Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ
  3. Chương 30
Trước /69 Sau

Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

Chương 30

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đã nói đến mức này rồi, Tống Ninh không tài nào đi theo được nữa, nhưng trong lòng vẫn nghẹn ứ một cục tức. Cậu ta lấy cớ phải đi tìm bố mẹ, nên không về cùng hai người được.

Hà Tỉnh cầm hai cái kem và một chai nước khoáng về, lại chỉ còn mỗi mình Trình Triều Lạc, “Tống Ninh đâu?”

“Cậu ta bảo bố mẹ tìm cậu ta có việc, không về cùng bọn mình được.”

“Ok.”

Hà Tỉnh đưa chai nước khoáng cho Trình Triều Lạc, rồi cả hai sóng vai nhau đi ra ngoài. Chân trời ngợp một màu đỏ cam, rơi chút vạt nắng cuối ngày trên hai cái bóng một cao một thấp, gió hây hây, lùa lọn tóc xòa xuống má trái của Hà Tỉnh, Trình Triều Lạc liền giơ tay khẽ vén ra sau tai cho cô.

“Cảm ơn.”, nghĩ đến việc dạo gần đây Trình Triều Lạc hành xử rất có tình người, Hà Tỉnh lại nói: “Dùng giọng lễ phép mà cảm ơn, cậu có bắt tôi trả nợ nữa không đấy?”

“Có.”

Hà Tỉnh đưa que kem cho cậu, “Mời cậu ăn này.”

Trình Triều Lạc lắc đầu vẻ ghét bỏ, “Ngọt lắm.”

Cậu không ăn, Hà Tỉnh tự xử lý hai que, cô cắn một miếng kem rồi bảo: “Tôi nghèo lắm, quà cảm ơn đắt quá là tôi không trả được đâu.”

“Không vội, cứ ghi nợ đã, mai sau trả được thì trả.”

Hà Tỉnh nghiêng đầu nhìn cậu, “Cậu… sao cứ là lạ thế nhở?”, trước giờ nói cảm ơn cậu còn chẳng thèm quan tâm, vậy mà dạo gần đây hở ra là bắt cô đền bù.

Trình Triều Lạc, “Lạ chỗ nào? Lại đẹp trai thêm hả?”

Hà Tỉnh: “…”

Sự thông suốt của Trình Triều Lạc thể hiện ở mọi mặt, chẳng hạn như việc cậu biết mình đẹp trai, nhắc đến vấn đề này, cậu sẽ không hề tỏ ra khiêm tốn mà nói cậu “Tôi đâu có đẹp trai.”, mà sẽ nhận một cách thẳng thắn, thậm chí trước mặt Hà Tỉnh lại càng chẳng kiêng dè gì, kiêu ngạo đến mức đáng ăn đòn.

Vì câu nói này, ánh mắt Hà Tỉnh lại một lần nữa đặt trên người Trình Triều Lạc. Khắp khu vui chơi có vô số thanh niên, cũng có người lớn tuổi đưa trẻ con đến, có cả những tiếng la hét từ chỗ các trò chơi, cái vẻ lạnh lùng và hờ hững của cậu lại trở nên độc đáo giữa đám đông ồn ào náo nhiệt.

Làn da cậu rất trắng, kết hợp với các đường nét lại không mất đi vẻ nam tính, điểm nào cũng vừa phải, cộng thêm nội tâm mạnh mẽ kiên định, thật sự giống như cây tùng trên núi, xuân hạ thu đông vẫn mang một sắc màu ấy, ngày ngày vươn về phía mặt trời, chứ không phải chỉ có mỗi vẻ bề ngoài đẹp đẽ.

Hà Tỉnh thu câu phản bác đang định nói với Trình Triều Lạc lại, đổi thành một câu nịnh nọt, “Đẹp trai đến nỗi khiến Trái Đất sắp nổ tung rồi.”

Trình Triều Lạc: “…”

Khi đến đã xấu hổ vậy rồi, nên trên đường về cả hai giữ khoảng cách rất xa, mỗi đứa ngồi một bên, ở giữa còn nguyên một khoảng trống mà thêm người nữa ngồi vào cũng được.

