Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người nào đó từ đầu đến cuối chỉ nhìn bảo bối nhà mình kể từ lúc cô xuất hiện ở phòng chờ, và anh đã nghe lời cô nói, cho nên anh rất tin vào bảo bối nhà mình có thể đứng nhất trong kỳ thi lần này.
Và rồi mấy vị thầy cô đó cũng không dám bám theo cô để hỏi tình hình nữa mà buông tha cho cô, Trương Gia Huy thấy thế liền lên bảo cô ngồi ngay bên cạnh anh, một nơi mà giảng viên trường hoàng tộc đều rất muốn ngồi cạnh anh nhưng họ chưa kịp lại gần đã cảm thấy không khí rất ngột ngạt.
Cho nên họ chỉ ngồi ở những chiếc ghế cách anh khoảng 2m mà an phận ngồi ở đó mà chờ đợi.
- ---------------
Đến khi Lê Anh Thi ngồi ngay bên cạnh anh, anh lại rất thuận tay mà lấy hộp bút nhỏ trên tay cô mà để vào trong cặp giúp cô.
Và mọi người mỗi người ai làm việc nấy, người thì lo lắng, còn người thì ung dung thưởng thức trà mà đợi kết quả từ phía học trò của mình.
Lê Anh Thi nhìn thầy cô rồi lại nhìn anh như thể không liên quan đến mình, cô níu tay anh nhẹ giọng hỏi: " Thầy Trương, em có thể dùng điện thoại được không ạ? "
Trương Gia Huy nhìn bảo bối nhà mình mà không khỏi buồn cười, nhưng vì ở đây có rất nhiều giáo viên nên cách xưng hô của cô cũng không có sai lệch lắm nên mới đồng ý: " Được rồi, em cứ sử dụng! Dù sao ở đây là phòng chờ của thầy cô nên em được phép sử dụng điện thoại! "
Dứt lời anh đưa điện thoại cho cô, những thầy cô khác thì nhìn vào hành động của anh cũng không thấy có gì sai sót nên mới nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng thật ra từ đầu đến giờ Lê Anh Thi không phải dùng điện thoại của mình mà là điện thoại của anh cho nên cô không hề phân biệt được.
Anh nhà quả đúng tâm cơ mà?
Sài điện thoại cập với cô!
Đã vậy đến mật khẩu cũng giống nên làm cho cô rất khó mà phân biệt.
Nhưng chuyện này cũng chỉ có cô là không biết thôi, những người biết được chuyện này là Lê Anh Quân và Mã Trường Bắc cùng với cả thế giới đều biết.
Một tiếng sau cuộc thi cũng đã kết thúc, các thầy cô đều thở phào mà bước ra ngoài đón sinh viên của trường mình.
Anh và cô cũng vậy, cô chỉ để điện thoại trên bàn rồi đưa tay cầm lấy cặp của mình lên quẩy, nhưng cô chưa kịp làm thì anh đã cầm lấy cặp của cô mà vác lên vai.
" Đi thôi! " Trương Gia Huy cư nhiên mà xoa đầu cô mà lên tiếng.
Lê Anh Thi nhìn anh rồi nhìn về cặp của mình đã được anh cầm lấy mà lầu bầu lên tiếng: " Như vậy không tốt lắm đâu? Dù sao ở đây cũng là trường học, thầy cô nhìn thấy sẽ nói em không ra gì mất! Anh Gia Huy đưa cặp cho em đi có được không? "
Trương Gia Huy làm như không nghe mà lên tiếng: " Họ không dám lên tiếng bôi xấu em đâu, hơn nữa với thân phận vị hôn phu anh nên giúp vợ mình sách đồ năng hay nhẹ mà, còn nữa em đó đừng có một mình gánh trách nhiệm để đưa trường vào trong top suất sắc nữa.
Ở trường em vừa phải lên lớp học, về nhà thì em lại vùi đầu vào ngành thiết kế, sau đó lại tham gia sự kiện.
