Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cùng lúc đó, mấy biên đạo của tổ chương trình đứng bên ngoài ống kính cũng đều hít sâu một hơi.
Bọn họ thiết kế thêm một khâu như vậy chính là để chương trình trở nên càng có điểm nhấn và tính chủ đề, nhưng mà bây giờ xem ra, chủ đề hơi có vẻ quá mức rồi.
Thí sinh nữ kém nhất, đẹp nhất, ngoan ngoãn nhất của cả chương trình, vậy mà lại chạy đến trước mặt đội toàn người hung dữ tàn bạo nhất cả cái giới hip-hop, hỏi người ta có thêm cô hay không.
Tổ đạo diễn nhịn không được mà tưởng tưởng một chút dáng vẻ Hề Thời khóc đi ra ngoài sau khi bị từ chối một cách ác ý, sau đó bọn họ rùng mình một cái.
Hề Thời không biết vì sao bầu không khí ở hiện trường đều yên tĩnh.
Đội trưởng ở đối diện vẫn chưa cho cô câu trả lời chắc chắn.
Cô suy nghĩ, lại mở miệng ra hỏi lần nữa: “Chào anh, tôi tên là Hề Thời, xin hỏi tôi có thể gia nhập vào đội của anh không?”
Giọng nói mềm mại của thí sinh nữ tiểu bạch hoa ở trong trường quay đột nhiên cực kỳ rõ ràng.
Cô vừa dứt lời, đội trưởng được chọn cuối cùng cũng có sự đáp lại, anh hơi ngẩng đầu, Hề Thời rốt cuộc cũng đối diện với khuôn mặt bị vành nón che khuất của anh, cô nghe thấy anh khẽ cười một tiếng: “Ồ, tôi nhìn hiền lành như thế sao?”
Nếu như nói những đội trưởng khác chỉ tránh né ánh mắt của cô thì lần này, Hề Thời rõ ràng cảm nhận được “sát khí” trong ánh mắt của đội trưởng ở đối diện.
Cô bị dọa sợ đến mức lập tức lùi về sau một bước.
Tất cả mọi người lau mồ hôi một cái.
Hề Thời nhịn xuống sự xúc động muốn chạy, cô căng da đầu gắng vẽ một nụ cười trên môi: “Tôi xin lỗi, nếu như anh không tiện, tôi liền đi chỗ khác…”
Nhưng mà người đối diện cắt ngang lời cô, dáng vẻ lười biếng: “Dựa vào dũng khí này của cô, chúng tôi tiện.”
Hề Thời: ?
Tổ đạo diễn: ?
Khán giả vây xem: ?
Chỉ thấy Icy khoanh tay, cho đồng đội sau lưng một ánh mắt, sau đó anh quay đầu: “Welcome~”
“Nhóm Lưu Quang hoan nghênh người không sợ chết gia nhập.”
Mọi người: Trời má!!!
Bình luận màn hình: [Ôi má!!!]
Hề Thời nhất thời không kịp phản ứng lại, mãi đến khi người bên cạnh tự động nhường ra một con đường để cô đi ra phía sau, cô mới đột nhiên ý thức được, mình hình như đã gia nhập vào đội ngũ của bọn họ rồi.
Lúc bọn họ tuyên bố chấp nhận lời xin gia nhập thì đã cho cô cái danh “người không sợ chết”.
Hề Thời cực kỳ hoảng, nhớ lại ánh mắt tràn đầy sát khí vừa rồi của đội trường, khí chất của các thành viên, cô đang muốn hỏi là cô hối hận rồi thì có thể để cô chọn lại hay không, nhưng mà MC đã bắt đầu tuyên bố thí sinh cuối cùng đã lập đội thành công, vòng thi đấu thứ hai của chính thức bắt đầu, trong vòng thứ hai, thành viên của hai đội tiến hành rap battle với nhau, đội có nhiều người chiến thắng hơn sẽ trở thành đội an toàn.
Hề Thời khóc không ra nước mắt, ánh mắt của cô giao với Hà Đậu ở đội bên cạnh, Hà Đậu trả lại cô một dấu tay cố lên.
