Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dứt lời anh cũng ôm cô ra ngoài vườn, để cô ngồi ở trên xích đu để phơi nắng, tím đề tài để cho cô lên tiếng, nhưng phải mất một lúc lâu cô mới trả lời.
Anh thấy vậy liền nhìn cô một lượt, cả người cô gái nhỏ lúc này rất xanh xao làm cho anh rất lo lắng, anh liền nhìn thư ký của mình bảo: " Cậu ở đây trong chừng con bé giúp tôi, nếu được cậu làm sao cho con bé mở miệng nói chuyện đi.
Tôi vào trong nấu chút cháo cho con bé đã.
"
" Tôi biết rồi Quan tổng.
" Thư ký của anh gật đầu đáp.
- ---------------
Thư ký Chu vừa nhìn thấy anh rời đi liền đi đến trò chuyện với cô, nhưng đáp lại cậu ấy chính là vẻ mặt âm trầm kia.
Theo quan sát của anh, từ thái độ đến khi nói chuyện của cô, có vẻ như tâm lý của cô đã bị tổn thương rất nghiêm trọng.
Không biết cô đã bị bao lâu rồi, sao mọi người ở đây đều có vẻ thờ ơ như vậy chứ.
Thư ký Chu đi đến trước mặt của cô, ngồi xuống nhỏ giọng gọi: " Ánh Tuyết tiểu thư, hay là trong lúc chờ Quan tổng tôi đưa cô đi dạo quanh vườn nha, như thế tâm trạng của cô mới được thoải mái.
"
Phải mất tầm một đến hai phút sau cô mới có phản ứng, gật đầu nhìn người đàn ông xa lạ này: " À, được.
"
Thư ký Chu nghe cô đồng ý liền đứng dậy, đưa tay ra đỡ cô đứng dậy để đi dạo, có vẻ như cả tuần nay cô chỉ quanh quẩn trong phòng ngủ nên việc đi lại của lúc này rất khó khăn, toàn bộ sức lực của cô bây giờ đều do thư ký Chu cẩn thận đỡ lấy.
Hai mươi phút sau, Quan Khánh Phương ( Babi của cô) quay lại cũng với to cháo thịt bằm còn nóng hổi, lúc này anh đã thấy thư ký Chu của mình rất cẩn thận dìu cô đi dạo quanh vườn.
Khi thấy họ đi đến anh cũng đưa tô cháo nóng cho người bưng giúp, anh đi đến dìu cô đi đến mái đình ngồi xuống, đưa tay lên vén tóc mai cho cô nhìn về thư ký Chu hỏi: " Từ lúc tôi vào trong nấu cháo đến giờ, con bé có nói năng gì không? "
" Không có, cô ấy tiếp lại lời của tôi rất ít, có đôi khi phải mất đến mấy phút cô ấy mới trả lời.
" Thư ký Chu nói đúng sự thật.
Anh nghe vậy liền nhíu mày, nhìn về phía người làm đang bưng tô cháo liền nổi nóng hổi: " Các người chăm sóc cho tiểu thư như thế nào vậy? Sao lại để cho con bé thành ra như thế này? "
Người làm bị quát liền uất ức nói: " Phu nhân, tôi thật sự không biết gì cả, tôi chỉ ở trong bếp phụ đầu bếp và các chuyên gia dinh dưỡng đi mua nguyên liệu cần thiết cho việc nấu nướng, còn về tiểu thư thì tôi lần đầu mới gặp đó.
Việc kêu tiểu thư xuống tầng dùng bữa đều do Y Hiểu và quản gia lên gọi.
"
Nghe vậy, anh càng thêm tức giận hơn, giờ ngay cả anh cũng không biết nên làm gì để cho bé con mình trở lại như trước đây, nhưng trước mắt anh phải dụ dỗ cô ăn xong tô cháo cái đã.
" Bé con, ngoan, con nên ăn một chút cháo đi.