Bác tài xế đang mở một chương trình phát thanh, người dẫn chương trình nói: “Một bạn dùng mạng có cái tên Du Du đã để lại lời nhắn, sắp lên Đại học rồi, thật muốn tặng cho anh bạn mình thầm thích bốn năm một bài hát, chúc cậu ấy tương lai xán lạn…”

“Trái tim em có một vách tường, song anh lại phát hiện ra một ô cửa sổ,

Đôi khi có tia nắng mỏng rọi chiếu qua,

Cứ cho là em dựng một vách tường, thì tình yêu của anh vẫn men theo khung cửa mà sinh sôi,

Mở cánh cửa ra em sẽ thấy, mọi nỗi đau thương chẳng tính là gì…”

Đột nhiên, Trình Triều Lạc đưa tầm mắt từ bên ngoài cửa sổ về nhìn Hà Tỉnh.

Hà Tỉnh bị cậu nhìn mà mất tự nhiên, “Nhìn gì?”

Trình Triều Lạc: “Nhìn cậu như bức tường.”

Hà Tỉnh lườm cậu, “Cậu thì y núi tuyết, vừa lạnh vừa khó leo.”

Trình Triều Lạc: “…”

Rất nhiều năm về sau, Hà Tỉnh mới biết bài hát này tên là “Vách tim”, và mới hiểu được ánh mắt của Trình Triều Lạc khi ấy. Tình yêu thuở niên thiếu vẫn đầy nồng nhiệt nhưng lại khó mở lời như vậy, không như người trưởng thành, thẳng thắn, nhanh lẹ.

Bọn họ tới căn nhà mới, không còn tình trạng rò rỉ nữa, những chỗ bị phồng rộp trên tường cũng đã được sơn lại, đồ dùng sinh hoạt hằng ngày đều được mua mới, đến cả những sản phẩm dưỡng da của Hà Tỉnh, Đổng Liên cũng chuẩn bị một bộ mới tinh, có thể nói là vô cùng chu đáo.

Hà Tỉnh cực kỳ thích căn phòng ngủ thỏa mãn giấc mộng thiếu nữ kia, “Bao giờ bọn mình dọn vào được?”

“Lúc nào cũng được.”

“Cuối tuần sau tôi có việc rồi, để giữa tháng 6 thì sang nhé?”

“Được, đi thôi.”

Hà Tỉnh lăn vài vòng trên giường, rồi mới thất thểu theo Trình Triều Lạc ra ngoài. Vừa ra khỏi thang máy, có thằng bé chơi ván trượt lao thẳng vào Hà Tỉnh, Trình Triều Lạc nhanh tay nhanh mắt ôm Hà Tỉnh lại, tránh cho nó đụng trúng cô.

Thằng nhóc nói một câu xin lỗi, Hà Tỉnh còn chưa kịp hiểu ra là chuyện gì, thì nó đã chui vào thang máy lên trên mất, mà cô thì vẫn nép gọn trong lòng Trình Triều Lạc. Sợ cô còn đang hoảng, Trình Triều Lạc cúi đầu hỏi: “Không sao chứ?”

Hà Tỉnh ngước đầu lên nhìn vào mắt cậu, “Không sao.”

Hai đứa ôm nhau, một đứa cúi đầu, một đứa ngẩng đầu, nhìn từ xa trông y như một đôi tình nhân đang ôm hôn.

Có bà dì đẩy theo một cái xe mua hàng trở về, vừa từ ngoài đi vào đã trông thấy hai đứa, liền thở hắt ra một hơi, còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mới tí tuổi đầu đã yêu đương, còn đứng ở chỗ người qua người lại mà ôm ấp nhau, bọn trẻ con bây giờ đúng là chả ra làm sao cả.”

Nghe thấy thế, Trình Triều Lạc vội buông tay, Hà Tỉnh ngoái đầu lại định giải thích với bà dì về mối quan hệ của họ, nhưng lại bị Trình Triều Lạc kéo đi.

