Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Không Thể Buông Em
  3. Chương 65-4: Ngoại truyện 2: Thời niên thiếu
Trước /78 Sau

Không Thể Buông Em

Chương 65-4: Ngoại truyện 2: Thời niên thiếu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đi không?

Sau ngày hôm đó, lớp băng dày giữa hai người cuối cùng cũng tan ra, mối quan hệ trước đây của họ được khôi phục, không đúng, nói chính xác, thậm chí còn tốt hơn trước.

Thời Vi thực sự cảm nhận được thế nào gọi là ái muội, trước đây ái muội với nam sinh khác, cô đều dứt ra ngoài chuyện, nhưng lần này cô hoàn toàn đắm chìm trong đó.

Thích một người là một điều đẹp đẽ như vậy, chỉ một từ "trêu chọc" vô cảm không thể diễn tả đủ, là động tâm, là tim đập, là nhìn thấy anh thì muốn cười.

Nhưng vì trường có quy định tự học tối, Thời Vi không còn cách nào đến nhà Mục Thần để học cùng nữa, nhà họ đều ở huyện Lưu Tây, cùng một đường về nhà, thời gian cùng nhau từ trường về nhà, trở thành khoảnh khắc vui vẻ và riêng tư nhất của hai người.

Khi Thời Vi và Mục Thần cùng nhau về, ngập ngừng hỏi Mục Thần: "Cho nên, trước đây cậu và Nhan Kiều Kiều thân thiết như thế... khiến tớ tự mình đa tình, là làm cho tớ xem à?"

Sau khi làm hòa, Mục Thần khôi phục thái độ lãnh đạm ban đầu với những nữ sinh khác, khiến quần chúng ăn dưa trong lớp bất ngờ, còn phun tào mắt nhìn của Mục Thần kém, không cần đại mỹ nhân chung thuỷ như Nhan Kiều Kiều, cứ phải thích kẻ lăng nhăng như Thời Vi.

Không ngờ rằng, Thời Vi cũng thầm hứa "không trêu chọc loạn, không đa tình nữa", mới khiến Mục Thần tin cô thêm một lần.

Anh cũng biết để Thời Vi chủ động cúi đầu có bao nhiêu khó, vì vậy anh sẵn sàng tin tưởng vào sự chân thành và tình yêu của cô.

Mục Thần dừng một chút, trả lời Thời Vi: "Cậu có thể nghĩ như vậy."

Vốn dĩ anh muốn đuổi sạch sẽ Thời Vi ra khỏi cuộc sống, từ nay về sau không bị cô làm phiền, nhưng Mục Thần——

Cũng không thể làm được.

Vẫn sẽ không tự chủ mà nhìn cô.

Hơn nữa, không biết vì sao, Mục Thần luôn có thể cảm nhận được, Thời Vi để ý đến anh.

Cô biểu hiện quá đáng, bất kể nam sinh khác đến tặng quà cô, hay nhận hoa hồng, cô đều cao thượng mà vui vẻ, vì vẻ ngoài của cô, kiểu theo đuổi này trước đây chắc cũng không ít, cô vốn phải không kinh ngạc khi gặp chuyện quái dị, trái lại cô trắng trợn khoe khoang.

Chỉ sợ người khác không biết.

Đặc biệt đối với anh, ý khoe khoang khá rõ ràng.

Mục Thần cảm thấy ấu trĩ, nhưng cũng nhận ra——

Thời Vi để tâm đến anh, cô đang cố gắng hết sức để chứng minh điều gì đó, nếu không để tâm đến anh, cô nhất thiết không phải làm thế.

Mục Thần nhân tình thế để thân thiết với Nhan Kiều Kiểu, cũng là thăm dò tâm ý của Thời Vi, muốn biết Thời Vi rốt cuộc là thật lòng hay giả ý với anh.

May mắn thay, trực giác của anh đủ chuẩn.

Thời Vi nghe thấy Mục Thần nói, mỉm cười, hóa ra Mục Thần cũng đang thăm dò cô...

Nhan Kiều Kiều có lẽ không ngờ, cô ta chỉ là một công cụ bị người khác lợi dụng mà thôi, niềm vui thắng thua này khiến tối nay Thời Vi cảm thấy hạnh phúc hơn.

Như nhớ ra điều gì, Thời Vi cau mày hạ giọng: "Nhưng mà, khi nhìn thấy những nam sinh kia đến tìm tớ, dường như tâm trạng cậu cũng không dao động..."

