Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuấn Lạc bi thương bước vào ngự thư phòng, những chuỗi mành gấm màu đỏ sậm đung đưa trong gió, trong tay hắn vẫn còn nắm chặt chiếc trâm cài tóc và bức thư Phiêu Tuyết để lại. Lúc này cả ngự thư phòng chỉ còn mình hắn, hắn đau khổ hất tất cả tấu chương đi, những tấu chương kia thoáng một cái đã rơi lạch cạch trên mặt đất, hắn nghẹn ngào nuốt xuống một hơi. Ngồi trên ghế, yên tĩnh như đang trở lại thời thơ ấu.
Một mình hắn nho nhỏ ngồi trong bóng tối, không nói một lời, cũng không ai để ý đến hắn. Hắn chỉ là một con rối gỗ, một người có cũng như không.
Hắn là một đứa bé xinh đẹp nhưng không có bất kỳ ý nghĩa tồn tại nào. Nhưng còn hôm nay thì sao? Hắn có toàn thiên hạ, nhưng trong nháy mắt Phiêu tuyết bỏ đi, hắn lại một lần nữa mất đi ý nghĩa sống của mình, từ nay về sau hắn chỉ còn là một đế vương thống trị giang sơn, thống trị thiên hạ vạn dặm này quốc thái dân an, sau đó lại ở trong bóng tối này, chờ ngọn đèn nhỏ của hắn lại được thắp lên, chờ một đôi mắt sáng ngời hiện ra trước mắt hắn. Đông Phương Tuấn Lạc cảm thấy nụ cười của mình đã đi cùng người kia, còn lại lúc này chỉ còn là sự bàng hoàng về một cuộc sống không có Phiêu Tuyết.
Những năm trước khi gặp gỡ nàng trở nên thật xa xôi chỉ có cuộc sống có nàng bên cạnh là rõ mồn một ngay trước mắt. Đông Phương Tuấn Lạc giống như nhớ lại cái gì đó, bắt đầu đi tới kệ sách, lật hết tất cả lên, những cuốn sách và thông tin cơ mật, dạ minh châu, nhân sâm bảo vật, không phải.
Đều không phải, cuối cùng cũng tìm được một bức tranh đã vẽ từ lâu trong chiếc bình sứ bên cạnh. Đông Phương Tuấn Lạc vui mừng nhướng mày, giống như phát hiện ra bảo vật, hai tay chậm rãi mở ra, kiềm chế sự kích động của mình.
Một nữ tử đang cười như hoa chậm rãi hiện ra theo động tác của hắn. Nữ tử trong bức tranh mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, tóc dùng một sợ lụa tùy tiện buộc lên, hai bím tóc rủ xuống từ vành tai, đôi mắt của nàng rất to, trong đó còn mang theo ý cười, đôi môi tinh xảo đỏ mọng, người trong bức tranh sinh động rạng rỡ. Đông Phương Tuấn Lạc chợt hiểu ra những điều nàng hấp dẫn hắn đã sớm bắt đầu từ bức họa này.
Trong trận đánh cược này, hắn thắng được ngôi vị hoàng đế nhưng lại để thua mất chính mình. Một đêm hắn cưới ba nghìn mỹ nhân nơi hậu cung, thiên hạ đồn rằng ngay cả người để sủng ái hắn cũng khó lựa chọn, nhưng ai biết được những biến đổi ở phía sau, hắn đã sớm ấn định cuộc đời này chỉ thuộc về một mình nàng… Đông Phương Tuân Lạc nhìn mỹ nhân trong bức tranh, giống như người đó có thể bước ra từ bức họa.
Lúc đầu Cố tể tướng đưa tới bức vẽ này, hắn cũng chỉ muốn mượn sức lực của Cố gia, nhưng tất cả đã sớm không còn như lúc đầu. Đông Phương Tuấn Lạc nhớ tới chuyện này hôm nay, bắt đầu độc ác hơn, hắn là một đế vương, một đế vương đã thành công giành lại hoàng quyền về tay mình, hắn nhất định phải ghi danh thiên cổ.
Tất cả những chuyện này không ai có thể thay đổi. Đông Phương Tuấn Lạc liếc nhìn đống tấu chương bị hắn hất xuống, trầm lặng nhắm mắt lại. “Hoàng Thượng…”
Khánh Hỉ cúi người đứng cạnh cửa, nhỏ giọng dò hỏi Tuấn Lạc: “Túc thân vương và Hiên vương gia, hai vị đêm khuya muốn bái kiến, có cần gặp hay không ạ?”
