Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Không Hẹn Ước
  3. Chương 27: Bão
Trước /90 Sau

Không Hẹn Ước

Chương 27: Bão

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi ba người bọn họ đi rồi Trường mới tỉnh hồn lại, hắn quát lên một tiếng làm kẻ cầm đầu chơi trò này cũng giật mình. Quát còn chưa đủ, hắn nắm cổ áo hắn, định đấm cho một cái nhưng các người bạn khác của hắn cản lại.

"Tụi mày có còn xem tao là bạn không? Bao nhiêu gái tao bao cho tụi mày còn không đủ, tụi mày tính chơi luôn vợ tao?"

Trong hộp giấy ban nãy ngoại trừ những cái đơn giản như là ôm và hôn, còn lại là những thứ tục tĩu như cởϊ áσ, cởϊ qυầи, cho người bên cạnh sờ. Người cầm đầu trò này là Trọng, vốn tính chuốt rượu ba người rồi chơi một thể khỏi phải gọi gái, so với gái thì Kha và Quỳnh vẫn hơn rất nhiều. Nhưng hắn bất chợt quên mất rằng đối với Trường vợ hắn không khác gì báu vật, hắn cho dù có ăn chơi tòm tem bên ngoài nhưng vợ hắn hắn chưa bao giờ bạc đãi hay có ý định đem nhường cho ai.

"Tao xin lỗi. Cái hộp này là hộp hôm bữa thôi, tao không sửa lại."

Trường trừng mắt nhìn hắn, tức giận đứng lên chạy ra khỏi bàn tiệc.

Bên kia Kha cũng rất tức giận, San hỏi dồn dập nên nàng ráng nhịn xuống cơn tức để nói: "Bọn nó tính chơi đổi vợ, trong cái hộp đó chả có gì đàng hoàng hết."

"Đổi vợ?"

Bình thường mặc dù Trường lăng nhăng nhưng chưa bao giờ hắn làm gì tổn hại đến nàng, cho đến ngày hôm nay hắn đột nhiên muốn nàng chơi cùng với đám bạn cặn bã của hắn. Kha vốn nổi tiếng với sự thanh sạch vốn có của mình, nàng từng bước từng bước tiến lên trong giới giải trí, chưa từng bị những thứ bẩn thỉu vây quanh. Nàng đã từng chứng kiến những người trao đổi thể xác nổi lên trong showbiz rồi lại chìm dần, phàm là thứ gì đem ra mua bán đều có hạn sử dụng, tiền và tình cũng vậy, vậy nên Kha không bao giờ làm những trò như thế này. Nàng càng nghĩ càng thấy ghê tởm.

Môi Quỳnh mấp máy như đang muốn nói gì đó thì Kha nghe tiếng của Trường cắt ngang, Kha nháy mắt ra hiệu cho San dẫn Quỳnh về còn mình thì về căn của mình. Chồng nàng không dám nói gì cho đến khi về đến nhà, vừa về đến hắn đã quỳ xuống, đưa tay lên đầu mà thề.

"Anh thề là anh không biết gì hết, anh mới đánh tụi thằng Trọng rồi, em lấy anh hơn mười năm rồi chắc em biết anh không bao giờ làm vậy. Anh xin em tin tưởng anh được không?"

Thái độ thành khẩn, nhiệt thành, nhưng Kha chẳng buồn đôi co gì với hắn nữa. Nàng chỉ ừm một tiếng, bảo được rồi rồi vào phòng khóa cửa lại ngủ.

Trường ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng vợ mình, trong lòng càng thêm tức bọn bạn quỷ quái kia.

Tối đó Quỳnh không tài nào ngủ được, cô nhắn tin cho chị liên tục, chị luôn kiên nhẫn trả lời cô, dỗ dành cô. Vì chị nhắn tin đều cho nên cô biết tối hôm nay hai vợ chồng không ở chung một phòng, tâm trạng lo lắng cũng giảm đi được phần nào. Cô nghĩ có lẽ những vấn đề khác nổi cộm hơn cho nên Trường quên mất đi nụ hôn của vợ hắn và cô, vậy cũng tốt, dù sao cũng trộm được của vợ hắn một nụ hôn.

Nụ hôn công khai đầu tiên của hai người.

À không, Quỳnh ngẫm nghĩ lại những lần hai người đóng cảnh hôn mới là lần công khai đầu tiên, trước đoàn phim, trước tất cả các bạn diễn mà hôn nhau. Quỳnh biết mình còn trẻ nhưng cô nghĩ cô cũng đủ trưởng thành để quyết định tương lai của mình sẽ ra sao, và cô chọn tương lai của mình luôn có chị Kha ở đó.

Cô yêu và cần chị như thế.