Mục Thần cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Sao cậu biết tâm trạng tôi không dao động?"

Chỉ riêng câu này, đã bao hàm quá nhiều.

Thời Vi hiểu rồi.

Nụ cười nơi khoé miệng không ngừng giương lên, cho nên lãnh đạm, thờ ơ của Mục Thần cũng đều là giả vờ, giống như cô, để ý cũng phải giả vờ không quan tâm, thích cũng phải giả vờ không thích.

Cả hai đều rất khó chịu.

Nhưng thật dễ thương.

Mục Thần nhớ lại những ngày này, vẻ mặt lạnh lùng trên mặt trở nên ôn hòa hơn một chút.

Mấy ngày đầu, tối nào Thời Vi cũng đi phóng túng với đám phú nhị đại lớp 3, ngày nào lên lớp cũng buồn ngủ, Mục Thần thậm chí còn có chút lo lắng cô lầm đường lạc lối.

May mắn thay sau khi quy định tự học tối được khôi phục, Thời Vi đã trở lại bình thường, không tiếp tục chơi nữa.

Sau này, anh thu vào trong mắt cảnh cô vui đùa với nam sinh khác, nhưng không lộ ra ngoài, anh trước giờ che giấu cảm xúc của mình rất kỹ, sẽ không để người khác nhận ra.

Nếu không phải Thời Vi chủ động xin lỗi nhận thua, cảm xúc và tình cảm của anh sớm muộn gì cũng tan biến theo thời gian.

Mà Thời Vi để nó nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa.

Anh cũng để ý Thời Vi, cũng như cô để ý đến anh vậy, không hơn không kém.

"Còn nữa," Mục Thần trầm giọng nói: "Sau này đừng chơi với đám lớp ba đó."

Đám phú nhị đại lớp 3, nói sao nhỉ, không giống người tốt, trên người chúng có một loại khí xã hội, còn có một số thói quen không tốt lắm, không phù hợp với những học sinh như họ.

Ánh mắt Hứa Diệp nhìn Thời Vi cũng khá trắng trợn, mỗi lần cậu ta nhìn Thời Vi, sẽ nhìn từ mặt cô, cuối cùng nhìn xuống ngực và mông Thời Vi, ý đồ muốn lên giường với Thời Vi rất rõ ràng.

Kỳ thật không phải Thời Vi không hiểu, chỉ là cô cảm thấy những người này không có dũng khí lớn như vậy, nếu cô không muốn, bọn họ còn có thể ép buộc cô sao?

Tuy nhiên, Thời Vi rất nhanh phát hiện, mình quá ngây thơ.

Đám phú nhị đại này khác với nam sinh thuần khiết trong lớp cô, chúng chơi bời, biết nhiều, trong nhà có phông nền, thực sự không có gì là không dám làm.

Vài ngày sau khi Mục Thần và Thời Vi nói rõ mọi chuyện, sự việc ứng nghiệm rồi.

Lần này Thời Vi muốn thật lòng thích một người, không còn trêu chọc nam sinh như trước nữa, đám phú nhị đại lớp 3 có thể cảm nhận được Thời Vi nghiêm túc với Mục Thần, lại bắt đầu rủ Thời Vi đi chơi.

Sau khi Thời Vi tìm cớ từ chối mấy lần, đám phú nhị đại không những không bớt, mà còn tìm lớp trên tới, Hứa Diệp đứng trước cửa huýt sáo, sau lưng là một đám nam sinh, cậu ta ngả ngớn nói: "Thời Vi, ra đây."

Thời Vi hiện tại không muốn có liên quan gì với Hứa Diệp, cô ngồi trên ghế không nhúc nhích, ngước mắt nhìn Hứa Diệp: "Tôi nói rồi, gần đây tôi không có thời gian."

"Khi nào cậu có thời gian? Sao hẹn cũng không hẹn được, cũng không cho tôi mặt mũi rồi đấy."

Nam sinh nữ sinh trong lớp đều không dám lên tiếng, người lớp ba nổi tiếng xấu, còn có người đứng sau, không ai dám dây vào, trung thực ngồi vào chỗ của mình.

Trong lớp im lặng, Hứa Diệp đứng ở cửa miệng mở toe toét, bộ dáng như một con thú hung dữ, ánh mắt cậu ta nhìn Thời Vi, như đang nhìn con mồi rơi vào lòng bàn tay.

Bầu không khí ngượng ngùng mà im lặng, ánh mắt của cả lớp như đổ dồn lên người Thời Vi, Hứa Diệp vẫn đang gây áp lực cho cô, giờ phút này Thời Vi hối hận vì đã chơi với chúng.