Đông Phương Tuấn Lạc lại mở mắt ra, chỉ là trong mắt không còn những gì của đế vương dịu dàng nữa, hắn nhẹ nhàng cuộn bức tranh lại, lạnh lùng nói: “Mời bọn họ vào.”
Khánh Hỉ quay đầu cung kính mời Túc thân vương và Hiên vương gia: “Hoàng Thương triệu kiến, mời hai vị vương gia vào.”
Túc thân vương đi đằng trước, Nam Cung Hiên Dật theo phía sau, hai người không quay đầu đi vào ngự thư phòng. Đông Phương Tuấn Lạc đã cất kỹ bức tranh, Túc thân vương không nhìn đống tấu chương rơi lộn xộn trên mặt đất, Nam Cung Hiên Dật cũng không có tâm tình đùa giỡn cùng Tuấn Lạc. Chỉ thấy sắc mặt hai người kia cực kỳ nghiêm túc. “Hoàng Thượng! Thứ lỗi cho thần vô lễ, Lũng Thái hậu hiện tại ở Từ Vĩnh cung là để nàng quá thoải mái! Chuyện ngày đó chúng ta đã điều tra ra.”
Vẻ mặt Túc thân vương rất tức giận. Thì ra chuyện hai huynh muội chăn xe vua hôm đó cuối cùng cũng tìm ra đầu mối. Nam Cung Hiên dật đi lại nhiều trong đêm nên bệnh cũ lại tái phát, lúc này hai chân đau nhức, tới ghế mềm ngồi xuống trước sau đó nghe Túc thân vương chậm rãi nói. “Ả đàn bà Lũng Niệm Từ kia trước khi tiến cung không phải là tấm thân hoàn bích, hai hài tử kia chính là kết quả của nàng cấu kết cùng Cửu vương gia! Thì ra ả không chỉ mê hoặc Cố Hà Đông, hừ, ta đã nói một nữ nhân như vậy sao có thể trong mấy năm ngắn ngủi nuôi dưỡng một thế lực không nhỏ như vậy! Nếu không phải có người giúp nàng, Đông Ly quốc ta cũng sẽ không rơi vào tay ả gần mười lăm năm.”
Nam Cung Hiên Dật ngắt lời, “Không chỉ như vậy, A Li, ngươi đoán quả không sai, Khanh Bật Liễu cũng không chỉ là con gái của Tả phó xạ Khanh Lãng! Thì ra nàng vốn là nữ nhân mà lão yêu bà Lũng Niệm Từ gài vào bên cạnh ngươi, thân phận của nàng thật ra là quận chúa Vân La đã mất! Con gái Cửu vương gia! Dù Lũng Tịch Ngọc có sinh ra long chủng hay không vẫn là lão yêu bà Lụng Niệm Từ được tất cả lợi ích, mưu kế thật lợi hại nha, nữ nhân này ấn dấu một tâm địa thật độc ác.
Khó trách Khanh Bật Liễu ngạo nghễ như vậy, bởi vì nàng sinh ra đã là hoàng thân quốc thích! Nàng đương nhiên xem thường người khác!”
Nam Cung Hiên Dật càng nói càng tức giận, đấm tay lên tay ghế: “Đáng tiếc, lão yêu bà này lại tính sai một bước, Khanh Bật Liễu này nào có để mắt đến bà ta? Khanh Bật Liễu mặc dù được tiểu thiếp sinh ra nhưng cũng danh chính ngôn thuận là Quận chúa. Sau khi Cửu vương gia thông đồng cùng lão yêu bà soán quyền đoạt vị, bà ta giở trò lật lọng dùng kế đày ông ta tới vùng biên cương đất cằn sỏi đá, cuối cùng bị độc dược hại chết, Khanh Bật Liễu thù hận không thôi. Mặc dù ngoài mặt là giúp bà ta nhưng ngầm tung ra không ít hỏa mù làm cho bà ta mẻ đầu sứt trán.
Cái chết của Trung thư lệnh chính vì lý do này.”
Đông Phương Tuấn Lạc cười lạnh mấy tiếng: “Thật ra trẫm đã sớm biết, chỉ là dùng lạt mềm buộc chặt mà thôi.”
Cho nên hắn sủng ái Khanh Bật Liễu, lại để cho Túc thân vương đi điều tra chuyện ngăn cản xe vua, là muốn mấy chuyện này đúng thời cơ gặp nhau, một lần tiêu diệt hết những người này. Túc thân vương hừ lạnh nói: “Chỉ sợ Lũng Niệm Từ còn đang trong lãnh cung, còn Khanh Bật Liễu lại ở ngoài quấy rối đến trời đất đảo điên, làm xằng làm bậy.”