Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Cải Trắng
Sáng sớm có mưa nhỏ.
Nước mưa tí tách rơi rửa sạch sự oi bức đeo bám mấy ngày nay, đâu đó có những cơn gió nhẹ trong làn mưa bụi, quét qua mặt đất mang tới cảm giác mát lạnh.
Nguyễn Tri Vi đã dậy từ rất sớm. Lịch quay hôm nay của cô là buổi chiều, sáng chỉ toàn cảnh của nam nữ chính An Duyệt Nhiên và Tô Ngự nhưng cô vẫn chạy tới phim trường xem để quan sát cách bọn họ diễn.
<Khói lửa> là bộ phim chiếu mạng kể về thời dân quốc, một thời mưa bom bão đạn với đủ câu chuyện biệt ly. Nữ chính Thanh Mị và nữ ba Tử Diên đều là ca sĩ của đêm Thượng Hải, bán nghệ không bán thân. Thanh Mị thuộc tuýp người thẳng thắn quyến rũ, Tử Diên lại thanh thuần dịu dàng, cả hai cũng chơi rất thân với nhau và đều là những cô ca sĩ đắt show nhất.
Nam chính Lư Lăng là đại thiếu gia nhà họ Lăng, cậu con trai duy nhất của đại quân phiệt lớn nhất Thượng Hải. Lư Lăng là người vô cùng cuồng vọng, thứ gì mình muốn là sẽ đoạt cho bằng được. Vào cái đêm anh ta tới hộp đêm, vừa liếc mắt một cái anh ta đã nhìn trúng Tử Diên thanh thuần. Đáng tiếc, Tử Diên lại đem lòng yêu cậu bạn lớn lên từ nhỏ với mình, vô tâm vơi Lư Lăng. Còn Thanh Mị thì sớm đã trót trao trái tim mình cho anh ta.
Sau này, Tử Diên vùi mình trong mưa bom bão đạn, Lư Lăng tự trách bản thân không đủ mạnh mẽ để bảo vệ cô ấy mà Thanh Mị đúng lúc này lại xuất hiện bên cạnh an ủi anh ta. Lúc ấy, Lư Lăng nể tình Thanh Mị là bạn Tử Diên nên cũng quan tâm, để ý cô ta hơn một chút, để rồi sau này đôi bên nảy sinh tình cảm, dây dưa cả đời.
Cảnh quay sáng nay là cảnh Thanh Mị nhận ra mình yêu Lư Lăng, một phân cảnh khá quan trọng.
“Máy quay vào vị trí. Được! Action!” Đạo diễn hét vào loa.
Đêm mưa sương mù giăng lối, Thanh Mị với thân hình yểu điệu mệt mỏi đi ra khỏi hậu trường hộp đêm. Trên đường đi, cô gặp một toán người nhốn nháo chạy toán loạn, Thanh Mị không tránh kịp, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt nhưng rất may người đàn ông bên cạnh đỡ được.
Cô nghiêng đầu, trông thấy khuôn mặt anh tuấn của Lư Lăng.
Một cái liếc mắt, yêu trọn một đời.
“Cut!” Đạo diễn lập tức hô cắt, tiến lên phía trước mấy bước, dằn lòng nói: “Duyệt Nhiên à, giờ cô đang rung động, chứ không phải thả thính người ta. Bây giờ cả người cô đang rất mệt mỏi, không có tâm tư khác đâu, đừng để ánh mắt trông quyến rũ như thế. Cô hiểu chưa?”
Nguyễn Tri Vi chăm chú quan sát, nghe đạo diễn nói thế lập tức cúi đầu ghi lại vào kịch bản.
An Duyệt Nhiên nhìn thoáng qua bên cạnh thấy Nguyễn Tri Vi chăm chú đứng xem chợt nhếch miệng cười khẩy với biên độ nhỏ. Cô ta cứ có cảm giác Nguyễn Tri Vi đang xem mình diễn hề vậy.
An Duyệt Nhiên lại chẳng thấy có vấn đề gì, cãi lại luôn: “Đạo diễn, thiết lập nhân vật của Thanh Mị là quyến rũ, ánh mắt lúc nào cũng sẽ có cảm giác như ngầm trêu chọc. Đây là cách hiểu của tôi về nhân vật và tôi thấy không có vấn đề gì. Tô Ngự, cậu thấy sao?”
Tô Ngự vừa nghe đạo diễn hô cắt lập tức rút tay về. Cậu ta duy trì khoảng cách hợp lý với An Duyệt Nhiên, nét mặt lạnh tanh, cũng không cả tiếp lời.
