Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Y Hiểu nheo mắt nhìn cô, cô không hề sợ hãi mà nhẹ giọng khuyên nhủ: " Tiểu thư, cô đừng tức giận.
Tôi chỉ lo lắng cho sức khỏe của cô và đứa nhỏ trong bụng của cô.
Hơn nữa nếu cô cứ nhốt mình ở trong phòng như thế này sẽ rất ảnh hưởng đến tâm lý của cô và cả đứa nhỏ đó.
"
" Tôi không cần cô quan tâm.
Cút ra khỏi phòng tôi ngay.
" Vũ Ánh Tuyết cáu rắc lên tiếng đuổi người.
Y Hiểu ( cánh tay đắc lực của Vũ Khải Phong) thấy được tâm trạng của cô không tốt nên rất muốn ở lại, nhưng vẻ mặt của cô lúc này có thể bắt chấp gây hại cho bản thân nên cô đành phải ra ngoài tìm cách trước đã.
- ---------------
Trong phòng ngủ chính, sau khi Lê Anh Thi đã đuổi được Y Hiểu ra ngoài rồi cô liền bước xuống khỏi ghế lười, vừa đứng dậy cả người cô đều không còn một chút sức lực nào mà ngã lại xuống ghế.
Phải mất khoảng mười đến mười lăm phút gì đó cô mới chống tay đứng dậy được mới đi đến khóa cửa phòng thêm một lần nữa, lần này cô đã khóa trong cho dù có chìa khóa dự phòng vẫn không thể mở được.
Lúc này cô đã trở lại giường ngủ, một lần mở điện thoại vào album ảnh tìm kiếm ảnh của anh mà ôm vào lòng, cứ vậy cô lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Ở dưới lầu, Y Hiểu ( cánh tay đắc lực của Vũ Khải Phong) sau khi cô đuổi ra khỏi phòng liền đứng ở trước cửa rất lâu, đến khi cô nghe thấy âm thanh khóa cửa từ bên trong cô lại bắt đầu thở dài, cô không biết nên dùng cách gì để thuyết phục tiểu thư xuống dùng bữa đúng giờ đây.
Đúng thật là rất đau đầu mà.
Quản gia Châu ( xuyên quốc gia) thấy Y Hiểu ủ rũ đi xuống liền biết vị tiểu công chúa này thật sự rất khó chiều, không biết ông chủ đã dùng cách gì để dụ dỗ cô ấy chịu ở đây, giờ thì hay rồi chịu ở nhưng lại tự nhốt bản thân mình ở trong phòng.
Đúng là chuyện này là cực hình với người làm như ông.
Đúng thật là rất đau đầu mà.
Quản gia Châu ( xuyên quốc gia) thấy Y Hiểu ủ rũ đi xuống liền biết vị tiểu công chúa này thật sự rất khó chiều, không biết ông chủ đã dùng cách gì để dụ dỗ cô ấy chịu ở đây, giờ thì hay rồi chịu ở nhưng lại tự nhốt bản thân mình ở trong phòng.
Đúng là chuyện này là cực hình với người làm như ông.
Không được phép bước vào phòng, cho dù đúng ở trước cửa vị tiểu công chúa này lại cáu rắc không muốn nói chuyện với ai.
…
Mới đó được ba ngày kể từ lúc Vũ Khải Phong ( daddy của Lê Anh Thi) đưa cô đến dinh thự này, mọi người trong dinh thự đều rất lo lắng cho sức khỏe của cô, nói đúng hơn đã ba ngày rồi cô không ăn, không uống cũng không rời khỏi phòng ngủ dù nữa bước huống chi là muốn nghe được giọng nói của cô.
Y Hiểu ( cánh tay đắc lực của Vũ Khải Phong) lúc này rất lo lắng cho cô, với lại cũng chỉ có cô mới biết được tình trạng lẫn thể chất của Vũ Ánh Tuyết.
Nếu giờ cô lại tiếp tục không ăn không uống như thế thì sao mà chịu nổi đây.
