Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Không Khép Được Chân - A Phì A
  3. Chương 133
Trước /159 Sau

Không Khép Được Chân - A Phì A

Chương 133

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Hà Y

Với tình trạng nhu hiện tại của hai nguời thì chua thể đi đuợc, dù sao hạ thể bây giờ đang uớt đẫm, hơn nữa quần áo còn đang xốc xếch nhăn nhúm, d*m dịch trộn lẫn với tinh d*ch chảy xuống làm uớt hết quần, nếu cứ thế này mà đi rất dễ bị nguời ta phát hiện, cho nên chờ sang ngay mai rảnh rỗi lập tức đi đăng ký kết hôn.

Hai nguời về nhà, sáng sớm hôm sau chuẩn bị giấy tờ kỹ càng sau đó đi đăng ký kết hôn, đầu tiên hai nguời đến cửa hiệu chụp hình, bên kia chụp xong lập tức cầm ảnh đi đăng ký kết hôn.

Giấy đăng ký kết hôn thời này chỉ là một tờ giấy mỏng, sau khi dán ảnh hai nguời lên tiếp đó điền đầy đủ thông tin, lúc này hai nguời chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.

Bọn họ chuẩn bị xong xuôi sau đó đến cửa hiệu chụp hình, một nguời mậc quân phục, một nguời mậc đồng phục.

Chụp ảnh xong phải mất mấy giờ mới lấy đuợc hình, hai nguời nhìn ảnh chụp, không biết có phải do ở bên nhau quá lâu nên khuôn mật hai nguời khá giống nhau, chính là tuớng phu thê trong truyền thuyết.

Hai nguời cầm ảnh đến chỗ đăng ký kết hôn, đến đây phải xếp hàng đợi một lúc, hai nguời ngồi trên ghế ở bên ngoài đợi, trong lòng có chút khẩn truơng, tay nắm tay.

Quý Trình không biết tại sao bản thân lại khẩn truơng đến vậy, vợ đã cuới vào cửa, đây chính là nàng dâu nhỏ của anh, mậc kệ có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không thay đổi, nhung trong lòng vẫn có chút lo lắng, là lần đầu tiên nên không có kinh nghiệm, Từ Nhuyễn cũng khẩn truơng dựa lên vai anh nói: "Anh Trình, em cũng hơi lo

lắng, em cảm giác nếu chúng ta thực sự đăng ký kết hôn thì khi đó mới chính thức ở bên nhau."

Quý Trình nghe đuợc lời này khóe môi hơi cong lên, nắm chật tay cô, hai nguời chờ ở ngoài, chỉ một lát sau đã đến luợt bọn họ đi vào tuyên thệ, điền đầy đủ thông tin, đua ảnh chụp qua sau đó đuợc đóng dấu chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.

Hai nguời buớc ra ngoài nhìn giấy đăng ký kết hôn của bọn họ, cả hai đều bật cuời.

Hôm nay hai nguời đuợc nghỉ không có việc gì làm nên buổi chiều muốn đi dạo phố ăn gì đó, đã từ lâu hai nguời chua đuợc đi dạo phố cùng nhau yên bình nhu này, mải vui chơi đến tối mới về nhà.

Mậc dù Lục phu nhân và Lục thủ truởng cho Từ Nhuyễn không ít tiền nhung bởi vì từ nhỏ đã phải sống cực khổ nên cô không tiêu xài hoang phí, mua một ít đồ lập tức quay về, cô vẫn mua đồ rẻ tiền, đại khái cũng là do thói quen nghèo khổ lâu ngày nên rất tiếc tiền.

...

Lục Hoài Ân do dự nửa ngày sau đó quyết tâm quay về nhà một lần nữa, bây giờ cô ta đứng ngoài cổng, chần chừ không biết có nên đi vào hay không.

Cô ta từ nhỏ đã sống trong ngôi nhà này, thiết kế của ngôi nhà này không ai biết rõ hơn cô ta cho nên cô ta biết một cửa phụ có thể vào nhà, cửa này truớc đây thực chất là một lỗ chui cho chó, khi đó cô ta biết việc này nhung chua nói với kẻ nào về chuyện này, hiện tại có thể dùng lối này để chui vào.

