Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Chu Chức Trừng ngồi trên giường trong phòng của Giang Hướng Hoài cô vẫn lơ ngơ không hiểu sao mình lại theo anh về khách sạn.
Cô vừa mới nói với Khương Lê, nghe theo tiếng lòng. Vậy cô cũng miễn cưỡng xem như là vậy đi, cô nhớ thân thể anh.
Cô lớn từng này, ngoại trừ thời gian nổi loạn ngắn ngủi ở trường cấp 3 kia thì về cơ bản vẫn là một cô gái ngoan. Sau khi về huyện Nam Nhật, cô chưa bao giờ đêm không về mà ngủ bên ngoài, ngoại trừ khi có công việc.
Giang Hướng Hoài đi vào nhà tắm tắm rửa xong, rót gì đó vào ly, chần chừ một lúc rồi mới uống.
Cô nhìn anh đi tới trước mặt mình, ngước lên hỏi: “Anh uống gì vậy?”
Tự dưng cô nghĩ tới vụ ly hôn lần trước cô nhận, người vợ đưa đơn ly hôn vì ông chồng chẳng những ngoại tình mà còn đặc biệt nghiện thuốc tăng cường sinh lực, người phụ nữ đưa chứng cứ trước khi quan hệ người đàn ông lúc nào cũng uống thuốc.
Giang Hướng Hoài cũng đã ngoài 30, đã ở bên kia sườn núi.
Cô đang nghĩ ngợi, anh đột nhiên cúi xuống hôn cô, môi lưỡi cô bị anh nhẹ nhàng li3m m*t. Anh ôm gáy cô, môi răng giao nhau, một lát sau anh mới nhẹ nhàng lùi lại, giọng trầm thấp: “Nếm ra được chưa?”
“Cái gì?”
Anh cười: “Rượu.”
Không phải nói không uống rượu sao?
Anh không cho cô cơ hội nói tiếp, lại lần nữa bao phủ xuống. Ánh mắt anh nóng rực, đặt cô ngã xuống chiếc giường êm ái, một tay giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, bịt kín môi cô, hôn đến đầu lưỡi cô tê dại, thật ra không có mùi rượu vì anh không uống nhiều, nhưng cô cứ cảm thấy cổ mình nóng rát.
Nhiều năm trôi qua, khi tiếp xúc thân mật với anh, đầu óc cô vẫn trống rỗng, thói quen không thay đổi, cô sẽ theo bản năng mà phối hợp với anh.
Cô cũng không có ý gì khác, đều là người trưởng thành, không cần lo lắng quá nhiều, cứ sung sướng trước lại tính sau. Cô thích anh làm từ phía sau, dĩ nhiên cũng thích từ phía chính diện ôm lấy cổ anh. Hai người dán chặt vào nhau, mắt cô ngấn lệ, khóe mắt đỏ ửng, phản ứng s1nh lý đơn thuần, trực tiếp nhất.
Sau khi kết thúc đã là bốn giờ rưỡi sáng, anh vẫn còn ngậm môi cô, giọng khàn khàn: “Trừng Trừng, anh rất nhớ em.”
Những lời này của anh khiến cô bình tĩnh lại.
Nhớ cô? Nhớ cô vì sao suốt 5 năm không đến tìm cô? Nhớ cô, vì sao khi ấy lại đối xử với cô như vậy? Anh nhớ cô hay là nhớ muốn làm điều này với cô? 5 năm không gặp, kỹ thuật của anh dường như không mới lạ, đều là người trưởng thành, nếu nói anh 5 năm trống trải thì cô không tin.
Cô cũng không hối hận, đây là chuyện anh tình tôi nguyện, cô quay lại sờ cơ bụng anh.
Cơ bụng anh căng cứng, suýt nữa tưởng rằng cô lại muốn.
“Luật sư Giang, công việc hàng ngày của anh bận vậy mà dáng người vẫn giữ khá tốt.”
Chu Chức Trừng cười, đẩy ng ực anh ra, mặc quần áo. Cô nhanh chóng mặc xong, quay lại nhìn anh trên giường, giọng thản nhiên: “Tôi về trước, lát nữa gặp lại trong văn phòng, đêm nay rất vui vẻ.”
