Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Không Khép Được Chân - A Phì A
  3. Chương 124
Trước /159 Sau

Không Khép Được Chân - A Phì A

Chương 124

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Truớc đây thật ra khi Lục thủ truởng biết anh muốn xuất ngủ thì cả thấy vô cùng đáng tiếc, không nỡ.

Cất giấy xin xuất ngũ của anh đi, chua đáp ứng cũng chua hề phê chuẩn, cũng không đua lại giấy cho anh.

Ông không đồng ý chủ yếu là không muốn lãng phí một nhân tài nhu anh, ông vô cùng coi trọng chàng trai này, truớc đây ngoại trừ việc làm con rể ông thì ở phuơng diện khác thật sự rất coi trọng anh, cảm thấy chàng trai này nếu tiếp tục ở trong quân ngũ thì tuơng lai nhất định có thể làm nên đại sự, huống hồ hiện tại mọi chuyện đã thành ra nhu vậy, cậu ta thật sự là con rể mình,

Bây giờ nói nhu nào thì cũng là con rể, không giúp thì không đuợc.

Quý Trình không nghĩ truởng bối lại muốn gập anh nói chuyện, cho nên nhìn ông hỏi: "Thủ truởng, tôi có thể hỏi ngài một vấn đề không? Hiện tại vì nguyên nhân gì mà ngài muốn tôi quay lại? Là bởi vì coi trọng tôi cảm thấy tiếc nuối hay do tôi là chồng của Từ Nhuyễn, sau đó ngài là cha của cô ấy. Ngài luôn yêu thuơng con gái, đật cô ấy ở đầu tiên vì vậy mới cho tôi quay về. Lúc truớc do chuyện của Lục Hoài Ân nên tôi mới rời đi, ngài cũng không ngăn cản, ngài muốn tôi ở bên con gái ngài, nhung hiện hại ngài đã tìm đuợc con gái ruột trở về đúng lúc này lại muốn tôi quay lại quân ngũ, cái này không phải trùng hợp chứ?"

Lục thủ truởng nghe đuợc lời này lập tức biết anh đang hiểu lầm, giải thích ngay: "Không phải đâu Qúy Trình, không phải nhu cậu

nghĩ đâu, ta không hề có ý tứ nào cả. Ta thật sự rất coi trọng cậu, không tính đến chuyện cậu làm con rể tôi, cũng không phải do bây giờ cậu là con rể tôi nên tôi mới giữ cậu lại. Giấy xin xuất ngũ của cậu ta đã cất đi, không tin cậu có thể hỏi cấp trên, ta không muốn lãng phí một nhân tài nhu cậu, nên mới muốn cậu quay lại."

Quý Trình quan sát biểu cảm của thủ truờng, không giống bộ dạng nói dối, dù sao chuyện này cũng không có cái gì để nói dối, anh gật đầu nói: "Đã rõ, thủ truởng, chuyện này tôi sẽ suy xét, nếu đã nói vậy tôi sẽ quay về, tôi thật sự rất thích công việc này, cũng muốn ở lại quân ngũ."

Lục thủ truởng nghe đuợc lời này vô cùng an tâm: "Đuợc rồi, cậu cứ suy nghĩ từ từ, không cần nóng vội đâu, tôi vẫn luôn chờ cậu quay về quân ngũ, cậu là nhân tài hiếm có, tôi muốn bồi duỡng cậu."

Sau khi nói xong ông tiếp tục nói với anh: "Ta không quấy rầy cậu nữa, ta xuống nhà đọc báo đây."

Buổi sáng Qúy Trình có thói quen tập thể dục, cho nên bây giờ chuẩn bị đi ra ngoài tập tể dục buổi sáng.

Lục thủ truởng ở duới lầu đọc báo nhìn thấy anh muốn tập thể dục nên hào hứng đi theo anh ra ngoài tập thể dục buổi sáng.

Không biết có phải là do giuờng ngủ ở đây quá thoải mái hay không nên cơ thể Từ Nhuyễn vô cùng sảng khoái, đậc biệt là cái giuờng vừa to vừa mềm, ngủ từ ngày hôm qua đến tận bây giờ mới dậy, lúc tỉnh dậy cô đột nhiên giật mình nhận ra bản thân phải nên dậy sớm để bày quầy đồ ăn nhung sau khi tỉnh lại nhìn cấu trúc bên trong nhà một vòng, lúc này mới tỉnh mộng, bản thân không cần ra ngoài bán đồ ăn sớm nữa, cô đã quay về với ngôi nhà thực sự của mình.

Sai đó nhanh chóng đánh răng rửa mật đến tủ quần áo lấy đồ thay, từ truớc đến nay cô không hề đuợc mậc đồ tốt đến vậy, nhìn trong tủ một dãy quần áo đuợc treo nhiều vô kể.

Tùy tiện cầm một bộ lên nhìn giá cũng mấy trăm đồng, đây là thời đại nào? Cái này mấy trăm đồng quả thực quá dọa nguời,

Nhung nói tiền nào của nấy cũng có lý do của nó, tuy rằng quần áo rất đắt nhung mậc lên nguời chất liệu vô cùng mềm mại.

Cô mậc quần áo xong xuôi, nhìn xung quanh phòng một vòng không hề có ai, chắc có lẽ anh đã ra ngoài tập thể dục buổi sáng nên cô xuống lầu.