MC tuyên bố ghi hình lựa chọn đoàn đội lần này kết thúc, tất cả các đội chính thức bắt đầu chuẩn bị cho giai đoạn thi đấu tiếp theo.
Hai giờ chiều, Hề Thời dựa theo lời giao hẹn mà đúng giờ đi vào cửa phòng huấn luyện của hội Lưu Quang.
Trước ngực cô ôm vở và bút, quan sát cánh cửa lớn của phòng huấn luyện trước mắt, sau đó cô lấy dũng khí, đưa tay gõ cửa một cái.
“Vào đi.” Cô nghe thấy bên trong có người trả lời.
Hề Thời cẩn thận đẩy cửa vào, nhìn thấy sáu người trong phòng huấn luyện, bọn họ đều đã bỏ mũ xuống, sáu người đàn ông kiểu tóc khác nhau, tư thế ngồi cũng hào phóng không bị gò bó, lúc này bọn họ đang đồng thời nhìn về phía cửa.
Hề Thời nhịn cảm giác muốn chạy xuống, cô vừa gật đầu nói “Chào mọi người”, rồi tìm cái ghế, dời nó về phía sau người.
Cô cảm nhận được ánh mắt của sáu đồng đội đều tập trung trên người cô.
Hề Thời khó chịu, tìm một cái ghế trống dời qua, hai chân chụm lại ngồi xuống, cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của bọn họ.
Người đầu tiên mở miệng để kiểu tóc bện thừng*, rất trẻ trung, mắt hơi xếch lên, anh ta dựa lưng vào thành ghế, hai chân bắt chéo: “Gọi tôi là Bát Lục.”
*Tóc bện thừng
Đa số người trong giới hip-hop đều thích lấy cho mình các loại nghệ danh kỳ lạ, Hề Thời gật đầu một cái: “Chào anh.”
Bát Lục: “Đồng ý cho cô vào đội là ý của cả sáu người chúng tôi. Thấy dũng khí của cô không tệ, nếu như không đủ thì nếu cô đã lựa chọn nhóm Lưu Quang, vậy thì cũng xin mời cô chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Trong đội chúng tôi, cô không có ưu thế giới tính, lúc huấn luyện không được đến trễ về sớm, chúng tôi nói cái gì thì cô phải nghe cái đó, cô ở đây bị mắng là chuyện thường, mắng cô thì cô phải ngoan ngoãn nghe, không được cãi lại không được bực bội càng không được ngụy biện, nếu không thì sẽ đuổi đi bất cứ lúc nào, nếu như muốn khóc thì hãy đến nơi chúng tôi không nhìn thấy mà khóc, nhớ kỹ, chúng tôi thấy phiền nhất là con gái khóc, trông thấy một giọt thì xuống lầu chạy vòng quanh khu ký túc xá một vòng, mười giọt thì mười vòng, chúng tôi nói được làm được.”
“Đúng rồi còn có, không được làm nũng, ở chỗ chúng tôi làm nũng sẽ được xếp vào mục muốn ăn đòn.”
Ký túc xá rapper và ký túc xá của bên cạnh thuộc cùng một khu ký túc xá, bao gồm cả các công trình sinh hoạt và công viên, một vòng ít nhất cũng mấy cây số.
Hề Thời nghe thấy thì đầu càng cúi thấp hơn, nhỏ giọng đáp lời: “Được.”
Bát Lục: “Chưa ăn cơm sao, to hơn một chút, không nghe thấy!”
Hề Thời đành phải lớn tiếng đáp: “Được!”
cũng bắt đầu phát sóng trực tiếp riêng cho từng đội, lúc này người chen vào phòng huấn luyện của hội Lưu Quang là nhiều nhất, vốn dĩ buổi sáng Hề Thời được hội Lưu Quang mặc dù toàn thành viên hung dữ nhưng thực lực mạnh mẽ nhận vào đội còn có người bất mãn, lúc này nghe thấy Bát Lục lập quy tắc cho Hề Thời, người cách màn hình cứ thế nghe được cũng sửng sốt.
[Mẹ ơi đây cũng quá đáng sợ rồi…]
[Người hát rap mắng người đều nói liên tục, Hề Thời thảm ha ha ha ha ha ha ha.]