Có những người giống thuốc cao da chó, một khi đã dính vào thì rất khó gỡ ra.

Đây là lỗi cô gây ra, Vương An Vũ từng nhắc nhở cô, là tự cô không coi trọng chuyện này, cho Hứa Diệp hy vọng, hiện tại khó có thể bình an vô sự.

Ngay lúc Thời Vi đang định đứng dậy đi ra hành lang giải quyết vấn đề, thì Mục Thần từ bên ngoài quay lại, anh liếc mắt đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Người trong lớp không dám đi vào, rụt rè đợi ở ngoài cửa phòng học, muốn vào để lên lớp, Mục Thần hoàn toàn không quan tâm, anh đi đến phía sau Hứa Diệp, nhẹ giọng nói——

"Nhường đường."

Toàn thân Hứa Diệp có một loại cảm giác hung dữ, nhưng ở trước mặt Mục Thần, loại cảm giác này hoàn toàn bị áp chế, Mục Thần cao, đứng sau Hứa Diệp cao hơn cậu ta một cái đầu, Mục Thần mặc đồng phục, quần áo chỉnh tề, mặt mày thanh tú lạnh nhạt, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, nhưng như vậy, khiến toàn thân anh toát ra một áp suất thấp cực mạnh.

Hứa Diệp sửng sốt một lát, sau đó hung hăng cao giọng: "Không thấy tao đang gọi người sao?"

Mục Thần hơi nghiêng đầu, tiếp tục dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Hứa Diệp: "Đây là cửa lớp 5, chúng tôi còn phải vào lớp, nhường đường."

Rõ ràng không phải ngữ khí cảm tình, nhưng lại khiến Hứa Diệp cảm thấy trong lòng sợ hãi.

Hứa Diệp cũng không thể hiểu, theo lý mà nói, Mục Thần này chỉ là một học sinh đẹp trai, nhưng tại sao toàn thân lại có khí chất lạnh lùng?

Có chút rùng mình.

Hứa Diệp do dự một lát, nhưng vẫn không dám đá chọi đá, cậu ta quay đầu nhìn Thời Vi: "Tối nay tìm cậu."

Nói xong dẫn anh em về lớp ba.

Trên đường về lớp học, Hứa Diệp còn xì xầm với đám bạn: "Mục Thần có bối cảnh gì không? Quay lại kiểm tra xem, thường học sinh nhìn thấy chúng ta hẳn phải sợ sệt, lòng can đảm của cậu ta khá lớn đó..."

Mà bên này, chuông vào lớp vang lên, bạn cùng lớp đứng ở hành lang cũng theo Mục Thần lần lượt vào trong, còn có không ít nữ sinh thì thầm: "Trời ơi, Mục Thần vừa rồi trông đẹp trai quá."

"Lưu manh đánh nhau không đáng sợ, đáng sợ là học sinh ưu tú giấu nghề, vừa rồi tôi không hề nghi ngờ, Hứa Diệp gây chuyện với Mục Thần rồi, nhất định Hứa Diệp chết không toàn thây."

"Đúng!"

...

Lúc Mục Thần đi ngang qua bàn Thời Vi, hơi cúi đầu, thấp giọng nói: "Tối nay đưa cậu về nhà."

Thời Vi nghe rõ, trong lòng đang sợ hãi, lại vì lời Mục Thần nói, mà cảm thấy an toàn.

Nói thật, Thời Vi cảm thấy chuyện của Hứa Diệp, hoàn toàn là do tự cô làm ra, nhưng cục diện rắm rối này, cuối cùng vẫn là Mục Thần giúp cô dọn dẹp, trong lòng cô càng có thiện cảm với Mục Thần.

Cô không thích sai người.

Thế là, những buổi tối này, sau tự học tối, ngày nào Mục Thần cũng đưa Thời Vi tới cửa nhà, khi Thời Vi nhìn thấy ai có bộ dạng khả nghi trên đường đều hết sức cảnh giác, sẵn sàng báo cảnh sát bất cứ lúc nào, có một lần nhầm người chạy bộ tối với đám Hứa Diệp, suýt chút nữa xảy ra mâu thuẫn với người đó.

So với sự cảnh giác cẩn thận của Thời Vi, Mục Thần hờ hững hơn rất nhiều, anh đều lẳng lặng theo sau Thời Vi, dùng dáng vẻ của người bảo hộ, âm thầm đi theo cô.

