Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nữ nhân trên giường bệnh đưa đôi mắt đen sắc bén nhìn cô. Ánh mắt mang theo vẻ đề phòng, Mộc Trà kéo ghế ngồi đối diện với cô ta, cô không thích ánh mắt này nha.
- Tôi là Lâm Mộc Trà. Tôi thấy cô ở bãi lau nên cứu về đây. Tên cô là gì.
- Triệu.Vô.Tâm.
Triệu Vô Tâm... Vô Tâm... Vô Tâm.....
Cái tên này....
Mộc Trà đột ngột nhớ đến tình huống này. Triệu Vô Tâm là nữ sát thủ đang bị truy nã. Nữ phụ tình cờ cứu được cô ta, Triệu Vô Tâm một lòng đi theo nữ phụ, sau đó nữ phụ đã sai Triệu Vô Tâm đi ám sát nữ chủ Lâm Lục Chi mà kết quả lại vô cùng thảm. Triệu Vô Tâm bị nam chủ giết chết tại chỗ còn về phần nữ phụ bị ngược cho tàn tạ.
Đã đến tình huống này rồi sao??? Cũng tốt thôi, thay đổi chút bảo toàn tính mạng.
Triệu Vô Tâm nhìn cô.
- Cô cứu tôi sao? Tôi không có gì để báo đáp cả. Chỉ có thể đi theo bảo vệ cô.
- Hảo! Chúng ta kết tỷ muội đi. Cô nhìn có vẻ lớn hơn tôi. Vậy tôi gọi cô là Vô Tâm tỷ tỷ.
Mộc Trà đưa tay ra phía trước mặt Tâm Tâm. Nở một nụ cười tươi như hoa.
Triệu Vô Tâm nghe vậy liền cảm thấy ấm áp, từ trước tới giờ chưa ai xem cô là người thân cả. Tay Vô Tâm nắm lấy tay cô, cảm giác ấm áp cứ thế lên lỏi vào trái tim cả hai.
.......
Mộc Trà mỗi ngày đều đến thăm Triệu Vô Tâm nhưng cô cũng không thể bỏ bê việc học hành được. Cô đã nghỉ ba ngày rồi, hôm nay phải đi học thôi.
Vô Tâm vẫn phải nằm tại bệnh viện, vết thương trên người vẫn còn chưa khép miệng lại còn vô cùng sâu nên phải ở lại bệnh viện để quan sát.
Lâm Mộc Trà sau khi mang cháo đến cho Vô Tâm liên một mạch đến trường học. Vừa đến cổng đã nghe thấy tiếng của Lâm Lục Chi.
- Trà tỷ!!
Mộc Trà nhìn cô ta rồi gật đầu thay một lời chào. Lạc Tố Tố dạo này không thấy xuất hiện, khiến cô thấy không khí yên tĩnh hơn. Cố Minh Hạo sau nhiều ngày không gặp nhớ cô rất nhiều vậy mà cô nàng vô tâm vô phế nào đó vẫn hồn nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, thật khiến hắn tức chết mà.
Lâm Lục Chi hớt hải chạy đến, cô ta nắm lấy tay cô thân thiết.
- Sao dạo này tỷ không đi học vậy? Em rất nhớ tỷ...
Nhớ cô à, thật là hạnh phúc nha... Mộc Trà từ từ kéo tay mình ra khỏi bàn tay của Lâm Lục Chi. Nhẹ nhàng nhất có thể để nữ chủ không "bị thương" rồi lăn ra ăn vạ cô.
- Lục Chi, chị rất bận, em không có việc gì làm sao? Lục Dật Thần, Cố Minh Hạo, Thượng Tử Đằng,... Em tìm họ chơi đi. À, mấy tấm hình hôm trước em đưa cho chị xem rất đẹp. Nhưng trong đó không có hình chị, chỉ có hình em chụp chung với Thượng thiếu và Lục hội trưởng, vậy em đưa cho chị làm gì vậy. Hửm!!?
Cố Minh Hạo nhìn hai nữ nhân nói chuyện với nhau. Tấm hình... Chụp chung...
Có vẻ như Lâm Lục Chi muốn khẳng định chủ quyền hai nam nhân kia là của cô ta. Trên môi Cố Minh Hạo thoáng một nụ cười, bớt đi phiền phức.
Lâm Lục Chi lúng túng hai tay nắm mép váy.
- Em... Em...
