Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thân thể suy nhược của Duy Trúc không chống đỡ được, lập tức che ngực ho nhẹ một trận, lại vẫn làm bộ như không có chuyện gì, vẫn nho nhã lễ độ trả lời: “Tại hạ là Mặc Ngọc không phải Mặc Duy Thận……”
Phi Sương nghe được đáp án ngoài ý muốn, trong một khắc cảm thấy đầu óc tối tăm, đầu óc trống rỗng, lúc này thật sự cái gì cũng không biết, chỉ có thể ngây ngốc hỏi: “Ngươi và Duy Thận ca ca là quan hệ thế nào……”
“Hắn là đường huynh của tiểu sinh”
Phiêu Tuyết đứng trước cửa nghe được đoạn đối thoại này, dưới chân như bị đeo cầu sắt, thế nào cũng không thể chuyển bước, khoảng cách chỉ gần trong gang tấc mà lại như xa ngàn dặm. Mặc Duy Trúc biết Phiêu Tuyết đã đứng phía sau, lại cố nén không quay đầu lại nhìn nàng một cái. Hắn muốn có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt nàng cho nên hắn không thể quay đầu, xin cho hắn ích kỷ một lần, chỉ một lần này…… Phi Sương đã bị những chuyện rành rành trước mắt này làm kinh sợ, nàng làm sao có thể tin nàng nhận sai người? Dâng hiến sự trong sạch vô ích? Không thể nào! Người đêm đó…… rõ ràng chính là Duy Thận ca ca! Không biết tại sao, nàng chắc chắn người kia chính là Duy Thận, mà không phải nam tử ôn hòa như nước trước mắt này. Nhưng…… sự thật đã bày ra trước mắt, nhưng nàng vẫn không muốn thừa nhận, nếu nàng cứ như vậy gả cho hắn, vậy chẳng phải nàng không có cơ hội gả cho Duy Thận ca ca rồi? Không ngờ nàng hao tổn nhiều tâm kế như vậy toàn bộ đều dùng sai đối tượng? Phi Sương lắc đầu, lảo đảo rút lui từng bước,“Không phải ngươi, không phải ngươi…… Ngươi có gì chứng cớ chứng minh đêm đó là ngươi?”
Duy Trúc ngượng ngùng quay mặt, không nghĩ tới Cố Phi Sương lại nói ra những lời này, Cố Hà Đông lập tức tát tới một cái: “Ngươi còn không biết xấu hổ?”
Dứt lời trực tiếp hất cái hộp trên bàn xuống, cái hộp đập trên mặt đất, một cái yếm màu đỏ từ bên trong rơi ra. “Ngay cả sính lễ người ta cũng đã đưa tới, ngươi còn muốn nói cái gì? Việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, ngươi còn náo loạn! Ta chỉ là muốn ngươi nhìn cho rõ ràng, cho dù hắn không phải Duy Thận ngươi cũng phải gả cho hắn!”
Phi Sương nhìn cái yếm chói mắt kia, xấu hổ không chịu nổi, che miệng chạy ra ngoài, khi chạy tới cửa trực tiếp đụng phải Phiêu Tuyết, hoàn toàn không để ý tới Phiêu Tuyết tiếp tục khóc lóc thảm thiết chạy ra ngoài. Va chạm này thu hút sự chú ý của Cố Hà Đông, lập tức nhìn thấy Phiêu Tuyết vẫn đứng ở cửa, lại quay đầu nói với Mặc Ngọc một thân thanh phong tú cốt: “Việc đã đến nước này, phải nhờ Mặc Ngọc công tử mau chóng chọn ngày lành tháng tốt, cưới Sương Nhi”
Cố Hà Đông lắc lắc đầu, nha đầu kia rốt cuộc đã hại chính mình. Mặc Ngọc, Mặc Duy Trúc…… Cố Hà Đông càng nhìn càng cảm thấy như là cùng một người, nhưng Duy Trúc đã chết ba năm.