Nhưng Thời Vi đôi khi nhìn thấy ánh mắt Mục Thần nhìn cô, không biết vì sao, đọc ra ý nghĩa khác.

Có lẽ thế nên bản thân cô chột dạ đi, cô luôn cảm thấy tuy Mục Thần đang bảo vệ cô, nhưng trong mắt anh lại rõ ràng có một loại "Vẫn buông thả sao?"

Cảm giác mỉa mai thay.

Thời Vi càng hối hận hơn về việc mình làm những tối trước, nếu cô có thể sớm nhận ra tình cảm của mình dành cho Mục Thần... vậy tất cả sẽ không xảy ra.

May mắn thay, vài ngày sau, Thời Vi nghe nói Hứa Diệp lại có niềm vui mới, là một nữ sinh có thân hình tuyệt vời, học hộ lý, dường như đám quan nhị đại đều có quan hệ mật thiết với cô gái đó, Thời Vi cũng có chút nhẹ nhõm.

Đám phú nhị đại luôn có thể nhanh chóng tìm thấy hứng thú mới, cũng có khả năng đã quên Thời Vi rồi.

Nhưng để đảm bảo an toàn, Mục Thần vẫn nhất quyết đưa Thời Vi về, sau khi Thời Vi không còn bất an, dần dần bắt đầu tận hưởng khoảng thời gian Mục Thần đưa cô về nhà, cô cảm thấy, ở bên cạnh Mục Thần có một loại khe nhỏ sông dài* ngọt ngào hàng ngày.

* Khe nhỏ sông dài: ví với làm đều đều, từng tí một không bao giờ ngừng

Khác hẳn với những lời trêu chọc công khai và lén lút trước đây của cô, hai người chỉ lặng lẽ bước đi dưới ánh đèn đường, đều có loại cảm giác rất yên bình và ngọt ngào.

Lúc cùng nhau về nhà, khi tâm trạng Thời Vi tốt, sẽ kể với Mục Thần bữa trưa hôm nay ăn món gì mùi vị không tồi, phun tào về giáo viên sinh nhiều chuyện phiền phức, kể giáo viên tiếng Anh dạy quá chậm... Cô dường như biến thành kiểu tiểu nữ sinh biết yêu.

Phần lớn thời gian Mục Thần vẫn im lặng, anh ít nói như thường, nhưng Thời Vi biết, Mục Thần đang chăm chú lắng nghe, ánh đèn đường mờ ảo phản chiếu đôi mắt đen của anh, khiến con ngươi anh vô cùng đẹp đẽ.

Thỉnh thoảng khi có xe cộ chạy qua, hoặc qua đường cái, Mục Thần sẽ nắm lấy tay áo đồng phục của Thời Vi dẫn cô đi, anh không trực tiếp nắm tay cô, nhưng hành động vô thức nắm lấy tay áo cô, cũng khiến Thời Vi cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Rất trong sáng.

Chính loại cảm xúc trong sáng mà mơ hồ này, mới khiến Thời Vi cảm thấy tim đập thình thịch.

Một lần Mục Thần đưa Thời Vi đến cửa nhà, bị Thời Tử Thành phát hiện.

Thời Tử Thành quay người vào nhà nói với ba mẹ: "Thời Vi yêu sớm."

Vẻ mặt dương dương đắc ý, như thể đã phát hiện ra bí mật lớn nào đó.

Ba Thời và mẹ Thời cũng không dám nói Thời Vi, chỉ có thể lúc cả nhà ăn cơm, ngầm nói con gái phải bảo vệ bản thân nhiều hơn, Thời Vi cúi đầu nghe, cười khẩy, lúc này mới biết nói cô bảo vệ bản thân.

Lần trước cô về khuya sao không ai đợi cô hay quan tâm cô?

Thời Vi lười giải thích: "Con yêu sớm thành tích cũng hơn ai đó không yêu sớm, vẫn nên quan tâm đến việc học của con trai bảo bối của hai người đi."

Nói xong, cô cũng không quan tâm vẻ mặt của ba mẹ, buông đũa rời đi.

Sau này khi Mục Thần đưa cô về nhà, Thời Vi cái gì cũng không né tránh, không sao cả, ba mẹ cô thấy thì thấy thôi, cô không sợ họ nhìn thấy, chỉ sợ họ không nhìn thấy thôi.

Họ không cho tình yêu, còn không cho cô nhận từ người khác sao?

