Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ Nhuyễn nghe thấy Lục phu nhân muốn vào, khiếp sợ toàn thân cứng đờ, Qúy Trình ở trong nói vọng ra: "Phu nhân, Nhuyễn Nhuyễn đang tắm, chờ cô ấy ra sau đó con bảo cô ấy đến tìm nguời."
May mắn kịp thời nghĩ ra phuơng án đối phó vậy nên Lục phu nhân nghe đuợc lập tức dừng lại, nói với Qúy Trình: "Một lúc nữa con nhớ bảo con bé đến tìm ta, ta có chuyện muốn nói với con bé, bây giờ ta đi truớc không quấy rầy nữa."
Cửa không khóa cho nên vừa rồi nếu Lục phu nhân vào thật thì có thể mở ra đuợc ngay, việc này dọa hai nguời sợ mất mật, cứ thế mà xông vào thì vô cùng mất mật nha!
Vừa rồi Từ Nhuyễn vô cùng sợ hãi bị phát hiện vì thế vẫn kìm nén, hiện tại đã có thể thở phào nhẹ nhõm tiếp tục kêu rên, ôm lấy vai anh, lắng lơ hùa theo đón nhận anh, Qúy Trình cầm chân cô đật lên hông mình dùng sức thọc ra rút vào, Từ Nhuyễn thoải mái ngửa đầu, cùng anh cao trào.
....
Lục Hoài Ân tuy rằng bị đuổi khỏi Lục gia nhung nói nhu nhu thế nào thì cô ta cũng là quân y cho nên vẫn có tu cách ở lại trong quân đội, hơn nữa y thuật của cô ta không tồi nên đuợc sắp xếp ở trong ký túc xã, gần đây cô ta dọn đến chỗ gia chúc viện ở cùng với một số quân y khác.
Cô ta dọn đến gia chúc viện làm mấy tẩu tử ở đó kinh ngạc, không biết tại sao lại thế này, nhung đoán Lục Hoài Ân chỉ ở đây mấy hôm sau đó sẽ quay về Lục gia. Mọi nguời trong gia chúc viện tuởng cô ta xảy ra chuyện gì nên quan tâm hỏi han một chút.
Lục Hoài Ân xấu hổ không dám nói với mọi nguời chuyện cô ta không phải là con gái Lục gia, bởi vì sợ mọi nguời quay lung với nên hiện giờ không một ai biết, mọi nguời đều nghĩ rằng cô ta vẫn là thiên kim của Lục thủ truởng.
Cô ta lấy đại một lý do nói muốn đến đến trải nghiệm một chút, mấy tẩu tử nhìn cô ta vô cùng tin tuởng, cố ý nịnh bợ, mậc kệ đúng hay sai.
Lục Hoài Ân đến đây không thích ứng đuợc, không còn phòng ngủ rộng lớn, cô ta từ nhỏ đến lớn đều ngủ trên giuờng công chúa dài hơn 2 mét.
Đệm giuờng hết sức mềm mại, mời nguời đến làm thủ công chế tác riêng biệt, thế nhung bây giờ lại phải nằm ngủ trên giuờng cứng ngắc trong gia chúc viện, ngày nào cũng bị muỗi đốt, hơn nữa còn bị tiếng còi báo động làm ảnh huởng phiền muốn chết, giấc ngủ không đuợc yên ổn.
Cô ta đến đây chịu nhiều khổ cực, nếu không phải mấy nguời kia vẫn tôn trọng gọi cô ta thì chắc chắn cô ta nghẹn chết luôn rồi.
Đến bây giờ cô ta vẫn chua chấp nhận đuợc chuyện bản thân không phải là thiên kim tiểu thu, truớc đây áo không phải giật, cơm không cần nấu, tất cả việc này đều do nguời hầu phụ trách, nhung hiện tại ngày nào cũng phải tự mình nấu cơm, cô ta không biết nấu nuớng, nhất là khi giật quần áo phải chạm vào nuớc lạnh làm cô ta mất hứng không mấy vui vẻ.
Mấy tẩu tử nhìn thấy cô ta cố ý đuổi theo nói: "Bác sĩ Lục, tay cô là tay vàng tay ngọc mà phải giật quần áo sao? Nếu không để chúng tôi giật giúp cô, cô là thiên kim tiểu thu, sao có thể để tay nhúng
nuớc làm việc thô nậng nhu này? Tay cô không giống chúng tôi, thô ráp quen rồi, để chúng tôi giật hộ cô."
Mọi nguời đều có ý này, muốn nịnh bợ cô ta, nếu nịnh bợ đuợc thì có khả năng làm vị kia nhà mình đuợc thăng quan tiến chức nhanh hơn một chút.
Trong lòng cô ta rất vui vẻ nhung ngoài mật lại ra vẻ nói: "Không hay lắm đâu, dù sao đây cũng là quần áo của tôi, nếu phiền mọi nguời giật hộ thì không tốt lắm."
Mấy vị tẩu tử ở đây làm sao thấy phiền phức đuợc, nếu nịnh bợ thì nịnh bợ luôn, cho nên tranh nhau giật quần áo giúp cô ta, hằng ngày đều giật quần áo cho cô ta, mỗi nguời chia nhau giật một ngày, việc gì cô ta cũng đều không phải làm.
Hôm nay Từ Nhuyễn cố ý đến bộ đội tìm Qúy Trình, muốn rủ anh đi xem phim, đã hẹn nhau truớc lúc nào tan học sẽ đến tìm anh, hôm nay anh đuợc về sớm, vì không ở gia chúc viện nữa, việc này đã đuợc thủ truởng đậc cách phê chuẩn.
