Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chu Chức Trừng cũng nhớ rõ lần cô tạt nước vào mặt mẹ Giang Hướng Hoài. Khi đó cô mới vào Minh Địch thực tập, ngày nào cũng chăm chỉ theo Giang Hướng Hoài làm việc, chạy dự án, đến hiện trường, cẩn thận che giấu tình cảm của mình.
Chuyện xảy ra vào thời điểm tin tức luật sư và thẩm phán bị đương sự làm hại, tin tức bay đầu trời, cô vừa tức giận vừa lo lắng bất an, căng thẳng đến mức nghe gió sợ mưa.
Lúc thế này mẹ Giang Hướng Hoài còn đến gây rối.
Hai người vừa bước ra khỏi cửa tòa nhà công ty, cô không nhịn được nói: “Có một luật sư bị nghi phạm hình sự đâm ở gần công ty.”
Giang Hướng Hoài cười xoa đầu cô, trấn an: “Không sao đâu, đừng lo, chúng ta làm luật sư không tranh tụng, không có loại nguy hiểm như vậy.”
Kết quả lời vừa dứt, một người phụ nữ đi tới trước mặt hai người, ánh mắt rời rạc, nhìn thấy Giang Hướng Hoài thì như thấy kẻ thù, lạnh lùng nói: “Đây là bạn gái mày? Mày yêu? Mày còn chưa lên làm cộng sự mà dám yêu đương? Mày xứng sao? Hướng Thanh gần kết hôn! Mày tìm một phụ nữ tầm thường mà Hướng Thanh hoàn toàn không thích!”
Trong tay bà ta cầm chai nước khoáng, không giải thích gì mà tạt thẳng vào mặt Giang Hướng Hoài, sau đó nổi điên muốn giơ tay tát anh.
Chu Chức Trừng không có thời gian để nghĩ quan hệ giữa hai người là gì, trong đầu cô chỉ có chuyện luật sư bị sát hại gần đây, thần kinh căng thẳng, máu nóng dồn lên, cơn giận không kiềm được, đầu óc trống rỗng. Cô đẩy mạnh người phụ nữ kia, chặn tay bà ta lại, giật chai nước còn trong tay bà ta, tạt thẳng lại không hề do dự.
Chu Chức Trừng che trước mặt Giang Hướng Hoài.
Người phụ nữ kia sững sờ, đầu đầy nước lạnh, vẻ chật vật, bà ta nhìn Chu Chức Trừng, sắc mặt tái nhợt dần đỏ lên, ngực phập phòng giận không chịu được: “Mày dám tạt nước tao? Mày biết tao là ai không?”
“Tôi không biết.” Chu Chức Trừng lạnh tanh, “Bà muốn đánh người là sai, chúng tôi là luật sư, chúng tôi sẽ báo cảnh sát bắt bà!”
Cô ngẫm nghĩ, bổ sung thêm một câu: “Tạt nước thì sao? Tôi còn chưa đánh bà đấy!”
Dáng vẻ phô trương thanh thế dũng cảm kiêu ngạo.
Giang Hướng Hoài bị nước lạnh tạt đầy mặt, nước lạnh nhỏ từ đỉnh đầu xuống, nước chảy vào trong mắt. Từ lâu anh đã quen với việc mẹ nổi điên như vậy, phản ứng đầu tiên của anh chỉ là: Trừng Trừng của anh có bị dọa sợ không?
Nhưng anh không ngờ cô lại như gà mẹ che chở gà con, đứng chắn trước mặt anh, thậm chí vì trút giận cho anh mà còn tạt nước vào mẹ anh, rõ ràng cô cũng sợ hãi nhưng lại đứng ra bảo vệ anh.
Sau khi Giang Hằng xuất hiện Chu Chức Trừng mới biết người phụ nữ đó là mẹ Giang Hướng Hoài.
Giang Hằng trừng mắt nhìn Chu Chức Trừng, không giấu sự tức giận: “Bà ấy là mẹ Giang Hướng Hoài, cô là thực tập sinh của nó? Cô tạt nước bà ấy?”
Chu Chức Trừng sốc đến nỗi không biết phải phản ứng ra sao, trong tay cô vẫn còn “bằng chứng phạm tội.”