Cô cũng muốn lớn lên trong hũ mật, ba mẹ cô không thể thỏa mãn tâm nguyện của cô, bây giờ chỉ khi ở bên Mục Thần, Thời Vi mới cảm nhận được cảm giác ngọt ngào, vị ngọt lan từ trái tim đến tứ chi cơ thể.

Thực sự giống như đang ăn mật vậy.

Nhưng khi Thời Vi đến trường, vẫn hơi không tả được, cô sợ phiền phức, cũng sợ giáo viên tìm nói chuyện.

Cô cảm thấy lãng phí thời gian nhất chính là nói chuyện gì đó, nếu nói chuyện có ích thì còn phải nghiêm phạt làm gì, tình cờ các giáo viên đều thích dùng cách này, vì vậy Thời Vi ở trường vẫn sẽ cố gắng điệu thấp.

Chủ nhiệm lớp chậm chạp, nói nhảm rất nhiều, nếu để thầy ấy nhìn ra mối quan hệ ái muội giữa cô và Mục Thần, Thời Vi cảm thấy cô sẽ bị chủ nhiệm lớp càm ràm đến chết, có khả năng sẽ bị chuyển chỗ cách xa Mục Thần..... Thời Vi không muốn như vậy.

Cảm giác ngồi bàn trước bàn sau với Mục Thần tốt như thế, khi họ truyền bài, làm bài tập vô ý chạm ngón tay; khi bút của cô rơi xuống đất, Mục Thần sẽ chủ động nhặt giúp cô, đốt ngón tay của anh thon dài, khớp xương rõ ràng, lúc đưa bút cho cô, mỗi lần Thời Vi không khỏi nhìn vào tay anh... Bất cứ lúc nào có bài không hiểu cô sẽ quay xuống hỏi Mục Thần, Mục Thần tuy rằng giải thích ngắn gọn, nhưng đối với cô vẫn kiên nhẫn.

Cô là ngoại lệ khi có thể đặt câu hỏi hai lần cùng một lúc.

Thỉnh thoảng Thời Vi học không vào, sẽ truyền mảnh giấy cho Mục Thần, viết nguệch ngoạc lên đó, đôi khi chính cô cũng không biết mình viết gì, nhưng Mục Thần luôn có thể hiểu chính xác ý của cô, mặc dù số chữ đáp lại cực ít, nhưng cũng đủ để Thời Vi nhìn chữ của anh nửa ngày.

Chữ của anh phóng khoáng mạnh mẽ, Thời Vi hứng thú sẽ bắt chước chữ của anh, nhưng dù sao vẫn không giống, cô cũng vẫn làm không biết chán.

Bạn học xung quanh cũng có thể nhận ra sự ái muội của họ, các bạn học động một tý là ồn ào: "Sao Mục Thần chỉ giảng bài hai lần cho Thời Vi?"

"Mục Thần đối với Thời Vi cũng quá tốt rồi đi, còn chủ động mang bữa sáng cho cậu ấy?"

"Oa, Mục Thần thật sự đối xử đặc biệt."

...

Thời Vi nghe vậy bên môi nở nụ cười, lần đầu tiên, cô nghe thấy những lời này, trong lòng không phải loại cảm giác thỏa mãn hão huyền, mà là ngọt ngào bắt nguồn từ đáy lòng.

Vì sự ngọt ngào này, cô sẵn sàng vì Mục Thần từ chối tất cả nam sinh và ái muội.

Vương An Vũ thỉnh thoảng đến tìm Thời Vi nói chuyện sau giờ học, Thời Vi sợ Mục Thần không vui, thẳng thắn bảo Vương An Vũ ngồi bên cạnh, cử chỉ đàng hoàng nói: "Nào, ba người chúng ta nói chuyện, Mục Thần cũng có thể nghe."

Làm Vương An Vũ phút chốc mất đi ham muốn nói chuyện: "Thời Vi, cậu được, có người khác giới là không có tính người."

Thời Vi không để ý: "Không nói thì đi đi, đừng lãng phí thời gian."

Vương An Vũ tức giận bỏ đi, nhưng cậu ta cũng biết, Thời Vi lần này thực sự nghiêm túc với Mục Thần.

Những nam sinh lớp khác Thời Vi từng trêu chọc đến tìm Thời Vi, Thời Vi cũng đều từ chối hết: "Không có thời gian, xin lỗi, có hẹn rồi."

Từ chối xong nam sinh khác, Thời Vi quay người hỏi Mục Thần: "Tối nay đi đường phía Tây đó sao? Bờ sông mới mở mấy quán ăn nhỏ, muốn đi nếm thử Oden."