Ra tới bên ngoài tòa nhà, Hà Tỉnh hỏi: “Sao cậu không cho tôi giải thích với bà thím đấy?”

“Có cái gì mà giải thích?”, Trình Triều Lạc hỏi vặn lại.

“Bà ấy bảo bọn mình là người yêu, còn bảo bọn mình ôm ấp nhau.”

“Người yêu thì người yêu thôi.”, Trình Triều Lạc thủng thẳng nói tiếp, “Câu thứ hai bà ấy nói cũng có sai đâu, đúng là bọn mình đứng ở chỗ công cộng…”, cậu gằn giọng nhấn mạnh, “…ôm ấp nhau.”

Hà Tỉnh: “…”

Trình Triều Lạc bàng quan một cách khác thường, trước kia ai mà gán ghép họ thì cậu sẽ là người đầu tiên phản bác, hôm nay lại ngó lơ như vậy, nên cô càng dửng dưng hơn, dù sao thì họ cũng không thành một đôi được.

Ra khỏi khu nhà, điện thoại của Trình Triều Lạc đổ chuông, cuộc gọi vừa được nhận thì đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của một cô gái truyền ra, âm lượng rất lớn, Hà Tỉnh đứng cạnh Trình Triều Lạc mà còn nghe được, “Mình là Thẩm Ức Đường đây, cậu có biết Châu Từ Dữ đang ở đâu không? Cậu ấy tắt điện thoại rồi… Mình không tìm được.”

Trình Triều Lạc: “Cậu bình tĩnh trước đã, có chuyện gì thế?”

“Chiều nay bọn mình…”, Thẩm Ức Đường tạm dừng lại, “…hôn nhau ở công viên, bị người nhà cậu ấy trông thấy, bố mẹ với em trai em gái cậu ấy đều có mặt, bố cậu ấy nổi giận đùng đùng, lôi cậu ấy đi, sau đấy thì tắt điện thoại, đến giờ vẫn không liên lạc được, chỗ bọn mình đứng không có người qua lại, rất kín đáo, không hiểu sao lại gặp trúng người nhà cậu ấy, có khi nào bố cậu ấy đánh cậu ấy không?”

Châu Từ Dữ rất ít khi kể về chuyện trong nhà, tình hình cụ thể ra sao Trình Triều Lạc cũng không biết. Châu Từ Dữ luôn sống một mình, đây là lần đầu tiên Trình Triều Lạc nghe về em trai em gái của cậu ấy. Cậu đọc địa chỉ nhà Châu Từ Dữ, nhưng không dám chắc Châu Từ Dữ có ở đó không, song cậu vẫn hẹn Thẩm Ức Đường cùng đến đó.

Hà Tỉnh sốt ruột đến mức giậm chân bình bịch, “Bố của tiểu quái nhân có biết cậu ấy nói được không?”, nói xong lại phát hiện ra câu hỏi này cực kỳ ngớ ngẩn, “Chắc chắn bố cậu ấy biết cậu ấy nói được.”, cô đẩy Trình Triều Lạc, “Sao Châu Từ Dữ lại phải giả vờ câm? Nhìn như thế thì chắc là đã quen nhiều năm lắm rồi.”

Châu Từ Dữ chưa từng kể cụ thể, Trình Triều Lạc cũng không biết. Họ lên xe, vội vã đến căn nhà nơi Châu Từ Dữ sống một mình, đến trước cửa thì trông thấy Thẩm Ức Đường, Mạnh Thiên Sơn và Nam Tiêu đều đã có mặt, những người vừa mới giải tán hồi trưa. giờ lại tụ tập đông đủ.

Cả Trình Triều Lạc và Mạnh Thiên Sơn đều biết mật mã cửa, mở ra thì phát hiện trong nhà chẳng có ai cả. Trong khi tất cả đều bế tắc, thì đột nhiên Mạnh Thiên Sơn nhớ ra, có lần nhà trường yêu cầu nộp hộ khẩu, cậu ta từng cùng Châu Từ Dữ đến một nơi để lấy, khi ấy Châu Từ Dữ nói đó là nhà của họ hàng cậu ấy.