Lâm Mộc Trà từ khi nào cô lại trở nên lãnh đạm như vậy? Tại sao cô không ngu ngốc trở lại như xưa? Lâm Lục Chi tôi quyết không để nam nhân rơi vào tay cô.
Mộc Trà cười thoảng một cái. Đuối lý rồi sao, tốt nhất lần sau đừng động chạm đến cô, hậu quả khó lường lắm...
Cô đi ngang qua nữ chủ, không thèm liếc lâu một cái. Tôi đây hơn cô nửa con giáp nha!!!
Bạch Tiểu Bình hung dữ hất tay nam nhân đang đi cạnh mình, chân mày nhíu lại mang phần khó chịu
- Cậu đừng đi theo tôi nữa!
- Tiểu Bình, mình và cô gái đó là quan hệ bạn bè, mình không hề thích cô ta.
Bạch Tiểu Bình nóng giận nện giày xuống nền gạch
- Chính mắt tôi nhìn thấy cô ta nắm tay cậu.
- Là cô ta chủ động. Mình bị oan mà
Mộc Trà lờ mờ hiểu ra, cậu con trai lẽo đẽo sau Tiểu Bình là cậu bạn ngồi cùng bàn với em ấy, có lẽ hai người đó đang xích mích gì đó với nhau. Mộc Trà chậm rãi đi đến
- Tiểu Bình, em không có chút tính thục nữ nào hết.
Bạch Tiểu Bình chạy lại gần cô kể lể,
- Đại tỷ, cái tên Tiểu Văn này nói thích em mà dám nắm tay người con gái khác. Thật tức chết mà
Nam sinh tên Tiểu Văn vội chạy đến giải thích.
- Tiểu Bình, hiểu lầm thật mà.
Mộc Trà liếc nhìn tên Tiểu Văn, là thằng nhóc ngồi cạnh Tiểu Bình, thích con bé đây mà. Hai đứa qua lại rồi sao? Tiểu Bình đúng là ít mê nam thần rồi, còn bé chịu đi tìm hạnh phúc cho riêng mình rồi.
Bạch Tiểu Bình khoanh tay trước ngực, mặt hất lên cao cao tại thượng, cô nhóc chính là không muốn nghe tên tiểu tử Tiểu Văn kia nói nhiều.
Mộc Trà lắc nhẹ đầu
- Tiểu Bình, tên nhóc Tiểu Văn kia chính là thật lòng với em. Cậu ta chịu được tính khí thất thường của em là rất tốt đó. Những thứ em đang có phải biết trân trọng, đừng để mất đi rồi mới biết hối hận. Đừng để người khác chia rẽ tình cảm của hai người. Em đó, điều chỉnh tính nóng nảy của mình đi.
Tiểu Bình chu môi bướng bỉnh, tên nhóc Tiểu Văn cúi chào Mộc Trà rồi kéo kéo tay áo Tiểu Bình
- Tiểu Bình, mình dẫn cậu đi ăn nhé.!!
Bạch Tiểu Bình lườm Tiểu Văn một cái rồi bước đi
- Đại tỷ em đi đây. Cậu nhớ phải bao tôi ăn hết đấy.
Tiểu Văn gật đầu lia lịa rồi chào cô, tiến đến sánh bước bên Tiểu Bình.
Cố Minh Hạo từ từ đi đến, tay hắn khoác lên vai cô thân mật miệng không quên nở một nụ cười làm điên đảo chúng sinh
- Trà nhi lâu rồi mới gặp em. Anh rất nhớ em nha.
- Cố thiếu, thỉnh anh tự trọng. Tôi nhớ không lầm thì anh và tôi không có quan hệ thân thiết.
Cố Minh Hạo khó chịu trước lời nói vô tình của cô. Trước kia hắn không bao giờ để cô gọi một tiếng Minh Hạo, trước kia hắn bắt cô gọi hắn là Cố Thiếu gia. Trước kia hắn luôn gián tiếp bắt nạt cô. Quá khứ kia đã khiến hắn và cô ngày càng cách xa. Sự vô tình trong lời nói, sự ghét bỏ trong huyết mâu tất cả khiến tâm hắn thực đau. Lâm Mộc Trà sao cứ gặp anh là em tỏ ra lạnh nhạt, gặp anh là em luôn cố tạo ra khoảng cách. Còn bao nhiêu bước chân nữa anh mới có thể đi cạnh em.
Vote and cmt....