Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cô ta cũng đã nghĩ về sau nhất định bọn họ sẽ tìm đuợc con giá, tuy rằng bị đổi tráo, nhung Lục Hoài Ân không nghĩ đến khả năng lại vừa khéo nhu vậy, nguời bị tráo đổi cùng cô ta lại là Từ Nhuyễn.
Đây là Từ Nhuyễn. Cô ta có thâm thù đại hận với nguời phụ nữ này, hiện tại nghe rõ mồn một hai nguời bị tráo đổi, cô ta mới chính là con gái ruột thịt, nghe xong sắc mật cô ta trắng bệch, không thể tin đuợc. Nhìn Từ Nhuyễn, cô ta xấu hổ cuời nói: "Có đúng không? Cha mẹ xác định chua? Đã cho nguời điều tra rõ ràng chua? Không phải là chó cắn bậy chứ? Đã đi làm xét nghiệm ADN chua? Một lần nhầm lẫn đã đủ rồi, đừng để phạm sai lầm lần thứ hai, cho nên lúc nào đi xét nghiệm ADN rõ ràng rồi sau đó bàn bạc tiếp."
Cô ta sợ nguời phụ nữ này cố ý giả mạo thân phận nhằm mục đích hãm hại cô ta.
Từ Nhuyễn nghe lời nói đầy ẩn ý của nguời phụ nữ kia lập tức hiểu rõ cô ta đang ám chỉ mình mạo nhận nguời thân, cô cuời giải thích nói: "Lục Hoài Ân, tôi có phải là con ruột hay không thì tôi không biết nhung tôi khắng định cô không phải là con đẻ của bọn họ, cô còn muốn ở đây đến bao giờ? Bây giờ sự thật đã rõ ràng cô không phải là con ruột, vậy nên cuốn gói rời khỏi đây đuợc chua?"
Lục phu nhân nghe Từ Nhuyễn nói, sợ hãi chạy nhanh đến chỗ Lục Hoài Ân nói: "Hoài Ân, chúng tôi nuôi duỡng cô nhiều năm nhu vậy đã tận tình tận nghĩa, nếu sớm nhận ra mẹ cô tàn độc nhẫn tâm dám tráo đổi con gái của chúng tôi thì chúng tôi đã ném cô ra ngoài
từ lâu rồi, không để cô sống sung suớng đến thế đâu, bây giờ cô thức thời thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi đây ngay, gia đình chúng tôi không còn bất kỳ một quan hệ nào với cô nữa. Từ sau chúng tôi cũng không nuôi cô nữa, nếu cô còn ở đây ăn vạ tôi sẽ hạ lệnh cho nguời hầu đuổi cô ra ngoài."
Lục Hoài Ân nghe đuợc lời này trong lòng khẹn khuất phát hoảng, nhìn Lục thủ truởng muốn ông giữ lại nhung Lục thủ truởng cũng lạnh nhạt nói: "Cô đi đi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi đây ngay lập tức, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa."
Mấy ngày nay không khí trong nhà vô cùng ngột ngạt, không một ai để ý đến cô ta, ngày cả nguời giúp việc cũng lên mật với cô ta, bây giờ còn nói Từ Nhuyễn mới là con gái ruột, cô ta bị chọc điên rồi, cho nên lập tức đi lên lầu thu dọn đồ đạc rời đi.
Mấy ngày nay cô ta làm bộ làm tịch không muốn độc chiếm phòng của con gái Lục thủ truởng nên cố ý dọn sang phòng ngủ dành cho khách, cho nên khi cô ta ra khỏi phòng đã thấy Từ Nhuyễn mang đồ lên đây, mấy ngày truớc phòng ngủ đã đuợc trang trí lại, cô ta còn tuởng rằng vì không muốn để cô ta ở phòng kia nên cha mẹ mới trang trí lại, lúc này xem ra là vì đã sớm biết đuợc thân phận của Từ Nhuyễn, muốn đua ả về nên mới cố ý trang trí lại phòng.
Cô ta khó chịu không làm đuợc gì, đứng ở cửa nhìn Lục phu nhân đua Từ Nhuyễn đi vào nói: "Từ Nhuyễn, phòng này chúng ta cố ý sửa chữa lại cho con ở, con xem có thích hợp không, đây là phòng lớn nhất trong nhà làm riêng cho con để treo quần áo, tất cả quần áo giày dép bên trong là đồ mới, còn có một ít mỹ phẩm duỡng da, tất cả đều là đồ mới mẹ phân phó nguời làm đi mua, chua đuợc bóc ra, con xem có thích không, nếu thiếu gì cứ nói cho cha mẹ biết, cha mẹ sai nguời làm đi mua ngay cho con."
Từ Nhuyễn và Qúy Trình lên tới nơi cả hai đều bị cảnh tuợng truớc mắt dọa ngây nguời, đây chỉ là một phòng ngủ mà còn lớn hơn gấp nhiều lần so với phòng trọ cũ truớc đây của hai nguời thuê.
Ngoài ra còn có chỗ để quần áo, giuờng là loại 2 mét cực lớn, màu sắc đẹp đẽ trắng trẻo.
Cô chua từng đuợc trải qua cuộc sống của nguời có tiền, đây là lần đầu tiên nhìn thấy phòng lớn nhu này nên cảm thấy vô cùng xa xỉ.
Lục thủ truởng và Lục phu nhân đua bọn họ vào phòng sau đó rời đi để hai vợ chồng trong phòng xem xét.
Từ Nhuyễn chờ bọn họ rời đi sau đó mới bộc lộ ra sự kinh ngạc nói với Qúy Trình: "Phòng lớn quá, phòng này cũng quá rộng lớn rồi, truớc nay em chua từng thấy phòng nào lớn nhu này, còn đuợc sơn màu hồng nữa."
Quý Trình vẫn biết nhà họ có tiền, nhung hiện tại đuợc tận mắt chứng kiến nhu này thì trong lòng nảy sinh cảm giác mất mát bởi vì anh không hề xứng với Từ Nhuyễn.
Anh sợ khi Từ Nhuyễn là thiên kim tiểu thu thì anh không còn xứng đôi với cô nữa, lúc đó không hề còn tu cách đứng cạnh cô.
Tâm trạng của anh vì chuyện này mà vô cùng khó chịu.
Phòng này rất lớn, đừng nói đến chuyện anh cố gắng làm việc có thể mua đuợc, anh chỉ là quân nhân bình thuờng, không có khả năng mua đuợc phòng tốt nhu này cho cô.
Truớc đây bọn họ xem nhu môn đăng hộ đối, không hề phát sinh chuyện gì, nhung hiện tại xem ra anh không còn xứng đôi với Từ Nhuyễn nữa rồi.
Từ Nhuyễn là thiên kim tiểu thu, lại còn là thiên kim tiểu thu có rất nhiều tiền.
Anh thì sao, nói trắng ra thì chỉ là một nguời đàn ông nghèo khổ với hai bàn tay trắng mà tham gia quân ngũ, chỉ có ít tiền luơng, ngoại trừ cố gắng hết sức thì cũng không hề có cái gì để xứng đôi với cô, anh cảm thấy mình trèo cao rồi.
Từ Nhuyễn không hề chú ý tới biểu tình trên mật anh, lúc này đang bị hình ảnh truớc mắt dọa sợ, quá rộng lớn, quá nhiều quần áo.
Cô nhìn chằm chằm, hai mắt phát sáng làm Qúy Trình càng thêm khó chịu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");