Một thân mảnh khảnh như em phải ôm thêm bao nhiêu việc nữa mới chịu?
Còn nữa em nhìn em xem, từ trên xuống dưới giờ chỉ còn da bọc xương thôi! Uổng phí một tháng ở nước ngoài anh bồi bổ cho em! Giờ thì hay rồi mọi thứ giờ trở nên công cốc hết rồi! "
Lê Anh Thi nghe anh lên tiếng trách móc mà cảm thấy tủi thân, đâu phải cô mong muốn như vậy, chỉ là mọi thứ đều do cô muốn tự bắt đầu từ hai bàn tay trắng để tạo sự nghiệp và chỗ đứng vững trải cho bản thân, nên cô cũng đã không để ý đến việc cân bằng dinh dưỡng nên mới ốm nhôm thôi mà.
Hơn thế cô cũng đâu đến nỗi da bọc xương như anh nói đâu chứ, từ trên xuống dưới cô muốn có chỗ cần to thì to, chỗ cần nhỏ thì nhỏ mà, vòng hai của cô cũng không có chút mỡ thừa nào mà anh lại chê cô ốm.
Đúng là đáng giận nha!
Cô tức giận lên tiếng phản bác lời của anh: " Em mới không có da bọc xương nha! Chỗ cần to thì to, chỗ cần nhỏ thì nhỏ nha! Của anh mới nhỏ đó! Đúng là con trai gần ba mươi cái bánh trưng mà không có nổi một cô người yêu mà! Đã vậy lại còn thích làm trâu già thích gặm cỏ non nửa cơ chứ! Đúng là không có tí liêm sỉ nào cả! "
Trương Gia Huy nghe cô nói mình nhỏ, thật sự tức chết anh rồi, anh đen mặt khàn giọng nhìn cô đầy du͙ƈ vọиɠ lên tiếng hỏi: " Bảo bối em có chắc là của anh nhỏ? "
Nhận thấy được sự nguy hiểm phát ra từ người của anh mà Lê Anh Thi bất giác chạy thục mạng ra ngoài để bảo toàn tính mạng nhỏ bé của mình, trước khi ra ngoài cô không để lại một câu đầy vẻ chăm chọc cho anh: " Nếu không phải của anh NHỎ thì thì sao lại phản bác chứ? "
Trương Gia Huy bất giác nhìn xuống đủng quần của mình mà thở dài suy nghĩ: Nếu bây giờ không phải em chưa đủ tuổi anh không ngại để chứng minh đâu.
Đến lúc đó để xem em còn nói của anh nhỏ hay không.
Vừa suy nghĩ anh cũng nhanh chóng ra ngoài tụ họp với mọi người, lúc này anh lại đen mặt nhìn những tên kỳ đà đang bao vây cô mà hận không thể tống cổ bọn chúng ra khỏi trái đất luôn cho khỏe.
" Học tỷ ơi, bài hôm nay thật sự quá khó! Tỷ làm được hết không? "
" Đúng vậy học tỷ câu 200 tỷ chọn đáp án nào vậy? "
Lê Anh Thi không lạnh không nhạt lên tiếng: " Câu 200 chọn đáp án B! Vì đó là câu Khoa công nghệ, hơn nữa không phải hai cậu học khoa công nghệ sao? "
Hai người bọn họ nghe xong liền lắc đầu lên tiếng: " Bọn đệ ty học khoa công nghệ nhưng vừa nhìn vào đề thi tới 300 câu hỏi trắc nghiệm mà hoa cả mắt nên bọn đệ không biết câu nào của khoa nào luôn! "
Lê Anh Thi nghe họ nói mà không mấy ngạc nhiên, vì cô biết cũng chỉ có cô là sức trâu bò thôi, một ngày đọc khoảng 10 cuốn sách lịch sử nhân văn, khảo cổ học… mà cuốn nào cuốn nấy đều dầy hơn ngón tay.
Cho nên việc đó cô đã quen rồi nên việc giải đề đối với cô dễ như ăn cháo vậy.
.