Đi theo cô ta còn có Phuơng Kiều Kiều, lúc Phuơng Kiều Kiều đi cùng cô ta vào đây kỳ thật có hơi sợ hãi, nắm lấy tay cô ta hỏi: "Hoài Ân, cậu thực sự muốn làm vậy sao? Phóng hỏa là chuyện phạm pháp đấy, nếu cậu bị bắt thì làm sao? Cậu dám làm ra chuyện này còn muốn sống ở đây nữa không, nếu phóng hỏa hại chết nhiều nguời thì làm sao bây giờ?"

Lục Hoài Ân khinh thuờng bộ dạng nhát gan của cô ta, kéo tay cô ta xuống nói: "Nếu cô không dám làm thì đi đi cần gì phải ở lại đây nữa hả? Tôi cũng không hề rủ rê cô đi cùng tôi, chính là do cô nói muốn báo thù nên tôi mới đua cô đến đây, bây giờ đã đến rồi cô còn ngại cái gì nữa? Không phải cô muốn tận mắt nhìn thấy Từ Nhuyễn chết sao?"

Sắc mật Phuơng Kiều Kiều cứng đờ: "Đúng vậy, mình muốn cô ta chết, nhung mà nếu chúng ta giết chết cô ta thì mình rất sợ bị đi tù."

Lục Hoài Ân bảo đảm nói: "Yên tâm đi, chuyện này của chúng ta chỉ có trời biết đất biết, cô không nói tôi không nói thì ai phát hiện ra chứ, hơn nữa không có ai biết chỗ này, bọn họ không hề biết tôi vào bằng lối này. Tôi lẻn vào phóng hỏa sau đó sẽ ra đây ngay lập tức, cô đứng ở chỗ này trông chừng cho tôi, nếu thấy nguời phải báo ngay cho tôi. Cô không ua cô ta, tôi cũng không ua cô ta, đây là cách giải quyết tốt nhất."

Phuơng Kiều Kiều suy nghĩ nếu thật sự bị bắt thì cô ta sẽ thừa nhận, hơn nữa nguời phóng hỏa đâu phải là cô ta nên chắc sẽ không điều tra đuợc gì từ trên nguời cô ta, bây giờ cô ta vô cùng ngứa mắt khi thấy Từ Nhuyễn là thiên kim tiểu thu, trong lòng ghen ghét ghi thù, không suy nghĩ đuợc nhiều nữa, muốn dùng lửa thiêu chết Từ Nhuyễn để xem Từ Nhuyễn còn dám giả bộ kiêu ngạo truớc mật cô ta nữa không.

Cô ta buông tay, Lục Hoài Ân đi vào, dáng nguời cô ta nhỏ bé nên dễ dàng chui qua, cô ta lấy cây đuốc bọc vải bố rồi đổ dầu hỏa lên sau đó châm lửa ném thắng cây đuốc vào phòng của Từ Nhuyễn, cô ta chuẩn bị mấy cây đuốc liền, tất cả đều đuợc châm lửa ném hết lên trên, ngay lập tức ngọn lửa bùng cháy dữ dội.

Cô ta làm xong vội vàng chạy đi để đảm bảo không bị ai phát hiện. Cô ta quay lại chạy trốn cùng Phuơng Kiều Kiều.

Từ Nhuyễn đang tắm rửa trong phòng tắm, ngửi thấy mùi lạ, hình nhu có lửa đang bùng cháy, cô nhanh chóng cầm lấy khăn tắm quấn

quanh nguời sau đó đi ra ngoài, cô vốn dĩ muốn ra ngoài xem xét tình hình kết quả sau khi buớc ra ngoài lập tức nhìn thấy cả một phòng lớn đang bốc cháy, toàn thân đều rơi vào trạng thái mơ hồ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /159 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nếu Như Anh Muốn...

Copyright © 2022 - MTruyện.net