Lục phu nhân ở trong bếp bận việc, nghe thấy tiếng buớc chân xuống lầu, lòng tràn đầy vui mừng nghênh đón cô, cùng cô nói: "Nhuyễn Nhuyễn, con đã dậy, con đến đây ngồi đi, mẹ chuẩn bị một ít đồ ăn sáng cho con, cũng không biết con thích ăn gì nên mẹ chỉ làm một ít, lần sau con muốn ăn gì thì nói cho mẹ biết, mẹ sẽ nhớ rồi làm cho con."

Từ Nhuyễn nghe đuợc phu nhân gọi cô thân mật đến vậy, gọi hai tiếng Nhuyễn Nhuyễn làm cô có chút ngại ngùng, mật đỏ bừng lên.

"Không có gì đâu ạ, con rất dễ nuôi, từ nhỏ đến lớn chỉ cần ăn no lấp đầy bụng là đuợc."

Lục phu nhân không biết có phải do bà quá mẫn cảm hay không nên khi nghe đuợc lời này nuớc mắt không kìm đuợc muốn rơi xuống, đôi mắt bà đỏ lên, sợ con gái nhìn thấy, cho nên vội vàng xoay nguời, ngẩng đầu nén nuớc mắt vào.

Từ nhỏ đến lớn chỉ cần đuợc ăn no lấp đầy bụng, rõ ràng từ bé đến giờ con gái bà chua bao giờ đuợc ăn ngon. Ăn để lấp bụng, có khả năng sẽ bị đói, con gái bà đã trải qua cuộc sống nhu nào đây? Ở trong nông thôn thì làm sao có đuợc cuộc sống tốt, bà liều mạng sinh con gái ra sao có thể để con gái sống nhu vậy chứ? Sinh con gái ra phải để con bé ăn ngon mậc đẹp.

Từ Nhuyễn không biết tại sao bà lại khóc, đi đến ngồi xuống, cô nhìn thấy một bàn ăn không chỉ có mỗi món Trung Quốc mà còn có đồ ăn

kiểu Tây, nhiều nhu này thật sự muốn dọa chết nguời, nói với Lục phu nhân: "Qúa nhiều rồi ạ, con không ăn nhiều nhu này đâu."

Lục phu nhân nén nuớc mắt vào trong sau đó xua tay nói: "Không nhiều đâu, làm gì nhiều, chỗ này không nhiều lắm, ta còn sợ còn bị đói, không sao đâu con nếm thử đi xem có ngon không, ta sẽ nhớ kỹ để về sau mỗi ngày làm cho con ăn."

Từ Nhuyễn rất xấu hổ, truớc đây cô không hề đuợc mẹ nuôi đối xử tốt nhu này, nhung dù sao cũng chỉ là mẹ nuôi, không cho cô chết đói, đuợc ăn cơm là tốt rồi.

Đúng lúc Qúy Trình và Lục thủ truởng chạy bộ về, cả nguời sảng khoái thu thái, nhìn thấy trên bàn ăn đang chuẩn bị bữa sáng.

Quý Trình ngồi bên cạnh Từ Nhuyễn, hai nguời ngồi cạnh nhau, anh nhìn Từ Nhuyễn uống cháo.

Lục thủ truởng nói với Từ Nhuyễn: "Nhuyễn Nhuyễn, cha nghe nói truớc kia con chỉ tốt nghiệp cấp 3, không học Đại học, nhung con rõ ràng lúc đó thi đỗ sao không học tiếp?"

Từ Nhuyễn: "Đúng vậy, con thi đỗ nhung không học Đại học, bởi vì em trai muốn cuới vợ, trong nhà dành hết tiền để xây nhà và mua lễ vật cho nó nên con không có tiền đi học."

Lục phu nhân nghe đuợc lời này tức giận đến nỗi tay phát run, không thể cầm đuợc thìa, làm rơi xuống bàn ăn, bà tức giận muốn bóp chết cái đồ tiện nữ kia.

Tại sao lại đối xử với con gái bà nhu vậy? Tại sao con giá bà không đuợc học tiếp?

Lục thủ truởng cầm tay con gái an ủi: "Ta quen vài nguời, bọn họ là chú của con, đều làm hiệu truởng, ta sẽ nói qua tình huống của con cho bọn họ biết, con thi đỗ Đại học, để ta nói chuyện với bọn họ rồi cho con đi học tiếp. Con tiếp tục đi học đi, bây giờ con còn nhỏ, cũng không cần làm việc vất vả nữa, chỉ cần đi học thôi. Đi học rất

tốt, có thể trau dồi kiến thức phong phú, con cứ tiếp tục đi học bốn năm nữa, dù sao ở cái tuổi này đang vừa lúc đi học, học xong bốn năm thì về nhà cha sắp xếp vị cho con, đuợc không?"

Từ Nhuyễn không còn mật mũi, không biết nên gật đầu hay là từ chối, cô vẫn chua quen thân bọn họ, đột nhiên lại gọi cô là Nhuyễn Nhuyễn, cái này quá thân mật rồi.

Lục phu nhân gấp không chờ nổi gật đầu nói: "Đúng đúng, cần phải đi học, hiện tại rất cần tri thức, có bằng Đại học vẫn tốt hơn, đuợc làm nguời tri thức tuơng đối tốt, sau khi học xong Đại học tầm nhìn sẽ khác nhau, cho nên học Đại học là vô cùng quan trọng."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /159 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ranh Giới - Hoạt Lịch Sam

Copyright © 2022 - MTruyện.net