An Duyệt Nhiên mất hứng, xoa mũi nói: “Dù sao thì tôi cũng cảm thấy rất ổn.”
Đạo diễn cạn lời, nhưng vẫn phải kiên nhẫn thương lượng với An Duyệt Nhiên lần cuối: “Thế này đi, cô diễn một lần nữa theo ý của tôi, sau đó chúng ta sẽ xem lại hai lần quay, cái nào được hơn thì lấy cái đó. Được không?”
“Ừm, được.”
Lúc quay người về chỗ máy giám sát thấy Nguyễn Tri Vi ngồi bên cạnh quan sát, đạo diễn không nhịn được thở dài.
Nếu diễn viên nào cũng chăm chỉ, cầu tiến như Nguyễn Tri Vi thì trên thị trường nào có nhiều phim rác như thế.
*
Một buổi sáng cứ như thế trôi qua. Lần này vẫn giống hệt như lần trước, chỉ diễn được một cảnh, mà cảnh ấy cuối cùng lại chọn cái được diễn dựa theo sự lý giải của An Duyệt Nhiên.
Tô Ngự nhân buổi trưa nghỉ ngơi cởi bỏ bộ quân trang vừa dày vừa nặng, bên trong chỉ mặc đúng chiếc áo phông trắng, làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn tú, giản dị. Cậu ta đứng ở đằng xa nhìn về phía Nguyễn Tri Vi.
Lúc này Nguyễn Tri Vi mới nhớ ra hôm qua Tô Ngự có đồng ý giúp cô tập kịch, nên cô vội vàng chạy tới chỗ đối phương.
Tô Ngự ra hiệu cô ngồi xuống: “Chị có thấy cảnh nào khó diễn không? Chúng ta có thể thử tập một lượt.”
Nguyễn Tri Vi lật kịch bản tìm một lúc rồi quay qua diễn cùng Tô Ngự. Chốc lát sau, Tô Ngự trông thấy tờ kịch bản của Nguyễn Tri Vi chi chít chú thích.
Nhìn thôi cũng biết cô nghiêm túc đến mức nào. Nhân vật của cô không có nhiều đất diễn nên cô quan sát cả vai của người khác rồi viết hết nhận xét vào.
“Vai Tử Diên không thể hiện được hết kỹ năng của chị đâu. Chúng ta đổi vai đi, để tôi xem năng lực học hỏi của chị đến đâu.” Tô Ngự nói.
Có nhiều vai diễn như bản sao của chính người đóng nên lúc thể hiện khá là tự nhiên. Nhân vật Tử Diên này cũng vậy, cô gái ấy cũng nhẹ nhàng y như tính cách ngoài đời của Nguyễn Tri Vi. Nhưng thân là diễn viên, bọn họ không thể đóng khuôn một nhân vật được, như vậy sẽ khiến con đường diễn xuất bị thu hẹp, không chạm tới được nhiều tài nguyên.
Nguyễn Tri Vi cũng hiểu điều đó, nhưng tiếc là nhân vật cô nhận luôn là kiểu nhẹ nhàng như thế nên chẳng có đất cho cô thể hiện.
“Hay là… chị thử diễn lại cảnh sáng nay của An Duyệt Nhiên đi? Tôi thấy chị ở bên cạnh quan sát cả quá trình mà.”
Nguyễn Tri Vi giật mình, gật đầu đáp: “Được.”
Lúc làm việc, cô luôn giữ thái độ nghiêm túc, điều đó đã trở thành một thói quen không thể bỏ. Vừa hay việc diễn lại này cũng giúp cô thử sức với cách diễn giải của mình về việc phải diễn ra sao trong cảnh này.
Nguyễn Tri Vi nhanh chóng bước vào trạng thái.
Cô đứng lên, giả vờ như mình bị sự ồn ào nhốn nháo bên ngoài làm cho loạng choạng, Tô Ngự chìa tay ra đỡ cô đúng lúc, cô xoay người chớp mắt nhìn cậu ta, thoáng một cái đã tiến vào trạng thái diễn.
Nhịp tim rung động, tâm tư thiếu nữ, hết thảy cảm xúc đều thể hiện trong ánh mắt cô.
Nguyễn Tri Vi sở hữu một gương mặt xinh đẹp thanh thuần, nhưng ánh mắt cô lại hơi nhướn, kết hợp với nét mặt hơi mỏi mệt, vừa hay đặc tả được vẻ uể oải, để bản thân mang lại cảm giác lười biếng mà không mất đi sự tình tứ.