Mục Thần lặng lẽ nhìn cô: "Không phải cậu có hẹn sao?"

Anh vừa mới nghe cô nói như vậy với mấy nam sinh đó.

Thời Vi cười híp mắt nhìn anh: "Hẹn với cậu đó."

Mục Thần nhìn cô, ánh mắt anh dần dần sâu hơn, giống như mặt hồ tối tăm tĩnh lặng, bề ngoài sóng nước như tờ, nhưng bên dưới cuộn trào mãnh liệt.

Thời Vi vẫn đang hỏi anh: "Cho nên cùng đi nếm thử nhé?"

Mục Thần trầm mặc một lát, đồng ý với Thời Vi: "Ừ."

Cho dù anh không thích ăn oden, không thích quán ăn nhỏ, nhưng vì câu "Hẹn với cậu đó" của Thời Vi, anh đồng ý.

Anh có thể thấy được sự nghiêm túc của Thời Vi, cô vì anh từ chối những ái muội và nam sinh khác trước đây, tình cảm cô đối với anh là thật.

—— Mà anh, cũng giống vậy.

Những ngày tháng ái muội trôi qua vô vị nhưng lại ngọt ngào, Thời Vi trước đó không thích đến trường, cũng không thích dậy sớm, nhưng vì Mục Thần, cô bắt đầu mong chờ được đến trường.

Mong chờ mỗi ngày được nhìn thấy anh.

Đương nhiên, thời gian của con người là có hạn, Thời Vi dành cho Mục Thần nhiều thời gian hơn, tâm tư học hành của cô ít đi, chuyện không liên quan cũng ít quan tâm, bắt đầu gây ra một số phiền phức.

Sáng thứ hai có lễ chào cờ, trong lễ chào cờ sẽ kiểm tra vẻ bề ngoài, yêu cầu mặc đồng phục mùa thu màu xanh đen, tối chủ nhật Thời Vi và Mục Thần tới bãi biển, tâm trạng cô vui đến mức hoàn toàn quên chuyện này, sau đó, sáng thứ hai, cô mặc một bộ đồng phục khác đến.

Nghe nói hôm thứ hai có lãnh đạo thành phố đến kiểm tra theo quy định, các chủ nhiệm lớp đều rất coi trọng vấn đề này, sớm đã mở họp ở văn phòng, còn có 20 phút nữa lễ chào cờ sẽ bắt đầu, bây giờ về nhà nhất định không kịp, Thời Vi nhìn áo khoác đồng phục mà mình mặc sai, hết đường xoay sở, thậm chí phải bỏ cuộc.

Đáng ngại là bị nhà trường chỉ đích danh phê bình, cô mặc sai đồng phục sẽ bị chủ nhiệm lớp trừ điểm, chủ nhiệm lớp hiếu thắng, đối với những quy định này từ trước đến nay rất nghiêm, lần này Thời Vi thật là bất cẩn.

Trước khi đến bước đường cùng cô cũng vùng vẫy chút, hỏi rất nhiều người trong lớp và lớp khác, mọi người đều không có ai thừa đồng phục mùa thu màu xanh đen.

Thời Vi nghĩ, bỏ đi, ai bảo trí nhớ cô kém như vậy, cô có thể đoán sau lễ chào cờ, cô sẽ bị hiệu trưởng chỉ đích danh phê bình trên loa lớn ra sao, và chủ nhiệm lớp sẽ tìm nói chuyện thế nào.

Chỉ còn 5 phút nữa là lễ chào cờ bắt đầu.

Các bạn cùng lớp thu dọn đồ đạc, thay đồng phục, có người lấy sổ ghi chép từ đơn trong túi, muốn một bên đợi lễ chào cờ một bên học thuộc từ đơn, Thời Vi cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi, Mục Thần ở phía sau gọi cô lại: "Áo khoác đồng phục của cậu, cởi ra."

Vẻ mặt Thời Vi có chút mất mát, thản nhiên nói đùa: "Có thể cởi như vậy sao, cậu có thể làm ảo thuật biến cho tớ thành kiểu màu xanh đen à?"

Vừa rồi cô cũng không phải không hỏi qua Mục Thần, Mục Thần cũng chỉ có một chiếc mà thôi.

Nghĩ cũng đúng, không ai rảnh mua hai bộ đồng phục kiểu dáng giống nhau.

