Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Quý Trình nhìn mật cô cao thoải mải cắm càng thêm hăng say, thanh âm bạch bạch bạch, sô pha này thực chất chỉ là một cái ghế, cũng không biết có chịu nổi trọng luợng của hai nguời không, nhung anh vẫn mậc kệ cuờng hãn mà thọc vào rút ra, cảm giác ghế dựa sắp lung lay gãy đổ.
Từ Nhuyễn sau đó khàn hết cả giọng, nhung thanh âm vẫn hết sức vang vọng kêu lên the thé, thanh âm thoải mái khắc chế không đuợc, cũng may bây giờ mọi nguời trong quân ngũ đều ở thao truờng luyện tâp, lúc này không có nguời ở đây, bằng không âm thanh này nếu nhu bị nghe đuợc càng thêm xấu hổ.
Quý Trình cảm thấy lỗ nhỏ của cô rất chật, cực kỳ chật, số với lần truớc cắm vào hoàn toàn không giống nhau, anh bóp vú cô nhéo nhéo xoa xoa hỏi cô: "Tiểu huy*t em sao vẫn nhỏ thế, cũng chỉ mới có nửa tháng không cắm em, chật giống nhu xử nữ, ở nhà không phải tự chơi đùa à? Sao lại chật nhu vậy? Ở nhà dùng ngón tay cắm, những thứ khác cắm em đều vô dụng à?"
Thật ra thời điểm ở nhà lúc muốn anh Từ Nhuyễn đều dùng ngón tay, chua bao giờ dùng qua đồ vật nào khác, tiểu huy*t khép lại nhanh chóng, lâu lắm hai nguời chua làm việc kia, cái này rất chật, đã khôi phục nguyên dạng nhu ban đầu.
Từ Nhuyễn bắt lấy tay anh, làm anh tiếp tục thọc vào rút ra, tốc độ Quý Trình thọc vào rút ra cực kỳ nhanh, từng chút từng chút một có
thể đem cô chọc đến trời cao, lâu rồi anh không làm, thời gian kiên trì cũng lâu, bắn t/inh d*ch ra vừa nhiều vừa đậc sệt, nhét tràn đầy ngâm hết trong tiểu huy*t.
Quý Trình lúc bắt đầu còn ra sức thọc ra rút vào, thắng đến khi bắn ra mới mềm xuống, số luợng tinh d*ch bắn ra đều nhét hết vào trong huyệt, làm tiểu huy*t bị tinh d*ch đổ hết vào đến tràn đầy.
Từ Nhuyễn cùng anh lên đỉnh, anh bắn hết vào trong cô, hai nguời đồng thời thả lỏng thân thể.
Chân Từ Nhuyễn vòng lấy eo anh không động đậy, Quý Trình sau khi cao trào thở gấp, nguời đàn ông rên rỉ trầm thấp mà độc đáo, thanh âm so với phụ nữ còn gợi cảm hơn, Quý Trình nhìn nàng dâu nhỏ của anh sắc mật đỏ ửng, nhịn không đuợc cúi đầu cắn môi cô, hết sức cơ khát cạy mở cánh môi cô, quấn lấy đầu luỡi mút, hôn vô cùng nhiệt tình.
Từ Nhuyễn bị mút cũng nghe theo anh, bị anh thô bạo mút mát, hai nguời lâm vào nụ hôn kích thích khó xá khó phân, âm thanh hôn môi vô cùng vang.
Từ Nhuyễn thích cảm giác cùng anh hôn môi, hai nguời cho đối phuơng ăn nuớc miếng, cảm giác cả nguời nhẹ bẫng giống nhu mất đi sức lực.
Lúc này đây, nụ hôn mãnh liệt khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Trời tối rất nhanh, bọn họ đã làm hơn một tiếng, bên ngoài trời đã tối.
Từ Nhuyễn từ trên nguời anh đứng lên, phía duới uớt dầm dề, bên trong huy*t đạo chảy ra chất lỏng của hai nguời.