Khoảnh khắc ấy, suýt chút nữa Tô Ngự đã quên mất cô đang diễn.
Đây mới là dáng vẻ cần thấy ở Thanh Mị. Nó không giống nét đẹp gợi cảm tục tằng ở An Duyệt Nhiên, mà quý ở chỗ tình cảm và ánh mắt thể hiện đúng mực. Điều ấy còn khiến đối phương thấy rung động hơi bất kỳ sự thuần khiết nào.
Tô Ngự lặng im mất một lúc lâu, im đến độ Nguyễn Tri Vi cảm thấy bất an. Cô cẩn thận hỏi lại: “Tôi diễn… ổn không?”
Tô Ngự không trả lời câu hỏi của cô, con ngươi nâu nhạt sáng như lưu ly nhìn cô không chớp mắt rồi đột ngột hỏi: “Chị tên là gì?”
Hả?
Nguyễn Tri Vi hoang mang, không phải cô đã tự giới thiệu trên bàn ăn hôm qua rồi sao?
“Xin lỗi, tôi muốn trịnh trọng làm quen lại với chị.” Tô Ngự giải thích.
Thật ra hôm qua Tô Ngự đâu có nhớ tên Nguyễn Tri Vi. Dù cho cô rất đẹp nhưng người đẹp Tô Ngự được gặp nhiều lắm. Đơn cử như show sống còn thôi cũng xuất hiện bao nhiêu cái tên rồi, họ thành nhóm nhạc nữ, thành nhóm nhạc nam, người nào người nấy đều có giá trị nhan sắc rất cao, vậy nên từ lâu Tô Ngự đã miễn dịch với cái gọi là sắc đẹp.
Đoàn làm phim cũng có biết bao nhiêu là người, có những người về sau còn chẳng có cơ hội hợp tác lần hai nên Tô Ngự không hơi đâu đi nhớ. Có điều, sự chăm chỉ và khả năng diễn xuất của Nguyễn Tri Vi đã làm cậu ta rung động.
Cậu ta rất thưởng thức những người như này.
Tuy không biết Tô Ngự có ý gì nhưng Nguyễn Tri Vi vẫn nhẹ nhàng nói lại tên của mình: “Nguyễn Tri Vi.”
Đến cách nhấn nhá lúc đọc tên cũng thể hiện sự nhỏ nhẹ, Tô Ngự cười nhẹ: “Tên rất êm tai, không biết có ngụ ý gì không?”
Tô Ngự bình thường mặt lúc nào cũng lạnh tanh, tự dưng ôn hòa như này làm Nguyễn Tri Vi thấy hơi sượng.
Cô nhỏ giọng nói: “Tên của tôi lấy cảm hứng từ câu thơ “mẫn thư tri lễ, kính dĩ tri vi”, nằm trong sách văn học nhà Tấn của Tả Khâu Minh thời Xuân Thu.”
Tô Ngự nhẹ giọng lẩm bẩm lại câu thơ, mẫn thư tri lễ, kính dĩ tri vi.
Là thông minh hiểu lẽ, biết đối nhân xử thế.
Thiếu niên kia nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Vi lâu đến mức khiến cô hơi xấu hổ. Sau đấy, cậu ta cũng mở miệng nói đúng một câu: “Một cái tên rất dịu dàng.”
Ôi, sao trước đây không phát hiện ra Tô Ngự biết khen như vậy chứ.
Cô vẫn không biết phải làm thế nào khi được người khác khen, hết cách đành thuận theo dùng lời xã giao đơn giản nói: “Cảm ơn, tên của cậu cũng rất hay.”
Không chờ Tô Ngự nói thêm, trợ lý của An Duyệt Nhiên đã bước tới phá tan bầu không khí ngượng ngùng của hai người: “Chào anh Tô, chào chị Vi ạ.”
Tô Ngự gật đầu.
Trợ lý của An Duyệt Nhiên bước tới để mấy món đồ xuống bên cạnh Nguyễn Tri Vi, nói: “Chị Vi Vi, chị trông giúp em mấy món đồ này được không ạ? Chị An có mấy món đồ cầm hơi bất tiện nhưng để ra chỗ khác em sợ diễn viên quần chúng cầm đi mất, để trong nhà xe thì chị ấy chê bẩn. Em chỉ để đây đến chiều thôi, giờ em phải đi làm việc khác.”