Sau đó ba ba đưa con về phòng ngủ.
" Quan Khánh Phương ( Babi của cô) lúc này ra sức dụ dỗ cho cô ăn.
Không biết cô có phản ứng kịp hay không, giờ phút này đây anh có thể giúp cô ăn no bụng trước đã, mọi chuyện còn lại anh sẽ tính sau vậy.
Đến lúc anh đút cho cô ăn căn bụng đã là chuyện của nữa tiếng sau, anh chỉ có thể cho cô ăn một chút nếu để cô ăn nhiều quá sẽ dễ ảnh hưởng đến dạ dày của cô.
Mới đó đã làm qua thêm một ngày, tình trạng của cô càng ngày càng trầm trọng hơn, cho dù đã đưa cô rời khỏi phòng ngủ thì việc bắt cô mở miệng nói chuyện ngày một khó khăn hơn.
Ngày thứ mười, cô vẫn cứ tiếp tục như thế, ngoại trừ ngủ ra, cô cũng không tiếp xúc với mọi người trong dinh thự ngay cả Quan Khánh Phương ( Babi của cô) ngày ngày đến thăm ra thì anh cũng không thể làm cho cô chú ý đến.
Kể cả Vũ Khải Phong ( daddy của Lê Anh Thi) có ở bên cạnh cô thì cô cũng xem như không có gì.
Mọi thứ tiếp tục diễn ra, đến ngày thứ mười một Lê Anh Thi chỉ có buồn ngủ ra thì thời gian còn lại của cô tiếp tục ngẩn người, nhìn trời và mây.
Ngay cả bây giờ, Lê Anh Thi cũng đã không biết bản thân cô muốn gì nữa rồi.
Đến ngày thứ mười hai, Lê Anh Thi đã nhận được một tờ giấy bên khu vườn ngay ở bên cạnh chân ghế xích đu.
Là một vệ sĩ có cô chưa từng gặp mặt, cũng như trò chuyện đưa sang.
Lê Anh Thi cầm tờ giấy lẳng lặng đọc vài lượt, rồi xé toan tờ giấy cho vào sọt rác bên cạnh.
Cô bây giờ cũng đã không còn biểu ra thái độ mong chờ, chỉ an tỉnh ngồi ở ghế xích đu cứ như chưa từng nhìn thấy chúng.
Vệ sĩ ẩn mình trong góc tối, thấy hành động của liền trầm mặt, nét mặt của cậu ta càng trở nên nặng nề hơn.
Cùng lúc đó, ở biệt quyển của Trương Gia Huy.
Lê Anh Quân ngửa đầu dựa vào ghế sofa, áp sát điện thoại bên tai, mấy giây sau anh bỏ điện thoại xuống, nét mặt nặng nề nhìn Trương Gia Huy.
Không đợi Trương Gia Huy lên tiếng, Lê Anh Dũng sốt ruột lo cho em gái mình lên tiếng hỏi trước: " Sao rồi anh, bé con thể nào rồi.
"
Lê Anh Quân vuốt vai hàm, ngước mắt nhìn về phía anh nuốt nước bọt nói: " Chẳng ra sau cả, con bé xé giấy do chính cậu ấy viết rồi.
"
" Xé giấy là sao? " Mã Trường Bắc " Win " không tin vào tai của bản thân nữa.
Trương Gia Huy âm thanh trầm thấp, nhìn về phía Lê Anh Quân: " Cô ấy không nhắn lại lời gì sao? "
Lê Anh Quân lắc đầu: " Không có, ngay cả mở miệng nói chuyện con bé cũng không mở lời huống chi cậu muốn nghe con bé truyền đạt lại lời chứ.
"
Cứ vậy mà mấy anh em anh cứ thế bàn bạc với nhau, anh không biết nghỉ đến gì đó lên tiếng: " Nếu được chúng ta nên đến thẳng đó đi, tôi e rằng cô ấy sẽ xảy ra chuyện mất.
".