Cả nhóm nhanh chóng đến căn nhà đó tìm xem, Mạnh Thiên Sơn dựa theo trí nhớ để lần tìm đến một căn biệt thự ở ngoại thành. Một người đàn ông ra mở cửa, dáng người cao lớn, vận nguyên bộ âu phục, từ đầu đến chân đều toát lên một vẻ lịch lãm, ông ta vừa liếc thấy Thẩm Ức Đường thì lập tức bùng lửa giận, “Quyến rũ con trai tao mà còn dám mò đến nhà tao à? Nào, mày bảo bố mẹ mày đến nói chuyện với tao.”, vừa nói vừa định xông lên giật cái điện thoại trong tay Thẩm Ức Đường.

Trình Triều Lạc tiến lên một bước chắn trước mặt Thẩm Ức Đường, nhẹ nhàng cười bảo: “Chú ạ, trong thời đại tự do yêu đương thì không có chuyện ai quyến rũ ai cả, cay nghiệt quá chỉ làm giảm đi khí chất của bộ âu phục chú mặc trên người thôi ạ.”

Câu này vừa giúp Thẩm Ức Đường xả ấm ức, vừa bịt miệng bố Châu Từ Dữ lại, quan trọng là khiến ông ta cay mà chẳng cãi lại được. Hà Tỉnh đứng bên cạnh thầm khen ngợi Trình Triều Lạc, có Trình Triều Lạc, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đều yên tâm, cậu luôn biết dùng cách thỏa đáng mà gây ít tổn hại nhất để giải quyết vấn đề.

“Từ Dữ đang nghỉ ngơi, mấy đứa về đi.”, bố Châu toan đóng cửa lại.

Mạnh Thiên Sơn định chặn lại, nhưng Trình Triều Lạc ngăn cản, mục đích đầu tiên của họ khi đến đây là để tìm nhà của Châu Từ Dữ, giờ đã tìm được rồi, chuyện tiếp sau đây còn chưa bàn bạc tới, liều lĩnh tranh cãi với bố Châu sẽ chẳng được lợi gì, mà bố Châu có vẻ rất ghét Thẩm Ức Đường, thêm việc đi cùng một nhóm ba nam ba nữ rất dễ bị người ta hiểu lầm là ba đôi, sẽ lại càng khiến bố Châu khinh thường hơn.

Trình Triều Lạc nói với ba cô gái: “Các cậu về trước đi, tình huống cụ thể thế nào, bọn mình sẽ liên lạc qua điện thoại.”

“Mình không muốn về.”, Thẩm Ức Đường nói.

Trình Triều Lạc: “Thái độ của bố Châu Từ Dữ với cậu khá gay gắt, cậu ở lại chỉ khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn thôi. Đợi bọn mình dẫn được Châu Từ Dữ ra, sẽ bảo cậu ấy đi tìm cậu, được không?”

Lúc này Thẩm Ức Đường mới chịu về, ba cô gái đi cùng nhau. Trình Triều Lạc gõ cửa lại một lần nữa, lần này người ra mở cửa là một cô gái cùng độ tuổi với họ, thái độ còn tệ hơn cả bố Châu, “Đã bảo là Châu Từ Dữ đi ngủ rồi mà còn gõ cửa, mấy người không thấy phiền à?”

Mạnh Thiên Sơn vừa cười hỉ hả vừa nói: “Ba bọn tôi là sinh ba dính liền, không rời nhau được một phút nào, không có Châu Từ Dữ tôi không ngủ được, cả đêm thao thức, chỉ đành lì lợm đến nhà cậu gõ cửa thôi.”

Cô gái kia trợn mắt lườm cậu ta, “Thần kinh.”

Da mặt Mạnh Thiên Sơn vốn dày, thậm chí giỏi nhất là trêu tức người ta, “Đúng là thần kinh thật.”

Cô gái tức tối nhưng không có lời nào để đáp, đang định đóng cửa thì Mạnh Thiên Sơn thò một chân vào chặn. Đúng lúc này, bố Châu lại đi ra, thấy ngoài cửa chỉ còn lại hai cậu thì bảo: “Để bọn nó vào đi.”