[Đây chính là cái giá của việc cô ấy lựa chọn chương trình này!]
[Đáng đời, ghét nhất là loại người ỷ vào dung mạo xinh đẹp liền giả bộ đáng thương đóng vai vô tội, nên để nhóm Lưu Quang trị thật tốt!]
[+1, vừa nghĩ tới không được làm nũng tôi liền rất thoải mái!]
…
Dặn dò Hề Thời những điều cần biết khi vào đội xong, tất cả mọi người mới bắt đầu ngồi lại với nhau bàn bạc về phần rap battle vào tuần tới.
Tên như ý nghĩa, rap battle là loại có thi đấu có tính đối kháng cũng là loại khó khăn nhất trong rap, dùng lời phổ thông một chút để nói thì chính là anh một câu tôi một câu, dùng phương thức rap để công kích nhau.
Rap battle phần lớn là phát huy tại nơi thi, cho nên đây là loại để thử thách bản lĩnh của một rapper, yêu cầu người dự thi có vốn từ ngữ lớn và lượng dự trữ vần chân, đồng thời ca phách* phải chuẩn tiết tấu phải ổn, ngay cả khí thế cũng là một phần quan trọng để đạt được chiến thắng.
*Ca phách: Beat nhạc tới một nửa hoặc là để chạy hết một đoạn ngắn rồi quay lại từ đầu. Editor không rành nhạc lý, độc giả nào biết xin góp ý để chỉnh sửa kịp thời.
Làm tổ chức underground, người của nhóm Lưu Quang đều có kinh nghiệm rap battle phong phú, ngay cả khí chất của các thành viên hung dữ này cũng phải quy công lao cho những trận battle từng trải qua của bọn họ ở một mức độ nhất định nào đó.
Nên rõ ràng chuyện đặt trọng điểm lên ai.
Đội trưởng Icy nãy giờ vẫn luôn im lặng mở miệng, anh nhìn Hề Thời đang ngồi ngoan ngoãn ở đối diện, suy nghĩ mấy giây, vẫn thay đổi sang câu hỏi thấp kém khiến chính anh cũng không còn gì để nói: “Cô biết cái gì gọi là rap battle không?”
Hề Thời lập tức gật đầu, thật vất vả mới có được vấn đề mà mình nắm chắc: “Biết.” Mấy ngày nay cô đã bù lại một chút kiến thức liên quan đến rap.
Icy: “Cô đã từng rap battle chưa?”
Hề Thời: “... … …”
Một chút phấn khích vừa rồi lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
“Chưa từng.” Cô thấp giọng đáp.
Icy dường như đã dự đoán được đáp án này, anh hít vào một hơi, tiếp tục hỏi: “Vậy thì… cô đã từng, cãi nhau với người khác chưa?”
Hề Thời: “Cãi nhau?”
Cô lập tức kịp phản ứng lại, rap battle là hai người dùng rap để công kích lẫn nhau, ở một mức đồ nào đó thì đó là cãi nhau theo một nghĩa khác.
Hề Thời cúi đầu, suy nghĩ về lúc trước một chút, sau đó lắc đầu: “Chưa luôn.”
Bát Lục nghe được thì nhíu mày lại: “Cô lớn như vậy rồi mà còn chưa cãi nhau với người khác à?”
Hề Thời nhớ tới đám chị em plastic châm chọc khiêu khích trước kia, cô tiếp tục lắc đầu: “Có đôi khi tôi muốn tranh cãi, nhưng tôi cãi không lại người ta, cho nên không cãi nữa.”
Sáu người của nhóm Lưu Quang: “... … …”
Icy nghe thấy thì xoa xoa xương lông mày, nhìn người bên cạnh một cái.
Ngay sau đó người tên Đại Dược nói chuyện, là người lớn tuổi nhất trong đội, Hề Thời mơ hồ nhìn thấy cánh tay anh ta có một hình xăm lớn, bởi vì có camera nên đã dùng miếng dán che lại.
Đại Dược thở dài, vừa ghét bỏ vừa không biết làm thế nào: “Trước khi cô học rap battle thì cô học cách cãi nhau trước đi.”
Hề Thời: “Hả?”
