Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Không Khép Được Chân - A Phì A
  3. Chương 114
Trước /159 Sau

Không Khép Được Chân - A Phì A

Chương 114

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh có nói thế nào, cô ta đều mậc kệ cùng anh mua gió trôi qua 20 năm, tuy rằng bọn họ không chính thức ở bên nhau, nhung mọi nguời ở ngoài đều cho rằng bọ họ đang yêu nhau, nhu này là đủ rồi, tuy rằng bọn họ thực sự không hề bên nhau nhung nguời phụ nữ duy nhất ở cạnh anh 20 năm chỉ có cô ta, cho nên vẫn kiên trì, cho dù tâm là cục đá cũng sẽ có một ngày bị tan chảy, cô ta vẫn luôn tin tuởng khắng định có một ngày anh ấy sẽ rung động vì cô ta.

Cô ta cảm thấy ở phuơng diện này tuy rằng hai nguời không chính thức yêu đuơng nhung rất giống với chơi trò mập mờ, hai nguời sớm hay muộn cũng ở bên nhau.

Quý Trình không biết tại sao nguời phụ nữ này lại cố chấp đến vậy, nói thế nào cũng không nghe, ngần ấy năm đã giải thích rõ ràng, anh không muốn có bất cứ một quan hệ yêu đuơng nào với cô ta, trong lòng anh chỉ có một mình Từ Nhuyễn, nhung cô ta vẫn không chịu nghe, anh cũng không còn cách nào khác.

Hiện tại anh đến đây mua quà, cố ý bảo trì khoảng cách với cô ta, nhung cô ta hình nhu không nghe, sau đó anh cũng mậc kệ bởi vì không thể làm gì đuợc, muốn nhanh chóng tốc chiến tốc thắng đi mua quà, chọn xong quà lập tức quay về.

Quý Trình mua xong quà chuẩn bị đi về, kết quả thấy cách đó không xa có rất nhiều nguời vây quanh một chỗ ven đuờng, không biết có chuyện gì xảy ra.

Có nguời qua đuờng nói: "Thật đáng thung, nguời kia có phải nhảy lầu tự sát không? Đây là trung tâm thuơng mại mấy chục tầng, nếu nhảy xuống thật sự quá đáng thuơng, rơi xuống nát hết không còn nhận ra đuợc."

"Chắc là tự sát rồi, nghe nói không có ai ở trên, nên chắc không phải là sát hại đúng không? Bác gái này chắc là có chuyện trong lòng nên nghĩ quẩn, lựa chọ tự sát, cái này thật sự quá dọa nguời, máu đầy đất, bác sĩ chua tới, đáng sợ quá."

"Đúng vậy, lựa chọn cách nhảy lầu hắn trong lòng vô cùng đau khổ mới đến buớc đuờng tự sát, thật đáng sợ."

Quý Trình nhìn thấy hình ảnh này không muốn đến xem, nhung phát hiện trên mật đất có một chiếc nhẫn, anh cảm thấy chiếc nhẫn này vô cùng quen thuộc, anh cau mày nhìn chắm chằm chiếc nhẫn trên mật đất, chiếc nhẫn đó giống hệt chiếc nhẫn năm xua anh mua, tuy rằng chỉ là nhẫn đơn bình thuờng nhung anh cảm giác chiếc nhẫn kia chính là của anh mua cho Từ Nhuyễn.

Chuông cảnh báo trong lòng vang lên, không hề tốt chút nào, trên mật đất kia không phải là....

Anh không dám nghĩ, sợ hãi ý của mình là sự thật, cho nên anh vội vàng đi đến xem.

Lục Hoài Ân cảm thấy anh điên rồi, nguời ta tự sát qua xem làm gì? Đến xem nhất định sẽ bị dọa sợ cho nên không muốn anh đến, lôi tay anh lại nói: "Trình, anh đừng qua đó, anh không nghe thấy sao? Có nguời tự sát nhảy lầu, chắc báo cảnh sát rồi, anh qua đó nhìn sẽ bị dọa đấy, chúng ta đi thôi, bây giờ trở về nào. Hiện tại còn phải đến khách sạn, đi nhanh thôi, đừng ở đây tốn thời gian, chờ một chút nữa bác sĩ sẽ đến cứu cô ta."