Căn biệt thự được trang hoàng vô cùng xa hoa, bà dì giúp việc bưng đồ ăn lên phục vụ bữa tối cho cả nhà, trên bàn cơm chỉ thấy hai đứa con một trai một gái, chứ không thấy bóng dáng Châu Từ Dữ đâu cả. Bố Châu không lập tức dẫn họ đi tìm Châu Từ Dữ, mà bảo Trình Triều Lạc và Mạnh Thiên Sơn ngồi xuống sofa, ông ta châm một điếu thuốc, vắt chéo chân rồi hỏi: “Hai đứa cũng có bạn gái rồi à?”

Trước một nhân vật như bố Châu, Mạnh Thiên Sơn tự động tắt tiếng, Trình Triều Lạc đáp: “Bọn cháu đều là bạn ạ.”

Bố Châu không tin, “Mấy đứa trẻ ranh các cậu, chỉ quan tâm đến sự sung sướng của bản thân thôi, để ễnh cái bụng ra thì lại đến lượt bố mẹ giải quyết hậu quả cho.”

Trình Triều Lạc không định giải thích, mà chỉ thuận theo ý ông ta để tiếp lời: “Hiện giờ internet phát triển như vậy, bọn cháu đều biết cách phòng tránh, sẽ không gây tổn thương cho các bạn nữ đâu ạ.”

Bố Châu nở một nụ cười khó đoán, ông ta liếc về phía bàn ăn, thấy ba mẹ con đang ăn cơm, thì lại quay đầu về rồi ném chìa khóa cho Trình Triều Lạc, và cả điện thoại của Châu Từ Dữ, sau đó nhỏ giọng nói: “Phòng thứ hai bên tay trái trên tầng hai, đón được rồi thì đi ra ngoài qua cửa sau.”

Trình Triều Lạc và Mạnh Thiên Sơn vội vàng lên tầng, mở cửa ra chỉ thấy một màu tối đen, là một căn phòng không cửa sổ. Trình Triều Lạc ấn công tắc nhưng đèn không sáng, đành phải mượn chút ánh sáng từ điện thoại mới có thể nhìn thấy được Châu Từ Dữ đang ngồi thu lu trong góc phòng. Cậu ấy ngồi dựa vào vách tường, hai tay ôm đầu gối, đầu vùi vào giữa hai chân, cảm nhận được ánh sáng liền ngẩng đầu lên nhìn họ.

Châu Từ Dữ không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng theo Trình Triều Lạc và Mạnh Thiên Sơn xuống lầu rời căn biệt thự. Ra tới bên ngoài, Mạnh Thiên Sơn mở miệng trước tiên: “Đệch! Yêu đương thôi mà nhốt người ta vào phòng tối? Có phải là bố đẻ không vậy? Ông có muốn đi xét nghiệm ADN không?”

“Có thời gian sẽ kể chi tiết với các cậu sau. Bố tôi có đưa điện thoại cho các cậu không? Thẩm Ức Đường gọi cho tôi rất nhiều cuộc, chắc là cô ấy đang sốt ruột lắm.”

“Giỏi! Vất vả như thế, mà anh em còn không quan trọng bằng bạn gái.”, Mạnh Thiên Sơn đang định bá cổ Trình Triều Lạc, nhưng vừa bắt gặp vẻ mặt lạnh tanh của cậu thì vội hạ tay xuống, rồi đưa điện thoại cho Châu Từ Dữ, “Nhanh đi tìm bảo bối của ông đi, bọn tôi về nhà đây.”

Châu Từ Dữ: “…”

Đột nhiên, Thẩm Ức Đường chạy ra từ con đường nhỏ bên cạnh, nhào tới ôm Châu Từ Dữ.

Hóa ra cô ấy không về, Trình Triều Lạc và Mạnh Thiên Sơn không muốn làm kỳ đà, lập tức xoay người bỏ đi. Thẩm Ức Đường vội nói: “Chuyện hôm nay, cảm ơn nhé.”