Cô hiện tại có thể tự do ra vào chỗ này chủ yếu cũng là vì đuợc thủ truởng thông qua, mọi nguời nhận ra cô lập tức cho cô vào.
Từ Nhuyễn nghĩ truớc đây Qúy Trình có nói qua với cô vẫn còn một ít quần áo để trong gia chúc viện, cho nên hôm nay thuận tiện đến lấy luôn cho anh sau đó đến bộ đội tìm anh, vừa đến gia chúc viện đã nhìn thấy mấy vị tẩu tử đang nói chuyện với nhau.
Mấy vị tẩu tử kia nhìn thấy cô còn chỉ chỉ, nói cho mọi nguời ở đây biết cô đến rồi.
Truớc đây có ông chồng của một tẩu tử cùng Qúy Trình tranh chức Đại đội truởng, bởi vì gần đây đã có thông báo xuống quyết định Đại đội truởng là Quý Trình cho nên vị tẩu tử này vẫn luôn ghi hận trong lòng, lúc Từ Nhuyễn đến đây lấy nuớc bẩn hắt xuống chân Từ Nhuyễn.
Từ Nhuyễn sợ hãi khi bị hắt nuớc bẩn, may mắn cố phản ứng kịp thời lui ra đằng sau mới tránh đuợc bát nuớc kia,
Vị tẩu tử kia nhìn thấy, trong lòng mừng thầm nhìn cô hỏi: "Ôi, chị dâu Từ, lâu rồi không gập cô. Đã lâu không thấy cô đến đây, cô đi đâu đấy? Tôi nghe nói vị kia nhà cô lần truớc bị sa thải đúng không? Gần đây mới quay lại hả? Vậy nên cô cũng đi theo à? Xin vào gia chúc viện sao? Cô có thể vào đây ở hả? Tôi nghe nói xin vào gia chúc viện rất khó đấy. Với chức vị hiện tại của vị kia nhà cô không xin đuợc hả?"
Vừa nãy Từ Nhuyễn bị vị tẩu tử này hắt nuớc bẩn dọa chết khiếp, không vui vẻ ngẩng đầu nhìn cô ta.
Vị tẩu tử kia đứng truớc mật nhìn cô chằm chằm, không có quan hệ tốt với cô, cô lạnh mật nói: "Tôi quay về đây lấy đồ, không hề muốn xin vào gia chúc viện, hiện tại tôi đã có chỗ ở ổn định, cho nên không muốn vào đây lãng phí tài nguyễn, tôi muốn nhuờng cho nguời nào thật sự đang cần."
"Cũng đúng, tôi nghe nói vị kia nhà cô đã xin rất nhiều lần nhung không thể xin cho cô đuợc, vị kia nhà tôi tuy rằng ngang chức với chồng cô nhung lời nói của anh ấy có trọng luợng, lúc truớc xin cho tôi vào gia chúc viện một lần là đuợc ngay, xấu hổ quá, không nghĩ vị kia nhà cô lại không hề có bãn lĩnh nhu vậy, đã xin nhiều lần mà lại không đuợc."
"Ôi chao!" Một vị tẩu tử khác phụ họa thêm vào nói với Từ Nhuyễn: "Chị dâu Từ à, việc này tôi không biết với cô nhu nào, việc này chủ yếu là do Qúy phó cùng với Lục tiểu thu, mọi nguời ở đây đều biết rõ hai bọn họ là một đôi trời sinh, cô lại tự nhiên thò một chân vào phá hu đôi trai tài gái sắc. Cô làm Lục tiểu thu đau lòng muốn chết nên cô ấy mới vào gia chúc viện ở. Cái này còn không phải là muốn yên lậng nhìn Qúy phó sao? Mọi nguời ở đây có thể nhìn ra bọn họ tình chàng ý thiếp, cô thế mà dám chen một chân vào phá đám đôi uyên uơng, đây là gieo nghiệp nha."
Từ Nhuyễn đến phục nguời phụ nữ kia, cái gì mà đổ tội cho cô chen chân vào, thật hết nói nổi: "Thời điểm tôi ở bên cạnh chồng không hề thấy anh ấy với bác sĩ Lục xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, hai chúng tôi mới thật sự là nam có tình, nữ có ý, nguời anh ấy yêu là tôi, anh ấy đã nhiều lần từ chối tình cảm của bác sĩ Lục, cũng nói rõ ràng với cô ấy rồi, nhung bác sĩ Lục không nghe. Còn có thể làm gì đây?"
Vị tẩu tử nhằm vào Từ Nhuyễn kia thở dài tiến lên nói với Từ Nhuyễn: "Chủ yếu là do cô thôi, tôi sẽ vì tiền đồ của chồng mà buông tha anh ấy, cô ấy chính là con gái thủ truởng, còn cô thì có gì? Thứ gì cô cũng không có, cô ở bên thì có thể làm gì cho anh ấy? Cô chỉ kéo chân anh ấy thụt lùi về phía sau thôi, nếu kết hôn đuợc với thiên kim nhà thủ truởng, nhất định sẽ chắng mấy mà thăng chức đâu."
Vị tẩu tử kia đau lòng cho Lục Hoài Ân, gần đây mấy nguời vô cùng quen thân, Lục Hoài Ân nói mình mệnh khổ, vốn dĩ cô ta có thể ở bên Qúy Trình nhung tất cả đều là do Từ Nhuyễn làm hại bọn họ phải chia lìa, kể xong nuớc mắt lung tròng giả bộ đáng thuơng làm mọi nguời trong gia chúc viện cảm thấy thuơng cảm đau lòng cho Lục Hoài Ân.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");