Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương Gia Huy trầm giọng hỏi bằng giọng trần thuật: " Nếu như có một ngày nào đó em biết được anh không muốn đưa em về bên cạnh người thân, khi đó em có hận anh không.
Hửm? "
Lê Anh Thi nghe anh nói liền nhíu mày, cô không biết tại sao anh lại hỏi thế, nhưng cô vẫn biết được lý do gì mà anh đưa cô đến đây.
Như vậy cũng đủ biết là anh quan tâm cô đến thế nào mà.
Hỏi cô có hận anh không?
Đơn nhiên là không rồi.
- ---------------
Vì anh muốn cho cô một cuộc sống an nhiên, vô lo vô nghĩ nên cô hà cớ gì phải hận anh.
Thời gian trôi qua càng lâu anh càng lo lắng hơn khi không nghe thấy câu trả lời của cô, anh rất sợ.
Sợ cô hận mình.
Nhưng ngay sau đó anh lại nghe thấy giọng nói của cô vợ nhỏ nhà mình mà ngạc nhiên: " Không hận.
"
Cả người anh căng chặt khi nghe cô trả lời, khuôn mặt căng thẳng, môi mím chặt thành một đường thẳng cuối đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như thể sợ cô lừa mình vậy, giọng nói cũng khàn đi: " Thật.
"
Đôi mắt trong veo của cô ngước lên nhìn thẳng vào anh, khoé môi không tự chủ lộ ra nụ cười gật đầu chắc nịt: " Thật, không có lừa anh.
"
Mãi khoảng vài phút anh mới có thể bình tĩnh mà ôm chặt lấy cô vợ nhỏ của mình, như thể hận không thể nào khảm cô vào trong xương cốt của anh vậy.
Không lâu sau, anh cùng với cô chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, ở biệt quyển của Trương Gia.
Gia đình Lê gia chủ cùng với hai cậu con trai đều lái xe đến thăm ông bà thông gia, chủ yếu là họ đến thăm con gái bảo bối của mình thôi.
Quản gia Châu ( xuyên quốc gia) thấy đoàn xe của Lê gia liền nhanh chóng mở cửa cho họ lái vào trong sân,sau đó tiến lên lễ phép chào hỏi hai người: " Lê gia chủ, Lê phu nhân hai vị đến thăm ông bà chủ sao.
"
Lê Anh Tuấn ba của Lê Anh Thi gật đầu, tay kia ôm eo vợ mình: " Ừ, Gia Khang và Mỹ Lệ đều có ở bên trong không? "
Quản gia Châu ( xuyên quốc gia) gật đầu, đứng nép bên cửa cử chỉ mời họ vào nhà: " Dạ có, hai vị mời vào bên trong.
"
Cứ vậy mà nhà họ Lê đều nhanh chóng đi vào bên trong tìm hai ông bà bạn thân của họ.
Bên trong phòng khách, Trương Gia Khang và Mỹ Lệ mẹ của Trương Gia Huy đang ngồi ở phòng khách xem tin tức tài chính và thưởng thức trà bánh.
" Ôi, ông bà thông gia.
" Mỹ Lệ vừa ngước mắt liền nhìn thấy Lê Anh Tuấn và Phương Huệ Lan đang đi đến liền không nhịn được kêu lên, chân của bà không nhịn được đá chân của chồng bà một cái.
" Úi.
"
Trương Gia Khang ba của Trương Gia Huy ai oán nhìn vợ mình, sao bà lại đá ông.
Ông cũng không biết là hai người họ sẽ đến mà.
Hức, nằm không cũng trúng đạn mà.
Đã vậy thằng nhóc kia còn đưa vợ nó đi đâu giải sầu ông còn không biết, với lại vợ ông cũng trẻ con thật không thấy con dâu đâu liền hờn dỗi rồi cho ông ngủ phòng khách cả một tuần nay rồi.
Đúng là thằng con trời đánh mà.
Mỹ Lệ liền liếc xéo chồng mình, thoáng chốc đã lật mặt tươi cười chào hỏi hai người: " Sao hai anh chị và hai cháu lại đến đây, đã vậy còn không điện báo trước cho tôi ra ngoài đón.
"
Dứt lời Mỹ Lệ liền mời hai người và hai đứa con trai của họ ngồi xuống ghế, sau đó bảo quản gia đem trà lên mời họ dùng.
Phương Huệ Lan mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Mỹ Lệ: " À, cũng lâu rồi gia đình tôi không đến thăm hai người không phải sau với lại chúng ta đều đến đây cùng một ngày, nói cách khác thì chúng tôi đến đây thăm anh chị cũng phải phép.
"
Mỹ Lệ mỉm cười, u nhã cầm tách trà nóng thổi bay hơi nóng, uống vài ngụm trà: " Nếu nói phải phép là chúng tôi đến thăm anh chị mới phải lẽ, với lại hiện giờ con bé không có ở đây thằng nhóc kia đã đưa con bé đi giải sầu rồi.
Nếu anh chị muốn thăm con bé e là rất khó đó, không biết thằng nhóc đó đã đưa con bé đi đâu giải sầu rồi nên giờ tôi cũng không thể liên lạc được với chúng nữa.
"
Lời Mỹ Lệ nói tuy ngắn nhưng hàm ý lại sâu sắc: Đó là giờ Trương Gia Huy đã đưa bé con của họ đi giải sầu, nhưng không biết đã đưa đi đâu nên không thể điện thoại cho hai người được.
Nói cách khác là nơi giải sầu đó là một nơi tách biệt với thành phố, ở đây không có sóng điện thoại nên không thể liên lạc được.
Hai ông bà Lê nghe vậy cũng gật đầu, họ hiểu ý của Mỹ Lệ vì họ cũng đã thử liên lạc với cô nhưng máy báo là ngoài vùng phủ sóng.
" Nếu đã vậy, vậy thì số thuốc bổ dưỡng thai tôi sẽ để lại cho hai anh chị, khi nào tụi nhỏ về chị hãy đưa cho con bé giúp tôi nhé.
" Phương Huệ Lan nói rồi đưa số thuốc bổ cho bà.
Cứ vậy cả hai ông bà đều ngồi uống trà và đánh cờ với nhau thêm một lúc, lúc này có tiếng chuông cửa quản gia nghe thấy liền nhanh chóng chạy ra, ông vừa nhìn thấy đã biết đoàn xe của thiếu gia nhà mình mà nhanh chóng mở cửa cho xe của anh chạy vào.
Cánh cửa xe tự động mở ra, Trương Gia Huy một thân vest đen bước xuống ôm cô vào lòng đi vào bên trong nhà.
" Cậu cả, mợ..."
Nhận thấy ánh mắt đầy sắt lạnh của anh mà quản gia cũng nhanh chóng khép miệng không dám lên tiếng.
Bởi vì anh đang ôm cô vợ nhỏ ngủ gật lúc xe đang láy về nhà, với lại do ảnh hưởng bởi việc mang thai nên cô cũng trở nên ham ngủ hơn khi có anh ở bên cạnh.
Ba tên trợ thủ đắc lực của anh cũng rất ngoan ngoãn đi phía sau anh làm nền.
Đáng lý anh sẽ không quyết định trở về ngay đâu, anh rất muốn để cho cô ở lại biệt thự ngoại ô mà sống vui vẻ, nhưng nghỉ đến nhà họ Lê năm lần bảy lượt gọi điện thoại cho cô nên anh mới đưa cô trở về..