Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi mặt trời sắp xuống núi, con gà trống không biết nhà ai nuôi trong núi kêu một tiếng khác thường, Phiêu Tuyết ngồi trên ghế, Tô phó sứ dồn dập bước vào.
Sử dụng lực lượng mật thám của Minh bang, cuối cùng ông cũng đào được một đoạn chuyện bị dấu đi lên.
Tô phó sứ đưa mật hàm mới điều tra được đến tay Phiêu Tuyết. “Bang chủ, bây giờ chỉ có thể điều tra được những thứ này.”
Phiêu Tuyết đứng lên, nhận lấy mật hàm: “Ngươi đi xuống trước, gọi Trương Mặc tới đây một chuyến.”
Trong đầu Phiêu Tuyết đã có tính toán của mình, sau đó dùng ánh sáng le lói cuối ngày đọc xong bức mật hàm kia, phía trên đại khái là trình bày chuyện của Lũng Tịch Ngọc trước khi chết. “Giờ Sửu, gọi Nguyệt Nô rót nước nhưng không được, buồn bực đi ngủ. Giờ Mẹo, tỉnh dậy. Giờ Thìn, ma ma bên cạnh Khanh Bật Liễu đến Giờ Tị, tránh thoát khỏi Nguyệt Nô, tới Trúc Uyển tặng sâm độc. Giờ Ngọ, tới Bích Liễu cung, chán nản đi ra…”
Phiêu Tuyết xem đến đây, đại khái đã hiểu được tất cả, Khanh Bật Liễu, thật khinh người quá đáng, đã cướp A Li còn không buông tha cho nàng, ngoài mặt thì lạnh lùng như sương nhưng trong tâm lại như rắn rết, lại muốn mượn đao giết người. Phiêu Tuyết tức giận, không chỉ giận ả ta hại một nữ nhân mang thai mà còn giận ả ta định ra tay sát hại mình, càng giận hơn chính là nữ tử mỗi ngày làm bạn bên cạnh Đông Phương Tuấn Lạc, nếu A Li không trị được nàng ta thì sẽ thế nào? “Điệp Ngữ, bang chủ… ta đã tới.”
Trương Mặc phong thái tuấn dật xuất hiện ngoài cửa. Không biết đã bao lâu không nghe người khác gọi mình bằng cái tên Điệp Ngữ này, Phiêu Tuyết đột nhiên cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.
“Ngồi đi.”
Phiêu Tuyết chỉ vào ghế. Đôi mắt Trương Mặc híp thành một đường hẹp dài, đảo qua mật hàm trên tay Phiêu Tuyết, chuyện Phiêu Tuyết muốn điều tra hắn không có quyền hỏi nên không biết gì, chỉ có thể chờ Phiêu Tuyết mở lời. “Ám vệ của Minh bang trong cung có bao nhiêu người?”
Trong mắt Phiêu Tuyết lướt qua một ánh sáng khôn khéo. “Khoảng một trăm người.”
Trương Mặc đứng thẳng đáp. Phiêu Tuyết cười, ánh mắt giảo hoạt, nàng biết trong cung nhất định sắp xếp một số người, chỉ là trong gần mười vạn thị vệ mới có được chừng trăm người, khẳng định có chút khó khăn. Quả nhiên như vậy, Trương Mặc nhíu mày nói: “Cũng vì hoàng đế kia trong lúc chuyển đổi cấm quân đã lộ ra một số người, hiện tại chỉ còn những người này.”
“Khoảng một trăm người này là đủ rồi.”
Phiêu Tuyết hiếm khi lộ ra nụ cười vô tâm như lúc này. Trương Mặc có chút ngây người, “Có kế hoạch gì sao?”
Phiêu Tuyết đã nhiều năm chưa phản kháng, nàng cười nói: “Ta chỉ muốn thử một lần, xem giữa ta và Khanh Bật Liễu, rốt cuộc ai lợi hại hơn ai.”
Trương Mặc ngờ vực khó hiểu, nhưng hoảng hốt một lúc cũng kịp phản ứng lại: “Điệp Ngữ… Ngươi nói là?”
Mắt Phiêu Tuyết sáng như đuốc: “Đúng vậy, kể từ hôm nay, chọn mấy ám vệ cao cường còn nằm vùng trong cung giúp ta đi chào hỏi Khanh Bật Liễu.”
Ngụ ý là thần không biết quỷ không hay quấy rối Khanh Bật Liễu đến ngươi chết ta sống. Nếu muốn chơi thì chơi cho đến cùng, bộ dáng chơi bạc năm đó còn mơ hồ trước mắt. Trương Mặc yên lặng nhìn bộ dáng cười gian của Phiêu Tuyết, nàng vẫn luôn là như vậy, ngay cả khi hoàn cảnh thay đổi vẫn chưa từng mất đi phần đi nhiệt tình này.
