Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lê Anh Quân nhìn em trai mình rồi lại nhìn tên bạn thân của anh như suy nghĩ đến cái gì đó liền mỉm cười, làm như vô tình nói: " Không thì anh ( anh vợ nha) lên gọi bảo bảo xuống uống cùng nha.
"
Vừa dứt lời, quả nhiên Trương Gia Huy mất khống chế bóp bể ly rượu trong tay thành từng miểng vụng.
Đúng thật là có liên quan đến em gái của hai anh mà.
Mã Trường Bắc kinh ngạc nhìn Trương Gia Huy liền nhíu mày nói: " Cậu làm sao thế, ly rượu này có thù với cậu à? "
- ---------------
Trương Gia Huy liếc Mã Trường Bắc một cái đáp: " Liên quan gì đến cậu? Lo uống rượu đi! "
Mã Trường Bắc kiểu: " … "
Đúng là tảng băng băng mà, vui buồn thất thường làm cho anh không thể nào theo kịp luôn.
Lê Anh Dũng nhìn mọi người nói: " Mọi người cứ uống trước đi, em đi vệ sinh trước đã, vừa hay Lão Lê ( Lê Anh Quân) và lão Mã có chuyện cần thương lượng với cậu đó.
"
Trương Gia Huy chóng khủy tay lên quầy bar, tay phải đang được Lê Anh Quân băng bó vết thương giúp mình, âm trầm nhìn Lê Anh Dũng nói: " Đừng làm phiền cô ấy nghỉ ngơi! "
Lê Anh Dũng xua tay đi thẳng lên cầu thang.
Phòng ngủ chính trên tầng ba.
Lê Anh Thi đứng khoanh tay đứng trước cửa sổ nhìn cảnh vật khi về đêm của biệt thự đến thất thần.
Cô không biết kể từ lúc anh biết cô mang thai đến khi buồn nôn là sắc mặt của anh đã lạnh đi, cô đã đón chắc chứng hoang tưởng của anh có thể đã phát tát rồi.
Trên đường từ tập đoàn Trương Thị trở về, đến lúc đi siêu thị anh bỗng dưng lại im lặng đến đáng sợ.
Cho dù lúc trở về, anh có nằm với cô được một lúc trong phòng ngủ, nhưng anh vẫn không hề buông lỏng.
Anh cứ ba lần bốn lượt nhìn chằm chằm vào bụng nhỏ của cô, muốn nói lại thôi, cũng bị cô phát hiện liền đổi đề tài và tầm mắt của anh.
Lê Anh Thi khẽ thở dài, day trán, cầm điện thoại bấm đó của ai đó gọi đi.
" Bé con.
" Quan Khánh Phương rất ngạc nhiên khi nhìn số điện thoại của cô, nó làm âm số với Trương Gia Huy nên anh vừa nhìn liền có thể nhận ra.
Lê Anh Thi nhếch môi khi thấy Babi nhà mình không ngờ có thể nhận ra số của cô, cụp mắt nhìn xuống bụng nhỏ của mình đáp lại: " Babi, người giúp con tìm một chuyên gia phụ sản ở bệnh viện chi nhánh, phải đáng tin cậy nha.
"
Quan Khánh Phương nghe cô nói liền hiểu ngay, anh biết lý do vì sao cô đã tìm đến anh rồi nên rất nhanh liền trả lời: " Được, con yên tâm Babi sẽ tìm ra ngay thôi.
Đúng rồi bé con, buổi tiệc ngày mai con nhớ phải có mặt sớm một chút.
Có biết không? "
Lê Anh Thi đáp lại rất nhanh cả hai người liền trò chuyện thêm một lúc rồi mới cúp máy.
Sản phụ khoa là lĩnh vực cô không am hiểu lắm, với lại nếu lúc này cô liên lạc với mẹ mình thì rất dễ bị người khác dòm ngó nên giờ cô chỉ có thể gọi điện cho Babi mình thôi.