Bát Lục bổ sung: “Bây giờ, cô chọn một kẻ đáng ghét nhất trong danh bạ của cô ra đây, cãi nhau, chúng tôi nhìn cô cãi nhau.”
Hề Thời bị đề nghị này làm cho kinh ngạc đến mức mở to miệng, nói không nên lời.
Bát Lục đã không vui nhíu mày lại: “Nhanh lên, không nhớ lời trước đó tôi nói với cô sao?”
Hề Thời: “Tôi, tôi…”
Bát Lục nâng giọng: “Hửm?”
Hề Thời sắp khóc rồi, nhưng đột nhiên cô nghĩ đến quy tắc rơi một giọt nước mắt chạy một vòng thì nhanh chóng kìm lại.
Có người chụp lại vẻ mặt nén khóc của Hề Thời, bình luận trên màn hình một toàn là ha ha ha.
Bây giờ trong lòng Hề Thời đều nghĩ đến cãi nhau, với người cô ghét.
Cô ghét ai?
Đó là vấn đề mà trước kia cô đều chưa từng nghĩ tới.
Hề Thời đột nhiên trở nên im lặng.
Cô có ghét vài người.
Cô ghét người bảo hộ lúc trước ở viện mồ côi sơ ý ôm nhầm, ghét bác trai bác gái từ nhỏ đã đối xử lạnh nhạt với cô, ghét cư dân mạng ở trong bình luận mắng cô, ghét đám chị em plastic trong vòng bạn bè ám chỉ cô là gà rừng, tu hú chiếm tổ chim khác, ghét…
Hề Thời nghĩ đến người cuối cùng.
Bát Lục tiếp tục thúc giục.
Hề Thời đành phải lấy điện thoại ra.
Bởi vì buổi sáng quay cảnh chia đội nên cô đã tắt điện thoại, hiện tại lấy ra mới phát hiện mình vậy mà vẫn luôn quên khởi động máy.
Hề Thời mở điện thoại ra, phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ.
Thông tin cuộc gọi đều là “Trợ lý Tề”.
Hề Thời biết được ba chữ “Trợ lý Tề” đại diện cho cái gì, cuối cùng cô lựa chọn bỏ qua, không để ý tới.
Dưới ánh mắt của mọi người, cô đang không biết nên cãi nhau với ai thì đúng lúc này, lại một cuộc điện thoại gọi tới.
Không có thông tin cuộc gọi tới, một dãy số, dãy số rất may mắn.
Sau ngày hôm đó cô đã xóa anh khỏi danh bạ, nhưng Hề Thời vẫn nhận ra dãy số này, bởi vì cô đã từng chờ mong không biết bao nhiêu lần, chờ mong nhận được cuộc gọi tới từ chủ nhân số điện thoại này.
Icy nhìn thoáng qua điện thoại của cô, cười một tiếng: “Người này, thích hay là ghét?”
Hề Thời: “Tôi…”
Chuông điện thoại kiên nhẫn mà vang lên.
Cô cắn chặt môi dưới, giống như đang ép bản thân điều gì đó, cuối cùng cũng nói ra câu nói đó: “Tôi không thích anh ta, tuyệt đối không.”
“Được.” Icy miễn cưỡng duỗi lưng một cái: “Vậy thì anh ta đi, bắt máy, cãi nhau đi.”
Hề Thời nghe thấy anh bảo cô cãi nhau với người này thì do dự.
Bát Lục có chút tò mò, nhíu mày hỏi: “Không dám sao? Người gọi điện thoại là ai?”
“Không có.” Ngón tay Hề Thời cầm điện thoại siết chặt lại, cuối cùng cô kết nối với cuộc gọi không ngừng vang lên này.
Cô nói với bản thân, cô hiện tại chẳng sợ gì nữa cả.
Sau đó lại giống như sợ bản thân mình sau khi nghe thấy giọng nói đó thì không còn dũng khí nữa, cũng như những năm trước kia, khuôn mặt nhỏ của Hề Thời đỏ lên, trong khoảnh khắc điện thoại kết nối, cô giống như bị đè nén đã lâu, đột nhiên liều mạng rống lên với đầu bên kia điện thoại:
“Cút!”