“Có ý gì?” Anh cũng xuống giường mặc quần áo.
Cô như có vẻ ngạc nhiên: “Thanh niên nam nữ trưởng thành, áp lực công việc nặng nề, cần sự giải tỏa thế này không đúng sao? Hay là anh cảm thấy cách nói vậy không phù hợp với sự cổ hủ của nơi này? Vậy anh sai rồi, anh ở chỗ chúng tôi một thời gian sẽ biết, hôn nhân của mọi người hay ho thế nào.”
Anh trầm lặng, không nói gì. Khi cô xuống dưới lầu thì anh đuổi theo, nói: “Anh đưa em về, lúc này không an toàn.”
Chu Chức Trừng không từ chối nhưng suốt quãng đường không nói chuyện với anh.
Có thể thời gian quá dài, cô là người luôn nhớ chuyện tốt không nhớ chuyện xấu nên đã quên thời gian trước khi hai người chia tay, dường như anh luôn nặng nề tâm sự, đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, chuyện gì cũng không nói với cô, còn có khi đột nhiên biến mất, không ở công ty, cũng không ở nhà, điện thoại không nghe. Hai người ở bên nhau, vì tị hiềm mà cô cũng không nói với ai về chuyện hai người đã ở bên nhau, cuối cùng nhận lại là sự bạo lực lạnh và ghét bỏ của anh.
Tài sản chung của Lâm Đào và Trần Phi không khó giải quyết. Một phần là vì Lâm Đào nghĩ thông suốt, chị quyết định tách khỏi Trần Phi, hai người cũng nói chuyện riêng với nhau, khi đến gặp Chu Chức Trừng thì cả hai đều khá bình tĩnh; thứ hai là vì miệng lưỡi người ở đây đáng sợ, cả nhà họ Trần đều sinh sống ở đây, dù gì thì cũng là Trần Phi đuối lý, cho dù trên pháp luật anh ta có đúng hay không thì trên mặt tình chắc chắn không đúng, không thể quá đoạn tuyệt; thứ ba là mệ của Lâm Đào, là bà Thái Lan, có tiếng đanh đá ở huyện, Lâm Đào còn một cô em họ làm luật sư.
Chu Chức Trừng lập bản thỏa thuận phân chia tài sản chung in ra cho mọi người đọc trước, cô giải thích: “Hiện tại mối quan hệ giữa Trần Phi và Lâm Đào về mặt luật pháp là quan hệ chung sống, hai người đều sở hữu tài sản chung trước kia, có phản đối gì không? Mấy năm nay Lâm Đào không ra ngoài làm việc nhưng chị ở nhà chăm sóc cả nhà họ Trần từ già tới trẻ, điều này đóng vai trò quan trọng trong việc hỗ trợ Trần Phi gia tăng thu nhập trong những năm qua, vì vậy thu nhập của Trần Phi trong thời gian chung sống được xem là tài sản chung, được chia đều cho hai bên.”
Trần Phi yên lặng gật đầu, Lâm Đào cúi đầu, cha Trần Phi – Trần Chí muốn nói gì đó, nhìn Chu Chức Trừng, nghẹn nửa buổi rồi nói: “Hôm qua tôi đi hỏi luật sư khác, người ta nói…”
Ông ta dừng lại, lấy một tờ giấy trong túi ra đọc bằng giọng phổ thông không chuẩn: “Điều 10 Luật hôn nhân, khi một bên yêu cầu trả lại sính lễ đã trao theo tập tục, nếu xét thấy thuộc các truờng hợp sau thì Tòa án nhân dân hỗ trợ: (1) Hai bên chưa hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn…”
Ông chưa nói xong Thái Lan đã lao tới, giật tờ giấy trong tay ông xé nát đi, giận dữ: “Trần Chí, ông không cần mặt mũi à? Không đăng ký kết hôn là do bên tôi không đăng ký hả? Thằng chết tiệt Trần Phi kia lần nào cũng lấy ra một đống lý do! Bây giờ là nó có lỗi với Lâm Đào chúng tôi, ông là người lớn, ở huyện Nam Nhật chúng ta bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ không biết mở tiệc rượu chính là kết hôn thực sự? Bây giờ ông còn ở đây nói với tôi thế này!”
