơi rách, nước sốt trào ra, bắn đầy lên quần áo màu trắng của Lục Diên, một vệt màu vàng rất bắt mắt.
Lục Diên cúi đầu nhìn quần áo của mình, đột nhiên nở một nụ cười như hoa, anh đi lại gần Thư Khả Du đang ngẩn người kinh hãi.
Đôi mắt cô mở lớn, nhìn thấy anh đến gần vài bước, trái tim từ trạng thái ngừng đập lại lần nữa hoạt động, cô nhanh chóng nhả viên bò viên trong miệng ra, miếng bò viên rơi vào trong chén bánh cá hầm. Cô lại ngậm chặt miệng, cột cái túi bánh cá hầm kia lại, giao vào trong tay của Lục Diên.
Cô chùi sạch miệng, "Bánh cá hầm trả cho cậu. Hai chúng ta không ai nợ ai. Tớ đi đây." Nói xong cô cứng nhắc xoay người, lúc đang định bỏ chạy, cái mũ bị kéo lại phía sau...
"A!..."
Sớm biết thế đã không mặc áo có mũ.
Lục Diên kéo lấy mũ không để cho cô chạy, anh kéo mũ giật ngược cô lại, cô loạng choạng lùi về sau mấy bước, sau khi lảo đảo đứng vững, cô lại nghe thấy Lục Diên nói: "Làm bạn gái của tôi." Ngữ khí lười biếng nghe giống như anh đang nói "Đề này tôi không biết làm" vậy.
Thư Khả Du vỗ vỗ vào tay anh, nắm lấy cái mũ của mình cô xoay người lại nhìn anh.
Có trời mới biết cô chỉ muốn một lời xin lỗi, không phải tỏ tình! Trong đầu đang loạn lên, nhưng cô nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc của bản thân, ".....Tớ không yêu sớm."
"Sớm cái đầu cậu! Đã năm nhất, nếu cậu còn không yêu đương thì sẽ được xem là yêu muộn." Lục Diên cười cười nói.
"Cái cậu đang nói là lý luận ngụy biện." Thư Khả Du lắc đầu, rồi nghiêm túc nói với anh: "Tớ không thích cậu."
Lục Diên lại bật cười, cười đến đầu cũng ngửa lên nhìn trời cao. "Thế thì có sao, tôi thích cậu, sớm muộn gì cậu cũng sẽ thích tôi. Chúng ta trước tiên cứ qua lại trước đã, sau này cậu sẽ thích tôi thôi."
"Bệnh thần kinh...." Đây là lần đầu tiên Thư Khả Du thẳng mặt mắng Lục Diên, cô không nhịn được, trong đầu nhảy ra một từ như thế, lúc cô phản ứng lại thì hận không thể dìm chết bản thân mình. Cô trừng mắt, nhìn Lục Diên chăm chú, ý cười nơi đáy mắt của anh quả nhiên chậm rãi biến mất, anh tiến gần đến cô thêm vài bước, gần như muốn ép cô sát vào vách tường giống như một khúc gỗ.
"Cậu biết rõ tính khí của tôi không tốt." Lục Diên híp mắt, trong mắt chứa tia sáng nguy hiểm.
"...biết...xin lỗi." Cô tiếp tục không nhịn được nói lời xin lỗi.
"Không chấp nhận." Anh nghiêng người lại gần, cho đến khi cô có thể nhìn thấy rõ lông tơ trên mặt của anh.
"Làm dơ quần áo của tôi, lại mắng tôi bệnh thần kinh, cậu cảm thấy tôi nên trừng phạt cậu thế nào đây?"
"Nên phạt cậu giúp tôi làm bài tập? Hay là....đánh một trận ấy nhỉ?"
Bây giờ Thư Khả Du đang hối hận vì cô chưa viết di thư.
"Nếu cậu làm bạn gái của tôi, tôi sẽ bỏ qua hết những việc này." Lục Diên giống như một kẻ đi săn, dùng lời nói từng bước từng bước dụ dỗ con thỏ trắng không rành thế sự.
Nhưng, con thỏ gấp lên cũng cắn người.
Trong mắt Thư Khả Du óng ánh nước, "Không được, không được, không được."
Trái tim của Lục Diên bất chợt trở nên lạnh lẽo, qua một lúc lâu, anh khép mắt lại, khóe miệng cong lên một nụ cười bất lực, đứng thẳng người dậy, "Thôi vậy."
Thư Khả Du tiếp tục hít thở, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, bên khóe mắt rơi xuống một giọt nước, tầm mắt bởi vì nước mắt mà trở nên mơ hồ, cô nhìn thấy bóng dáng của Lục Diên, sau khi anh đứng thẳng dậy thì vặn cổ, rồi cởi áo ở trên người xuống, ném lên trên đầu cô.
Cô kéo chiếc áo kia lau nước mắt, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm của viên bò viên.
"Giặt áo cho sạch sẽ rồi trả tôi."
Cô kéo chiếc áo xuống, phát hiện anh đã đi mất, bóng lưng gầy ốm thon dài.
Cô bất chợt phản ứng lại, biết anh đã bỏ qua cho mình, cô lớn giọng hỏi: "Khi nào trả cho cậu được?"
"Sau này tôi sẽ luôn đến lớp học..."
Vì muốn theo đuổi cô. Lục Diên quyết định học tập thật tốt, ngày ngày tiến lên.