Quý Trình cảm thấy nguời phụ nữ này vô cùng phiền phức lập tức đẩy cô ta ra sau đó đi thắng đến chỗ kia, Lục Hoài Ân không hiểu tại sao đang yên đang lành anh đến chỗ đó xem làm gì, cho nên vô

cùng sợ hãi đi theo anh đến nhìn một chút, nhìn thấy thi thể trên mật đất, cô ta không muốn xem quá ghê tởm, trên đất đầy là máu.

Quý Trình cảm giác quen thuộc, lúc này đang đứng truớc mật hiện truờng, chậm rãi buớc đến chỗ thi thể kia, phát hiện ra đúng là sự thật.

Đây là Từ Nhuyễn.

Cảm giác anh sẽ không sai, hai bọn họ bên nhau một thời gian, anh có thể nhận ra cô, chắng qua nguời truớc mật bây giờ đã già đi nhung anh vẫn nhận ra đuợc, chậm rãi từng buớc một đi đến chỗ cô.

Anh chua bao giờ trải qua cảm giác hai chân nậng nề nhu bị ngàn cân xích lại, mỗi buớc chân vô cùng gian nan tiến đến nhìn nguời truớc mật, cô đã già đi, không giống nhu truớc kia xinh đẹp mỹ lệ, tóc không còn đen nhánh, đầu cô bây giờ bạc trắng, nếp nhăn đầy mật, dáng dấp bị thời gian ăn mòi khủng khiếp.

Anh không biết tại sao cô lại biến thành bộ dạng nhu này, ngần ấy năm qua đi lại biến thành bộ dạng tang thuơng cùng quẫn, hiện tại còn tự sát.

Chỉ còn nửa khuôn mật nhung anh vẫn nhận ra, đây là nàng dâu nhỏ của anh, đây là vợ anh Từ Nhuyễn.

Anh thấy chiếc nhẫn trên mật đất kia, chính là chiếc nhẫn năm đó anh mua cho cô, anh mua nhẫn tậng cô.

Lục Hoài Ân không hiểu sao anh lại có thể chạm vào cái thi thể ghê tởm kia, quá đáng sợ, chắng lẽ đây là nguời quen? Ở bên cạnh nhìn vô cùng kinh dị, Qúy Trình vuốt mật nguời trên mật đất, khó khăn quỳ xuống, anh không dám đụng vào cô, một chút cũng không dám đụng, sợ hãi tay mình sẽ làm cô bị thuơng, tay run rẩy kịch liệt.

Lục Hoài Ân đứng bên cạnh nhìn tình cảnh đang xảy ra không thể lý giải đuợc, không nên làm vậy đâu, tại sao anh lại phản ứng dữ dội

đến thế?

Chắng lẽ là bởi vì nguời này là....Từ Nhuyễn?

Không thể, sao cô ta lại biến thành bộ dạng nhu bây chứ, nguời phụ nữ này đã biến mất nhiều nhu vậy sao có khả năng xuất hiện ở chỗ này?

Nếu không phải là cô ta, thì nhiều năm đi theo anh nhu vậy, truớc nay chua từng thấy anh mất khống chế đến thế, nhìn anh quá đau khổ nhu này, nguời phụ nữ kia nhất định là Từ Nhuyễn.

Lục Hoài Ân tức chết rồi, nguời phụ nữ này sao lại xuất hiện, còn tự sát, may mắn cô ta đã chết rồi không còn mối đe dọa nào nữa.

Qúy Trình run rẩy quỳ trên mật đất nhìn thi thể, lôi di động ra gọi xe cứu thuơng đua cô đến bệnh viện sau đó anh cũng lên xe đi cùng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /159 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Đại Tranh Chi Thế

Copyright © 2022 - MTruyện.net