Trương Mặc cảm giác Phiêu Tuyết trước khi xuất giá vừa trở lại, hắn cũng bị cuốn hút theo, không biết nàng lại muốn làm gì, cũng không biết người đàn bà kia rốt cuộc đã gây ra chuyện gì làm cho Phiêu Tuyết không vui, chỉ biết cuối cùng những người nằm vùng trong cung cũng được ra tay, chỉ cần một lệnh triệu tập, chuyện gì họ cũng làm được. “Gần một trăm người kia đã là mạnh trong cao thủ, không cần chọn lựa, không tìm được người tốt hơn.”
Trương Mặc nói có chút tự hào. “Tìm không ra người tốt hơn thì để gần một trăm người bọn họ hành hạ Khanh Bật Liễu đi, để xem ám vệ của nàng ta mạnh hơn hay người Minh bang mạnh hơn.”
Có một số người phải nhìn sắc mặt mà sống, nàng có thể nhịn được nhất thời, nhưng lần này Khanh Bật Liễu quả thật quá đáng.
Khi đã vượt quá ranh giới này thì lập tức cần phải giải quyết triệt để. Trương Mặc nhận lệnh, âm thầm suy nghĩ ý tứ của Phiêu Tuyết, rôt cuộc phải đi “chào hỏi”
Khanh Bật Liễu như thế nào mới làm cho cuộc sống hàng ngày của nàng ta khó yên ổn? “Lũng Tịch Ngọc chết bao nhiêu đau khổ thì làm cho nàng ta bấy nhiêu đau khổ đi.”
Còn hoàng tử Dật Thành chưa chào đời nữa, Phiêu Tuyết thích trẻ con… rất thích trẻ con… Lần này Khanh Bật Liễu đã phạm phải tối kỵ. Phiêu Tuyết còn nhớ khi ở miếu thành hoàng, nhìn mấy đứa trẻ đá cầu, nàng đã nở nụ cười rất thản nhiên… Đây là tất cả nhũng gì nàng muốn. Trương Mặc nhìn rõ sự kiên quyết trong mắt Phiêu Tuyết, trong lòng hiểu rõ mấy phần, cũng nắm chắc vài phần. Lũng phi trong cung chết thế nào? Nghe Tô phó sứ nói là bị kinh hãi quá độ mà ngất đi rồi bị lửa thiêu chết? “Nhớ kỹ, tất cả phải cẩn thận.”
Phiêu Tuyết không muốn mang đến cho A Li bất cứ phiền toái gì. Phiêu Tuyết cười nhẹ, nhìn ra cửa sổ, bầu trời bên ngoài đã tối đen, đôi mắt nàng lúc này hoàn toàn bị vây trong trạng thái mờ mịt. Lại nói đến đôi mắt biến thành như thế này… Có mấy phẩn là công lao của Khanh Bật Liễu? Sau khi Trương Mặc lui ra ngoài, bàn tay trắng nõn của Phiêu Tuyết dùng sức nắm khung cửa sổ, đầu ngón tay trắng bệch.
“Khanh Bật Liễu, là ngươi luôn kinh người quá đáng, bộ dáng kiêu ngạo kia giống như xem thường tất cả chúng sinh thiên hạ.”
Nếu không phải vì Khanh Bật Liễu, đôi mắt nàng cũng không mù, nếu không phải ả ta dùng kế, nàng đâu có lao ra chặn hòn đá? Trên đời này kẻ mạnh là vua, nhưng nàng đã quá lương thiện nên bọn người xấu mới hoành hành lâu như vậy, Lũng Tịch Ngọc đã chết, nàng không thể mềm yếu nữa… Nếu không nàng chính là người kế tiếp Lũng Tịch Ngọc mà thôi… Phiêu Tuyết nghĩ nhiều người chết như vậy, nếu một ngày còn chưa diệt trừ người này sẽ càng có thêm nhiều người chết. Màn đêm dần buông xuống, Bạch Điệp thấy Phiêu Tuyết một mình lặng lặng đứng bên khung cửa sổ, nên lặng lẽ đi tới đốt đèn.
Dưới ánh đèn, cái bóng yểu điệu của Phiêu Tuyết in trên sàn nhà, có thêm vài phần ý vị của nữ tử chín chắn, phượng hoàng hồi sinh từ lửa đỏ, tâm tình đã dần dần mạnh mẽ hơn, hiểu được nên nhận gì bỏ gì, cũng biết phải quý trọng cái gì. Phiêu Tuyết biết Bạch Điệp đi vào từ phía sau, nên quay đầu hỏi nàng: “Chuyện hôm nay ngươi ra ngoài tìm thấy thuốc tiến triển thế nào rồi?”
Bạch Điệp cúi đầu: “Ta đã lấy danh sách thầy thuốc của quỷ y, nhưng những lang trung trong kinh thành cũng không có cách nào…”
Phiêu Tuyết đã đoán được kết quả này nên chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi. Bạch Điệp thấy Phiêu Tuyết thở dài, lại muốn trấn an lòng nàng: “Nhưng ta đã cho người cấp tốc tới Giang Hoài tìm thần y khác.”