Cách tốt nhất hiện tại cô chỉ có thể gọi điện cầu cứu lão đại nhà mình, hi vọng anh sẽ giúp ích cho cô.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân hữu lực, Y Hiểu ( cánh tay đắc lực của Vũ Khải Phong) vừa nhìn thấy liền thở phào nói: " Sao cậu lại đến đây? Lão đại có đến cùng với cậu không? "
Sever nhìn Y Hiểu ( cánh tay đắc lực của Vũ Khải Phong) lắc đầu rồi lại quanh phòng không thấy cô đâu: " Ánh Tuyết tiểu công chúa đâu? Giờ này vẫn còn ngủ sao? "
Y Hiểu ( cánh tay đắc lực của Vũ Khải Phong) nhìn về phía cầu thang lắc đầu, nhanh chóng kể lại mọi chuyện trong ba ngày qua: "Cô ấy tự nhốt mình ở trong phòng suốt ba ngày qua rồi, nếu có người tự tiện mở cửa hay là đứng trước cửa phòng đều bị cô ấy quát không cho đến gần, kể cả ăn uống cô ấy đều không động vào...."
Nghe thấy vậy anh liền giật mình, nói như vậy không phải là kể từ lúc lão đại đưa cô ấy đến đây sao, nói đúng hơn phải là bốn ngày mới đúng.
Như thế cũng đã đủ minh chứng không có người đó thì đừng nghĩ đến việc tiếp cận cô đây mà.
Càng nghĩ, anh càng cảm thấy cô rất đáng thương liền đi lên tầng để tiếp cận cô thử xem.
Y Hiểu ( cánh tay đắc lực của Vũ Khải Phong) nhìn thấy Sever muốn lên trên liền lạnh sống lưng, đừng nói là anh ta ngay cả cô cũng chẳng dám đến gần vì cả tầng ba đều có khí lạnh đông chết người đó.
" Cậu tốt nhất nên cầu nguyện cho tiểu thư đừng xé xác cậu ra.
" Y Hiểu ( cánh tay đắc lực của Vũ Khải Phong) tận tình khuyên nhủ.
Sever gật đầu nói: " Cô cứ ở đây đi, tôi lên xem tiểu thư thế nào rồi.
"
Dứt lời anh đã khuất dạng, đi đến tầng ba,anh đã cảm nhận được khí lạnh quanh đây, chả trách mọi người đều không dám lên đây vì sợ chọc giận cô.
Đến khi anh đứng trước cửa phòng ngủ, đưa tay lên rõ vài tiếng vẫn không thấy hồi âm, anh lên tiếng: " Tiểu công chúa, tôi là Sever đây.
Cô có thể mở cửa cho tôi vào không? "
" CÚT! " Âm thanh lạnh lẽo phát ra có chút khàn từ bên trong phòng, làm chỗ Sever nghe thấy cũng phải giật mình.
Không đợi bên ngoài cửa lên tiếng cô lạnh giọng nói: " Tôi đã bảo các người không được lên đây làm phiền tôi rồi mà, bộ các người điếc hết rồi sao? "
Vừa dứt lời cô đã ho " khụ khụ...!" đã vậy cô còn không chịu ăn uống đàng hoàng nên bệnh cảm của cô cũng đã tái phát lại.
Sever giật giật khoé môi, không ngờ chỉ mới mấy ngày thôi cô lại trở bệnh rồi, anh cũng không tiếp lời, lấy điện thoại từ trong túi ra bấm một dãy số gọi đi.
Chưa đến nửa phút đầu dây bên kia giọng nói âm trầm lạnh lẽo giống cô đã phát ra: " Là ai? "
Sever nhìn điện thoại rồi nhìn về phía cửa phòng, sao đến cả ngữ điệu của hai người lại y chang nhau vậy.
Quả đúng là duyên phận phu thê mà.
Anh nhỏ giọng nói: " Huy Gia, tôi là Sever.
"
Trương Gia Huy nghe thấy liền nhíu mày, không quen biết, sao hắn lại có số của anh: " Không quen.
"
Ách, Huy Gia anh có cần phủ người khác như vậy không? Dù sao tôi cũng rất có tiếng ở đây nha, đã vậy tôi còn là cánh tay đắc lực của ba vợ anh đấy nha?.