Dựa vào tính cách của Trương Gia Huy, nếu để anh tận mắt chứng kiến cảnh tượng mà mình ốm nghén không ngừng, rất có thể chuyện mà cô lo lắng nhất sẽ trở thành sự thật đó.
Lê Anh Thi khẽ vuốt bụng nhỏ của cô, miệng lẩm bẩm một câu: " Bé con, ngoan nhé nhớ đừng chọc giận ba con nhé! "
Bé con trong bụng của cô vẫn chưa thành hình kiểu: " … "
Không lâu sau, điện thoại của cô lại một lần nữa reo lên người gọi là Lê Anh Dũng.
Sau mấy câu ngắn gọn, cô đi đến tủ quần áo lấy áo khoác của anh khoác lên người rồi mới rời khỏi phòng ngủ chính.
Nhiệt độ về đêm ở Paris lúc này đã vào đông nên rất lạnh.
Sân sau, cô cùng với Lê Anh Dũng sóng vai nhau đi dạo, hai người vừa đi vừa trò chuyện phím với nhau trong rất vui.
" Bảo bối nhỏ, nếu được nên hỏi Vũ Khải Phong đi.
Chú ấy có bệnh viện chi nhánh đó.
" Lê Anh Dũng ôm vai cô nói.
Lê Anh Thi mỉm cười nhìn anh ba mình đáp ngay: " Em biết rồi anh, nhưng nếu em ốm nghén trước mắt anh ấy sợ rằng tình trạng của anh ấy càng thêm điên cuồng hơn đó.
"
Lê Anh Dũng gật đầu, đúng vậy nếu em gái anh mà ốm nghén trước mặt cậu ta thì có thể đứa nhỏ này có ý thể anh sẽ phá bỏ một cách nhẫn tâm hơn đó.
Qua nửa tiếng, hai người đã quay lại phòng khách, Lê Anh Dũng ra hiệu cho cô quay trở về phòng ngủ, sau cùng anh còn thấp giọng dặn dò: " Bảo bảo, em nhớ suy nghĩ cẩn thận những gì anh đã nói.
"
Lê Anh Thi cụp mắt đáp: " Em biết rồi anh.
"
Đêm hôm đó, sau khi hai anh em nhà họ Lê cùng với Mã Trường Bắc liền rời đi, Lê Anh Thi ngồi trong bàn ăn húp từng ngụm cháo nhỏ.
Trương Gia Huy ngồi đối diện cô, thỉnh thoảng còn quan sát từng nét mặt của cô.
Đối với Lê Anh Thi mà nói, lần đầu tiên cô cảm thấy ăn cơm trước mắt anh cũng phải cần có kỹ thuật nha.
Vừa đè nén cảm giác buồn nôn, vừa phải cố ra vẻ bình tĩnh để dùng cháo trước mắt anh.
Nhưng ốm nghén cũng luôn trực thuộc ở trên bàn ăn khi cô ngửi thấy mùi tanh của thịt cá.
Cô cố hết sức biểu hiện thật tự nhiên ở trước mặt anh, lấy tay lặng lẽ ấn vào dạ dày, cô lúc này cố gắng muốn hóa giải cảm giác buồn nôn.
Chỉ là một chén cháo nhỏ cô đã mất tận mười lăm phút mới có thể dùng xong.
Sức chịu đựng của cô lúc này phải nói thật kinh người nha, trên trán cô lúc này cũng đã xuất hiện một tầng mỏng của mồ hôi mỏng.
Cô nuốt nước bọt, khẽ bỏ thìa cháo xuống rồi mới dựa lưng vào ghế khẽ thở phào một hơi.
" Vợ à, em khó chịu à? " Trương Gia Huy nghe tiếng thở phào của cô liền trở nên căn thẳng, lúc này anh nhìn bàn đồ ăn rồi mới ngước mắt nhìn cô, đáy mắt của anh có chút gợn sóng hỏi cô..