Thiếu niên trước mặt một thân hơi thở thư hương (người đọc sách, có học), có lẽ cũng có thể coi là một vị hôn phu tốt, ít nhất sẽ không để Phi Sương có nửa điểm thiệt thòi. Hắn tuy rằng tức giận nhưng vẫn suy nghĩ cho Phi Sương. “Tiểu sinh sẽ nhanh chóng nhờ người tính ngày hoàng đạo, cưới nhị tiểu thư vào cửa…… Nếu việc này đã định, vậy tiểu sinh cũng xin cáo từ……”
Dứt lời, hắn che miệng lại ho nhẹ ba tiếng, hành lễ chuẩn bị rời đi. Cố Hà Đông gật đầu,“Lão phu không tiễn……”
Phiêu Tuyết đứng tại chỗ, vẫn không nói một câu, Mặc Ngọc, Mặc Ngọc…… Đúng vậy, Thủy Bích cũng phát giác ra điểm kỳ quái, nàng sao có thể không nhìn ra? Duy Trúc ca ca và Duy Thận ca ca là song sinh cho nên mới giống như vậy…… Mặc Duy Trúc xoay người, đối mặt với Phiêu Tuyết, hai mắt lại sáng ngời, hơi hơi gật đầu như đối mặt với một người cực kỳ bình thường, sau đó trực tiếp đi qua Phiêu Tuyết. Năm ngón tay Phiêu Tuyết nắm chặt thành nắm đấm, hắn không nhận ra nàng, làm sao có thể…… Hắn sao có thể không nhận ra nàng…… Chẳng lẽ hắn thật sự không phải hắn? Không thể nào…… Nhưng tại sao tim lại đau như vậy? Giống như bị xé rách…… “Không biết công tử là người nơi nào?”
Phiêu Tuyết cố nén run run hỏi, hai mắt mở lớn như muốn nhìn thấu hắn. “Tại hạ là nhân sĩ Thương Châu Đông Li……”
Tiếng nói của hắn thanh nhã, nhìn không ra có gì không đúng. “Công tử là làm cái gì? Tới kinh thành từ khi nào?”
Phiêu Tuyết chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi. “Nhà có nghiệp nhỏ, ở Thương Châu mở quán trà, trước đây vài ngày tới nhà đường huynh chuẩn bị tìm kiếm một chức quan bằng chút học vấn……”
Hắn đáp cẩn thận, ánh mắt lại vẫn không nhìn vào mắt Phiêu Tuyết.
Hắn chắp tay một cái, nở ra nụ cười thản nhiên: “Cô nương…… Nếu là không có chuyện gì, tại hạ đi trước……”
Trong hoảng hốt, Phiêu Tuyết giống như ngửi được trên người hắn một mùi hương nhàn nhạt, giống như được thúc đẩy vượt qua khoảng cách hắn vạch ra, Phiêu Tuyết thế nhưng đưa tay kéo lấy hắn. Nàng còn có thể cảm giác được trong nháy mắt kia, hắn hơi run rẩy. Trong giọng nói Phiêu Tuyết lộ vẻ bi thương: “Duy Trúc ca ca…… Là ngươi phải không?”
Duy Trúc dùng sức mím môi, thần sắc đều đã tái nhợt. Cuối cùng hắn vẫn rút tay mình ra: “Cô nương, ngươi nhận lầm người……”
Nước mắt Phiêu Tuyết đã rơi xuống: “Gạt người! Chính là ngươi! Chính là ngươi!”
“Mặc nhị công tử…… sớm đã chết, cô nương, ngươi nén bi thương đi”
Buông xuống những lời này, hắn rốt cục kiên quyết xoay người rời đi. Sức lực toàn thân Phiêu Tuyết như bị rút đi, rốt cục vô lực tựa vào cánh cửa vô lực nhìn người nọ càng đi càng xa, càng lúc càng xa…… Cuối cùng trở thành một chấm trắng nhỏ. Ha ha, Phiêu Tuyết bắt đầu cười ngây ngô, hắn không quay đầu lại. Sao có thể lừa nàng…… Mùi mặc hương kia vẫn còn quanh quẩn xung quanh, nàng dùng sức há mồm hít vào như muốn giữ lại chút hương thơm cuối cùng này. Một chỗ không xa, Tuấn Lạc như thanh tùng đĩnh đạc đứng dưới tàng cây trong sân nhìn cảnh đoàn tụ, hắn nhìn nàng, thu tất cả đau thương của nàng vào đáy mắt. Phiêu Tuyết cười với Tuấn Lạc một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nàng vẫn nhếch môi cười như có thể cười ra tất cả bi thương. Tại sao, tại sao yêu một người lại khó như vậy…… Tuấn Lạc nhìn nàng, cũng cười với nàng một nụ cười chói lọi, hắn cười thật đẹp mắt, lộ ra hàm răng tuyết trắng. Phiêu Tuyết vô lực thầm nghĩ: Cười nhạo đi, dùng tất cả sức lực cười nhạo đi, trừ bỏ điều này, nàng còn cái gì có thể bị cười nhạo đâu? Tuấn Lạc tiến lên dắt tay nàng, như đang an ủi nàng nói: “Ái phi, đừng khổ sở, chúng ta đi ăn điểm tâm đi”
Khó có được hắn mềm giọng ôn nhu với nàng như vậy. Thấy Phiêu Tuyết vẫn bất vi sở động, hắn dứt khoát dắt tay nàng giống như muốn kéo đi. “Đi nhanh đi, trẫm thật đói bụng”
Hắn nói.