“Dì Lan!” Trần Chí trợn mắt, không tin nổi nhìn mớ giấy tan tác dưới đất, “Dù có xé đi thì tiền sính lễ cũng phải trả lại.”
“Được thôi, chúng ta ra ngoài nói để cả huyện biết đi, xem Trần Chí ông còn mặt mũi mà ở lại đây không!”
“Bà!”
Lâm Đào lại đỏ mắt, chị nhìn Trần Phi nhưng Trần Phi không dám ngẩng đầu lên.
“Chú Trần, vậy chú có muốn nghe lời đề nghị của cháu không?” Chu Chức Trừng bình tĩnh, giọng không lớn nhưng lại khiến hai người kia đều yên lặng lại: “Lâm Đào và Trần Phi sống cùng nhau 9 năm, hai người mua một căn nhà ở thành phố nơi Trần Phi do Trần Phi đứng tên, khi đó Lâm Đào đã chi ra 200.000…”
Cô chưa nói dứt lời thì đã bị một giọng nữ khác cắt ngang: “Không được, vợ chồng tôi đang ở căn nhà đó!”
Người vừa vào văn phòng luật là vợ hiện tại của Trần Phi, Phương Đình Đình, cô ta ễnh bụng bước vào, theo sau là Diệp Bạch mặt bất đắc dĩ. Diệp Bạch xòe tay, tỏ ý với Chu Chức Trừng cô không dám cản bà bầu này.
Trần Phi và Trần Chí thấy Phương Đình Đình đến thì căng thẳng đứng lên. Trần Phi vội bước qua đỡ tay cô ta, lo lắng: “Bà xã, sao em lại đến đây? Cẩn thận sức khỏe, anh sẽ giải quyết.”
“Nếu em không đến, căn nhà này có phải sẽ được giao cho người…” Phương Đình Đình dừng lại, “Người… ở chung trước đây?”
Cô ta đúng là biết cách giết người không dao.
Sắc mặt Lâm Đào trắng bệch như giấy, chị ngơ ngẩn nhìn Trần Phi và Phương Đình Đình, nước mắt không tiếng động rơi xuống. Anh ta gọi người khác là bà xã, bộ dạng anh ta nhìn người đó giống như năm xưa đã nhìn chị, và còn, ánh mắt chị đảo qua, người phụ nữ kia mang thai mà chị nhiều năm như vậy không sinh con.
Lúc này Trần Chí không biết xấu hổ: “Dì Lan, tôi nói thật dì biết, nếu dì muốn ra ngoài làm ầm ĩ, Lâm Đào của mấy người cũng mất mặt, không đàn ông nào dám cưới con gà mái không biết đẻ trứng!”
Thái Lan giận run, chỉ tay vào mặt Trần Chí.
Chu Chức Trừng bảo Diệp Bạch đỡ Phương Đình Đình ngồi xuống, cũng đưa cho Phương Đình Đình một phần tài liệu, tuy cô vẫn giữ ý cười trên mặt nhưng giọng đã lạnh đi rất nhiều: “Chào cô, cô có thể xem qua, căn hộ này mua trước khi cô và Trần Phi đăng ký kết hôn, thuộc về tài sản trước hôn nhân của Trần Phi, đồng thời lại thuộc về tài sản chung của Trần Phi và Lâm Đào. Chúng tôi không yêu cầu chia đôi nhưng phải dựa theo số tiền đã bỏ ra mà phân chia tương ứng.”
Phương Đình Đình mím môi, cố chấp: “Dù sao tôi với con tôi cũng muốn ở căn hộ đó.”
“Đó là việc cô nên nói với nhà họ Trần, chỉ cần nhà họ Trần trả tiền lại tương ứng cho Lâm Đào là được.”
Trần Chí cắn răng: “Được, vậy trả 200.000, nhưng sính lễ 120.000 cũng phải trả lại cho chúng tôi.” (Chú thích: 200.000 tệ = 670 triệu VNĐ)
“Chú Trần, có lẽ chú còn chưa hiểu.”