Buổi sáng hôm sau mọi người phải tụ tập thật sớm để mở party cho bé An, hôm nay là sinh nhật của em ấy, cô thấy Trường lấy lòng chị Kha, chị đi đâu hắn đi đó, thành ra cô chẳng có chút cơ hội nào lảng vảng bên cạnh chị. Bé An cắt bánh kem trong sự chúc mừng của mọi người, có lẽ như sự kiện hôm qua đã bị mọi người quên mất, từng gương mặt vui vẻ ở đây cho thấy rằng chuyện đó chẳng hề quan trọng.

Vậy người làm vợ như Kha và San sẽ ra sao? Chồng mình công khai muốn chơi tập thể, còn cho bạn bè chơi vợ mình, nếu họ thật lòng yêu chồng mình thì sẽ cảm thấy thế nào?

Quỳnh nghĩ có lẽ trước khi cô tới chị đã chết lòng từ lâu, quyết định ly hôn của chị cũng không phải vì cô, chị thường nói rằng chị ly thân từ lâu rồi, chị đã quyết định ly hôn từ rất lâu. Có lẽ là do chị tin tưởng rồi lại thất vọng, đặt lòng tin rồi lại mất lòng tin, vậy nên chị cũng không còn gì để nuối tiếc. Quỳnh nghĩ nếu mình có người chồng như vậy cô cũng sẽ bỏ sớm, bỏ gấp.

Bé An cười rất tươi, giống mẹ mình y hệt, có lẽ vì em ấy nên Kha mới gắng gượng cuộc hôn nhân đến tận bây giờ.

Sau khi ăn uống ở sân chung xong, Trường nói với mọi người rằng có thuê một chiếc tàu để đi câu bạch tuộc, những bạn nhỏ sẽ đi chung một tàu và có người hướng dẫn, người lớn sẽ đi chung một tàu. Hắn còn bảo rằng hắn biết các bạn nhỏ không thích người lớn đi cùng nên sắp xếp như vậy, mà bản tính của con nít rất ham vui, thấy không bị những người lớn cứng nhắc quản lý thì vui vẻ lắm rồi.

"Em đi không vợ?" Trường hỏi, hắn biết thừa vợ mình sẽ từ chối không đi.

Đúng thật là như vậy, Kha từ chối, nàng không thích đi với một đám cặn bã như thế.

"Anh, dự báo thời tiết nói hôm nay có thể có bão đó!" San sợ chồng mình đi biển vào trời bão sẽ nguy hiểm.

"Bão thì quay về bờ, lắm chuyện!" Trọng nói, không thèm để ý đến lời quan tâm của San.

Chiều đó mọi người lũ lượt nhau đi hết, người trẻ tuổi đi một tàu, người lớn tuổi đi một tàu. Không khí của nơi này bất chợt lại rơi vào yên bình, lúc này chỉ còn ba người các nàng. San nói thể nào cũng có người của Trường ở lại trông chừng Kha, Kha cũng biết điều này, vậy nên nàng ở yên trong phòng mình nhắn tin với Quỳnh. Mặc dù hai người ở gần nhau nhưng vẫn không được ở bên nhau, cảm giác này rất bức bối.

Chiều hôm đó đúng là trời chuẩn bị nổi bão, tầm năm giờ chiều thì mưa tầm tã, nghiêng luôn cả ngọn dừa gần bãi biển. Tín hiệu điện thoại cũng yếu hơn, Kha chỉ kịp nhắn cho Quỳnh câu ở yên trong phòng thì tín hiệu đã tắt.

Ở trên tàu, tàu người lớn đang chơi nửa chừng nên rất mất hứng, người lái tàu bảo rằng bây giờ rất xa đảo, nếu muốn về thì chỉ có thể về đất liền bên kia. Hắn còn nói nếu thả neo không chừng đứt neo, thuyền chìm là sẽ trôi dạt trên biển đợi người đến cứu. Trường lo lắng bảo hắn: "Ông gọi bên tàu kia xem bọn nhỏ sao rồi?"

Người lái tàu dùng bộ đàm nói chuyện với tàu bên kia, người lái tàu bên kia còn nhanh hơn tàu này, đã lái sắp vào tới đất liền. Thấy không thể chần chờ được nữa nên Trường cho tàu đi vào đất liền, vào tới đó rồi thuê phòng chơi tiếp cũng không muộn, dù sao vợ hắn cũng không biết.

Mưa bão mạnh đến mức dù cũng không che nổi, Kha cất dù vào trong nhà, đóng cửa lại rồi chạy một mạch sang khu Quỳnh đang ở. Mà Quỳnh thì cũng đang chạy trong mưa đến chỗ của Kha, hai người gặp nhau trên đường mà ngạc nhiên không thôi.

Kha đưa tay nắm lấy bàn tay Quỳnh, cùng nhau chạy về hướng nhà em ấy, mưa này rất nặng hạt, hai người chạy trong gió mà còn thấy chao đảo. Có vẻ Kha quá tự tin với bản thân mình, nàng quên nhìn lại mình ốm đến độ nào, gió thổi một chút mà Kha tưởng như mình sắp bay đi mất.

Quảng cáo
Trước /90 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dệt Kén

Copyright © 2022 - MTruyện.net