Trình Triều Lạc mỉm cười xua xua tay rồi rời đi. Về tới nhà, Hà Tỉnh chạy sang hỏi thăm tình hình ngay, biết Châu Từ Dữ không sao, cô mới yên tâm, lại buông lời chửi mắng: “Không tâm sự với con cái mà lại đi nhốt trong phòng tối, kiểu bố mẹ quái gở gì thế?”

Trình Triều Lạc: “Tôi cũng không rõ, Châu Từ Dữ chưa kể chi tiết thì đã đi cùng Thẩm Ức Đường rồi.”

“À.”, Hà Tỉnh đang chát chít trên mạng, vừa cúi đầu gõ chữ, vừa lơ đễnh nói chuyện với Trình Triều Lạc, “Thẩm Ức Đường lại quay lại à?”

Trình Triều Lạc lắc đầu với vẻ bất lực, “Đang nói chuyện với Nam Tiêu à?”

“Không.”, Hà Tỉnh trả lời tin nhắn xong liền cất điện thoại, “Tống Ninh hẹn tôi cuối tuần đi xem phim, cậu ấy mua vé rồi, cho tôi chọn chỗ. À phải rồi, sao cậu lại nói với Tống Ninh căn nhà ở gần trường là nhà tân hôn của bọn mình?”

Trình Triều Lạc: “…”

Điện thoại có chuông báo, Hà Tỉnh lại cúi đầu gõ chữ, gõ xong mới phát hiện ra vẻ mặt Trình Triều Lạc hơi bất thường, “Cậu sao đấy?”

“Tại sao lại đi xem phim với Tống Ninh?”, Trình Triều Lạc hỏi với giọng nóng nảy.

“Chuyện này có cái gì mà tại sao chứ? Cậu ấy rủ thì tôi đi thôi.”, Hà Tỉnh không biết tại sao Trình Triều Lạc lại đột nhiên nổi cáu.

“Tùy tiện đến nỗi ai rủ cũng đi à?”

Trình Triều Lạc hỏi dồn dập, Hà Tỉnh hơi bực, bèn cố ý chọc tức cậu, “Đúng đấy, đứa cầu bơ cầu bất rủ tôi cũng đi.”

“Được, vậy tôi rủ cậu đi.”, Trình Triều Lạc kéo tay Hà Tỉnh đi ra ngoài, Hà Tỉnh liền giãy ra, “Hai bọn mình xem phim chung bao nhiêu lần rồi?”

Trình Triều Lạc khựng bước, lẳng lặng hít thở, “Xin lỗi.”

“Dở hơi dở hồn.”, Hà Tỉnh ngồi xuống ghế, lại cúi đầu nói chuyện với Tống Ninh.

Trình Triều Lạc kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, “Cậu không nhìn ra là Tống Ninh thích cậu à?”

Hà Tỉnh im lặng trong chốc lát, sau đó thoải mái nói: “Hồi trước thì không nhận ra, dạo gần đây cậu ấy rất hay tìm tôi để nói chuyện, thì mới hơi cảm nhận được.”

Trình Triều Lạc dịu giọng lại, nhẫn nại nói chuyện: “Cậu thích Tống Ninh à?”

Hà Tỉnh trầm ngâm, “Không thích cũng chẳng ghét, tôi nhìn cậu ấy cũng giống như nhìn các cậu, không có cảm giác tim đập thình thịch như cậu nói trước đây.”

“Thế mà còn nhận lời đi xem phim? Ngộ nhỡ cậu ta tỏ tình với cậu ở rạp phim thì sao?”

“Các cậu ấy đều yêu đương cả rồi.”, Hà Tỉnh ngước lên nhìn Trình Triều Lạc, giọng nói mỗi lúc một nhỏ dần, “Tôi cũng muốn thử xem.”

Trình Triều Lạc khom lưng, đưa hai tay ra nắm lấy cánh tay Hà Tỉnh, “Không thì thử với tôi đi?”

Quảng cáo
Trước /69 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi Biến Thành Mèo Của Ex

Copyright © 2022 - MTruyện.net