Mục Thần vẫn bảo cô cởi, khi đứng lên dáng người anh rất cao, lúc nào cũng có khí chất trầm lặng lạnh lùng khi rũ mắt nhìn người khác, Thời Vi dừng lại một chút, vẫn nghe theo anh, cởi chiếc áo đồng phục màu trắng xanh mà cô mặc nhầm ra.

Sau đó, cô nhìn thấy——

Mục Thần cởi chiếc áo khoác đồng phục màu xanh đen của mình, đặt lên bàn, sau đó, khoác chiếc áo khoác đồng phục màu xanh trắng của cô.

Thời Vi ngơ ngác một chút, vội vàng nói: "Cậu không cần thay đồng phục với tớ, đây là tớ mắc lỗi, không cần cậu gánh chịu vì tớ."

Mục Thần đã tiến về phía trước mấy bước, rèm cửa bị gió thổi bay bay, ánh sáng vàng từ bên ngoài chiếu lên một bên mặt anh, anh ngược sáng nhìn Thời Vi: "Có đi không?"

Khoảnh khắc đó, Thời Vi đột nhiên mất giọng.

Cô không từ chối.

Sau đó, Thời Vi không nhớ mình đã theo Mục Thần ra ngoài như thế nào, nhà trường tính điểm danh, không đến trường còn nghiêm trọng hơn việc mặc nhầm áo, anh không trốn phạt, Thời Vi chỉ ở phía sau, nhìn bộ đồng phục màu xanh trắng của Mục Thần nổi bật thế nào giữa tất cả đồng phục tối màu.

Người khác đều tối, chỉ có Mục Thần là sáng.

Như nham thạch trơ trụi lộ ra trong băng tuyết, lại như đám mây lặng lẽ trên bầu trời xanh.

Anh thay cô nhận lấy ánh mắt rửa tội mà đáng nhẽ cô phải chịu.

Sau đó đúng như Thời Vi đoán, sau khi trở lại lớp, trong giờ giải lao, loa trong lớp nhanh chóng vang lên: "Tôi sẽ thông báo phê bình những ai vừa rồi không mặc đồng phục hoặc mặc sai đồng phục! Không đến lớp bị trừ 7 điểm, không mặc đồng phục trừ 5 điểm, mặc sai đồng phục trừ 3 điểm, tuần trước đã nhấn mạnh tầm quan trọng của lễ chào cờ này, sao còn có nhiều người nghe không hiểu thế! Não các em là cái gì vậy? Việc nhỏ như vậy cũng không làm được, còn thi cái gì đại học hả? Đều nghỉ học hết đi. Bây giờ tôi sẽ công bố danh sách những người bị phê bình, các em hãy nghe kỹ xem đó là ai, danh sách như sau: Cao nhị lớp 1, Triệu Tuyết Phong; cao nhị lớp 3, Vương Mạt Lị; cao nhị lớp 5, Mục Thần..."

Loa phóng thanh vang lên không bao lâu, Mục Thần bị chủ nhiệm lớp gọi tới văn phòng, mãi đến nửa tiết thứ tư mới quay lại.

Tiết thứ tư là tiết toán, lên lớp được một nửa, bị Mục Thần gõ cửa cắt ngang, giáo viên dạy toán nhìn thấy Mục Thần đứng ở cửa, thở dài: "Em nói học sinh các em, sao không để chủ nhiệm lớp các em yên tâm, điểm tích luỹ của chủ nhiệm lớp em bị các em trừ sạch rồi, không tuân thủ quy tắc thành tích không tốt thì bỏ đi, thành tích tốt cũng không biết cách dẫn đầu..."

Thời Vi không thể nghe nổi nữa, ngắt lời: "Thầy ơi, thầy giảng lại câu hỏi thứ ba của đề vừa rồi được không?"

Giáo viên dạy toán bị Thời Vi thu hút sự chú ý: "Câu thứ ba của đề này quả thực có chút khó, vậy tôi giải thích lại một lần."

Nói xong, thầy xua tay bảo Mục Thần về chỗ ngồi, chuyện này kết thúc.

Tan học, Thời Vi lập tức quay lại hỏi Mục Thần: "Chủ nhiệm lớp nói gì?"

"Viết bản kiểm điểm 3000 chữ."

Trong lòng Thời Vi càng cảm thấy áy náy, vốn dĩ đều là cô phải chịu, cô muốn bù đắp cho Mục Thần: "Nếu không tớ giúp cậu viết đi."

Mục Thần đang cầm bút, đầu bút hơi khựng lại: "Cậu là sợ chủ nhiệm lớp nhận không ra chữ cậu?"