Ai có thể ngờ người phụ nữ này không phải đến trả thù luật sư mà lại là mẹ Giang Hướng Hoài, làm sao có một người mẹ đối xử với con trai còn đáng sợ hơn với kẻ thù.
Sau đó Chu Chức Trừng không từng gặp lại cha mẹ Giang Hướng Hoài, cũng không dám hỏi vì sao cha mẹ anh lại đối xử với anh như vậy, cô chỉ biết tinh thần mẹ anh không tốt lắm.
Đêm nay Giang Hướng Hoài ngủ không yên, không chỉ những giấc mơ rời rạc trong đêm mà còn vì ở quê quá nhiều muỗi, nhang muỗi cũng không ngăn được.
Triệu Diên Gia thảm hơn, bị cắn sưng cả mặt. Trưởng thôn cầm dầu cho cậu bôi lên vết muỗi đốt.
Diệp Bạch đề nghị: “Mệ tôi nói cách giảm sưng do muỗi cắn hiệu quả nhất là lấy nước miếng của mình, bôi lên là hết.”
“Ọee, đừng làm tôi buồn nôn.” Triệu Diên Gia nổi da gà.
Lục Hợp cũng bị cắn nhưng không phải trên mặt, muỗi ở quê sẽ chọn chỗ, chúng cắn vào nách anh ta, ngứa muốn điên. Anh ta mặt vô cảm chịu đựng, cảm thấy Diệp Bạch quá th ô tục.
Diệp Bạch nhìn anh ta, ân cần hỏi: “Anh da mỏng thịt mềm, không bị cắn à? Bôi không?”
“Không có.” Lục Hợp mạnh miệng.
Diệp Bạch cười, mặc kệ anh ta.
Ăn sáng xong, mọi người tiếp tục làm việc, tối nay họ phải về thị trấn.
Ngày hôm qua Chu Chức Trừng đã liên hệ với đồn cảnh sát, cảnh sát cũng trả lời cho cô biết, người trộm gà kia là lần đầu tiên ăn tộm, phạm tội lần đầu, trộm 10 con gà, tính theo giá cả tại huyện Nam Nhật thì cũng chỉ mấy trăm tệ. Các quy định hình sự về hành vi trộm cắp phải đạt mức tiêu chuẩn tối thiểu, theo quy định huyện Nam Nhật, trộm cắp tài sản công hoặc tư, số tiền phạm tội đạt tới 1000 tệ mới thuộc về mức giá trị tài sản lớn. (1000 tệ = Khoảng 3.6 triệu VNĐ)
Chu Chức Trừng giải thích: “Người đó không có tiền án tiền sự, cũng không có tình tiết tăng nặng nào khác theo quy định pháp luật ví dụ như trộm cắp bệnh viện, cứu tế thiên tai, phòng chống lũ lụt, quỹ và vật liệu xóa đói giảm nghèo, trộm cắp của người khuyết tật… Trong những trường hợp này chỉ cần trộm cắp đạt 500 tệ là được xem là mức giá trị tài sản lớn.”
Cô dừng lại rồi nói tiếp: “Bên cảnh sát cũng yêu cầu người đó bồi thường tiền cho thím Trương nhưng anh ta không hợp tác. Cảnh sát hòa giải cũng không nghe, họ cũng không làm gì được anh ta, chỉ có thể theo quy định nói thím Trương tìm luật sư khởi kiện.”
“Mấy trăm tệ cũng khởi kiện?” Triệu Diên Gia nhướng mày, “Phí luật sư còn không đủ, lại tốn thời gian công sức. Kéo ra tòa không biết mất bao nhiêu thời gian.”
Diệp Bạch cười tủm tỉm: “Đúng vậy, nên mới cần chúng ta giải quyết vấn đề giúp họ.”
Lục Hợp nhíu mày, thấy buồn cười: “Cảnh sát đã không làm gì được anh ta, chúng ta có thể làm gì?”
“Vậy cũng phải đến thử xem sao.” Diệp Bạch liếc mắt nhìn anh ta, “Ở quê gà vịt là sinh mạng của họ, thím Trương không bỏ qua được. Tối qua thím nấu canh gà cho chúng ta đã là thành ý lớn nhất của thím ấy! Bà cực khổ nuôi mấy con gà vịt chính là vì muốn chờ lễ tết cúng thần linh, khao người nhà về quê, bị trộm đi chắc chắn tức chết rồi.”