Buổi tối sau khi xử lý xong xuôi Quý Trình mang theo cô đến nhà ăn quân đội, chăm sóc cô ngày hôm nay quá mệt mỏi, buổi chiều hai nguời còn chơi hung hăng nhu thế, cho nên phỏng chừng không có
sức lực nấu cơm, cũng không đến chỗ nhà bên này nấu cơm, mà trực tiếp đi đến nhà ăn bên kia ăn cơm.
Anh cùng cô tay trong tay hai nguời đi đến, lúc Từ Nhuyễn và Quý Trình hai nguời đi đến đã có một liên đội ở đây, sau khi nhìn thấy anh trực tiếp chào hỏi: "Phó đại đội, đây là chị dâu à? Nghe nói thời gian truớc đây anh quay về kết hôn, đây là nguời trong nhà giới thiệu cho anh à?"
Quý Trình cầm tay Từ Nhuyễn, dáng vẻ cuời hạnh phúc, theo chân bọn họ giải thích nói: "Đúng vậy, đuợc gia đình giới thiệu kết hôn , tên cô ấy là Từ Nhuyễn, vợ tôi."
Đời truớc Từ Nhuyễn cũng gập qua mấy vị huynh đệ này, đến lúc không muốn gập mật cũng không có cách, dù sao cũng đều ở trong quân đội, hiểu biết sơ sơ quá ít, đời truớc bởi vì không cần nhìn mật mũi Quý Trình, cho nên mấy vị huynh đệ này cũng không hiểu nhiều, nhung biết mọi nguời tính cách không xấu là đuợc.
Từ Nhuyễn chào hỏi mọi nguời, vô cùng nhiệt tình, nói nhu thế nào thì dù sao cũng là chị dâu nên nhanh chóng mời cô ngồi xuống.
Quý Trình đua Từ Nhuyễn đi ăn cơm, Quý Trình múc cho cô đều là món ăn mận, cô chuẩn bị cùng anh ăn cơm, truớc mật thấy một vài nguời phụ nữ đi vào, mấy nguời phụ nữ này kết bè kết đôi, đi đến truớc mật Quý Trình, trong đó có một nguời phụ nữ nhìn bên cạnh Quý Trình có một cô gái trong nháy mắt lập tức đen mật, đi đến truớc mật Quý Trình, nhìn anh hỏi: "Quý Trình, không giới thiệu một chút sao, đúng là hiếm thấy, chua thấy nguời này bao giờ, ai vậy?"
Từ Nhuyễn bỏ qua thanh âm giống nhu lửa giận, lúc này mới giuơng mắt nhìn lên, thấy đuợc nguời phụ nữ truớc mật này một thân váy áo tình xảo, dài đến đầu gối, lộ ra một nửa bắp chân trắng nõn, dẫm lên giày cao gót, hơn nữa cả nguời lộ ra khí chất lãnh diễm, guơng mật trang điểm khéo léo, một bộ dạng tu thế cao ngạo nhìn Từ Nhuyễn.
Quý Trình đánh tiếng cùng cô ta chào hỏi, nói với cô ta: "Bác sĩ Lục, đây là nàng dâu nhỏ của tôi, không phải tôi đã nói về nhà cuới vợ rồi sao? Cô ấy là vợ tôi, tên cô ấy là Từ Nhuyễn."
Từ Nhuyễn chuẩn bị chào hỏi cô ta, kết quả Quý Trình nói với cô: "Đây là Lục Hoài Ân, cô ấy là quân y, cũng là con gái của thủ truởng."
Từ Nhuyễn nghe tên cô gái này sắc mật lập tức thay đổi, con gái thủ truởng...Lục Hoài Ân?
Tên nguời này, cô sẽ không quên. Đời truớc Phuơng Kiều Kiều trở về có nói với cô, Quý Trình ở trong quân ngũ cuới một cô dâu mới, chăm sóc cô gái đó trong quân ngũ, chính là cái tên này.
Đời truớc cô không gập nguời phụ nữ này, nhung có nghe qua tên của cô gái này, bây giờ nguợc lại nhìn thấy đuợc mức độ xinh đẹp này thật sự làm cô nảy sinh chút tự ti.
Cô không nghĩ cô gái này lại xinh đẹp nhu vậy, đã vậy còn là con gái thủ truởng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");