Đây không phải chuyện quá nặng nề nên Nguyễn Tri Vi đồng ý luôn: “Được.”
“Vâng, cảm ơn chị Vi Vi.”
Tô Ngự yên lặng bổ sung trong lòng…
Người cũng như tên, vô cùng dịu dàng.
*
Tiếu Mông Mông chậm chạp tới chiều mới đến. Cô ấy đã dùng cả buổi sáng để ngủ ở khách sạn lấy lại sức.
Việc đầu tiên cô ấy làm sau khi đến phim trường là đi tới chỗ Nguyễn Tri Vi, cùng nhau tập diễn phân cảnh tiếp theo. Tập xong nhân lúc rảnh rỗi, Tiếu Mông Mông lôi điện thoại ra lướt weibo, song chẳng hiểu cô ấy lướt thấy cái gì mà hết nhìn màn hình di động lại quay ra nhìn Nguyễn Tri Vi.
“Sao thế? Trên mặt tớ dính gì à?” Nguyễn Tri Vi ngạc nhiên hỏi.
“Không.” Tiếu Mông Mông giơ điện thoại ra cho Nguyễn Tri Vi xem: “Tớ vừa đọc được tin trên weibo, họ nói Bạch Khởi sắp về nước đấy. Chắc là cậu chưa nghe thấy tên cô ấy bao giờ nhỉ, cô ấy là một đạo diễn mới, tuy chưa có tác phẩm gì nhưng cũng khá có danh tiếng. Cô ấy lăn lội học hỏi ở Hollywood suốt một thời gian dài, bây giờ có ý định về nước phát triển, đề tài khai thác chủ yếu là khoa học viễn tưởng. Cô ấy còn bảo sẽ đưa Trung Quốc lên một tầm cao mới trong việc làm phim về chủ đề này. Giờ cư dân mạng có nhiều ý kiến trái chiều về câu nói đó lắm, có người bảo cô ấy gáy to, cũng có người thật lòng xem trọng tài năng.”
Nguyễn Tri Vi gật đầu: “Cũng được đấy chứ.”
“Không, cái tớ muốn nói không phải cái đó.” Tiếu Mông Mông quay qua đánh giá gương mặt Nguyễn Tri Vi: “Nãy thấy ảnh của cô ấy, tớ chợt nhận ra hai người nhìn cũng hao hao nhau. Nói thế nào nhỉ, là cái kiểu nhìn thoáng qua trông rất giống ấy, đặc biệt là kiểu khí chất toát lên từ hai người. Nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ lại thì sẽ thấy điểm khác biệt, cậu trông mềm mại hơn một chút.”
Nguyễn Tri Vi cười nói: “Chỉ là nhìn hao hao nhau thôi mà.”
“Hao hao nhau cũng đâu phải chuyện xấu.” Tiếu Mông Mông phấn chấn nói: “Không biết chừng sau này có cơ hội casting, cô ấy thấy cậu giống cô ấy lại nhận luôn, lên màn hình lớn, tiến thẳng tới Hollywood, có đạo diễn nổi tiếng nâng đỡ đảm bảo sẽ nổi tiếng.”
Nguyễn Tri Vi không bận tâm tới điều đó lắm. Cơ hội đấy vẫn còn cách cô xa lắm, giờ chú trọng hoàn thành xong công việc trước mắt đã.
Phải chuẩn bị xong hết thì đến lúc cơ hội tới, cô mới có thể xông lên.
Cùng lúc đó.
Điện thoại Thẩm Yến cũng lóe lên tin tức liên quan tới giới giải trí.
Thẩm Yến cau mày. Ngày nay những tin tức đề cử cho người xem sẽ có thuật toán tính, chỉ đẩy lên những tin nào mà anh muốn xem. Bình thường cái được đẩy lên đều là tin liên quan kinh tế tài chính, cổ phiếu, thị trường chứng khoán lên xuống ra sao, rất ít khi hiện tin giải trí.
Nhưng khi nhìn rõ tiêu đề bài báo, anh rơi vào trầm mặc.
Tiêu đề là: #Đạo diễn mới nổi Bạch Khởi gióng trống khua chiêng về nước, sau khóa đào tạo ở Hollywood, hứa hẹn nâng tầm phim khoa học viễn tưởng ở Trung Quốc#…
Thẩm Yến nhìn chằm chằm hai chữ Bạch Khởi một lúc, mãi không lướt sang tin khác.
Sau đó, anh lạnh mặt tắt giao diện.