“Cúng thần?” Triệu Diên Gia luôn có thể chuyển hướng chủ đề, “Là hoạt động mê tín dị đoan sao, tôi nghe nói mọi người rất mê tín.”
Diệp Bạch nổi giận: “Là tín ngưỡng, không phải mê tín. Đó là hoạt động dân gian truyền thống, ký thác tâm linh. Anh còn nói bậy thì tôi thay mặt Bồ tát trừng trị anh.”
Triệu Diên Gia biết điều câm miệng.
Chu Chức Trừng nhìn Giang Hướng Hoài vẫn in lặng, nói: “Tôi và Diệp Bạch đến nhà thím Trương, còn luật sư Giang…”
Giang Hướng Hoài quay đầu nhìn cô, mắt đen sáng ngời.
Chu Chức Trừng nói với anh: “Luật sư Giang, anh dẫn Triệu Diên Gia và Lục Hợp đi đến nhà chú của trưởng thôn, tìm hiểu vụ mộ bia ông ấy nhắc hôm qua, lát nữa thôn trưởng sẽ dẫn mọi người đi.”
Triệu Diên Gia lộ vẻ mặt hiểu biết, ánh mắt mờ ám đảo qua lại giữa hai người, giống một bà mai thích chơi trò ghép đôi, nói: “Được rồi luật sư Chu, biết chị lo anh của em sợ gà.” Cậu vỗ ngực, “Chị yên tâm, hôm nay không con gà nào đến gần anh em được!”
Chu Chức Trừng đi đến nhà thím Trương, nhờ thím Trương dắt cô đi xem địa điểm xảy ra vụ trộm gà.
Đó là ngôi nhà nhỏ mới xây cạnh nhà chính của thím Trương, giữa hai gian nhà có một hành lang dài nối liền. Ngôi nhà này được con trai thím Trương mới xây cách đây không lâu.
Thím Trương kể lại chuyện bị trộm thì tức nghiến răng nghiến lợi: “Thím đã sợ bị trộm, tối là đem gà vô nhà nhỏ nhốt lại, không ngờ vẫn bị trộm! Cảnh sát bắt được hắn thì đám gà tội nghiệp của thím đều nằm trong nồi!”
“Nhưng mà giá trị trộm cắp không đạt tới mức quy định pháp luật.” Diệp Bạch thở dài.
“Lần trước thím coi tin tức có người trộm 10 con gà vẫn bị phạt mà.” Thím Trương nói.
“Người đó chắc phải có gì khác, ví dụ như trước kia hắn từng phạm tội trộm cắp, có tiền án; hơn nữa quy định số tiền trộm cắp ở mỗi địa phương khác nhau, căn cứ vào sự phát triển kinh tế của từng nơi mà có quy định riêng.”
Thím Trương không phải người không biết lý lẽ, bà thở dài: “Thím chỉ tức thôi, người cùng thôn ăn trộm gà, thím cũng không muốn tống hắn vào tù thật, chỉ muốn hắn đền tiền thôi!”
“Đền tiền ạ?”
Chu Chức Trừng nhìn “chuồng gà” nhà thím Trương một lúc, sau đó có một ý tưởng nhỏ, có thể cô có biện pháp đòi số tiền này cho thím Trương.
Hai người rời khỏi nhà thím Trương.
Chu Chức Trừng hỏi Diệp Bạch: “Em liên lạc với luật sư Giang chưa? Họ đang ở đâu?”
Diệp Bạch trả lời: “Dạ rồi, luật sư Giang với mấy người kia đi tới nhà ông cụ, chẳng phải hôm qua trưởng thôn nói ông cụ đánh chết heo nhà người ta sao?”
“Chúng ta cũng qua đó đi.”
Nhưng hai người không tưởng tượng được khi đến nơi sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
“Cứu mạng, làm sao tôi xuống được…”
Một con lợn to đùng giống như bị chọc điên đang phát cuồng chạy trên con đường quê bụi mịt mù, trên lưng nó có một người đang nằm bò trên đó, hai tay hai chân túm chặt lấy con lợn không dám buông ra, người đó bị xóc nảy như muốn bay lên.
Là Triệu Diên Gia.
Cậu ta kêu còn thảm thiết hơn cả lợn, giống như cậu ta mới là người bị cưỡi.