"..." Thời Vi không nói nữa.

Giữa tiết cuối buổi chiều và tự học tối có bốn mươi phút nghỉ giải lao, trước đây Thời Vi và Mục Thần thường đến căng tin ăn cơm, lần này Thời Vi xung phong xếp hàng mua bánh nướng và sữa đậu nành, mang về cho Mục Thần ăn.

Mục Thần ăn xong bánh cô mua, tiếp tục viết kiểm điểm, anh tính trong vòng bốn mươi phút này sẽ viết xong bản kiểm điểm 3000 chữ, kiểm điểm chẳng qua nhiều chữ như thế, là lập đi lập lại thừa nhận sai lầm, nhưng phải viết 3000 từ nhận sai vẫn không dễ, Thời Vi nghĩ đến nhiều chữ như vậy đã đau đầu, ngược lại, Mục Thần vẫn viết bản kiểm điểm với vẻ mặt bình tĩnh, tay không ngừng lại.

Thời Vi cũng không giúp được gì nhiều, nằm trên bàn nhìn anh, nhìn một hồi, cô có chút buồn ngủ.

Lúc này chính là trước giờ tự học tối, các bạn học đều đi ăn cơm, trong lớp không có ai khác, chỉ có hai người họ, Mục Thần cúi đầu viết kiểm điểm, Thời Vi nằm ra bàn ngủ thiếp đi, thời gian dường như dừng lại.

Cơn buồn ngủ của Thời Vi càng ngày càng mãnh liệt, trước khi ngủ, trước mắt cô hình như lại hiện ra hình ảnh ban ngày Mục Thần mặc đồng phục của cô, ngược sáng hỏi cô có đi không.

Thời Vi vùi mặt vào trong khuỷu tay, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu nha..."

Sau đó chìm vào giấc ngủ say.

Giọng của cô quá nhỏ, Mục Thần không nghe rõ, chỉ nghĩ cô đang nói mớ, Mục Thần tiếp tục cúi đầu viết kiểm điểm, viết một hồi, dường như anh hơi nhận ra, khi ngẩng đầu lên lần nữa, phát hiện cô đã nằm trên bàn ngủ thiếp đi.

Tóc cô xõa xuống bàn, mượt mà đen bóng, mềm mại, trong lòng Mục Thần khẽ động, nhẹ nhàng đưa tay ra, chạm vào tóc cô.

Xúc cảm rất tốt.

Hàng ngày lên lớp, anh ngồi ở bàn phía sau cô, nhìn thấy nhiều nhất chính là mái tóc của cô, trường không cho phép xõa tóc, cô luôn buộc tóc đuôi ngựa, hoặc buộc đuôi ngựa cao, hoặc buộc đuôi ngựa thấp lỏng bên dưới.

Anh rất hiếm thể hiện cảm xúc, bây giờ anh cuối cùng có thể chạm vào cô khi cô đang ngủ, khá giống những gì anh tưởng tượng.

Gió từ cửa sổ thổi vào, giấy trên bàn của một số bạn học bị thổi bay, Mục Thần sợ Thời Vi lạnh, đứng dậy đóng cửa sổ lại.

Sau đó anh quay lại viết tiếp, trong bản kiểm điểm tình cờ anh viết câu: "Không nên vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến danh dự lớp."

Anh lại đọc câu đó một lần, trong lòng đọc thầm một lần từ đó——

Tình cảm cá nhân.

Vì chuyện bộ đồng phục trường, Thời Vi cảm thấy mình thích Mục Thần hơn.

Trước đây cũng không phải không có nam sinh vì cô làm loại chuyện này, nhưng không ai giống Mục Thần, có thể khiến cô động lòng.

Trên người anh có một loại tương phản, anh cao lãnh mà không nhiễm khói bụi trần gian, không ai có thể khiến anh bước xuống từ thiên đàn, anh cũng rất có nguyên tắc, không ai có thể khiến anh đi ngược lại bản nguyện* của anh, nhưng những điều này đều bị Thời Vi phá vỡ.

* Bản nguyện: Chỉ sự thề nguyền ở Nhân vị, (giai vị tu nhân).

Thời Vi thích cảm giác này, anh chỉ đối xử như vậy với một mình cô.

Ngày thứ ba lần thứ hai trong tháng 11, là sinh nhật của Thời Vi.

Nói chính xác hơn, ngày hôm đó chỉ là sinh nhật của mình cô, không phải cô bị ép sinh nhật cùng Thời Tử Thành.

Hôm trước cô vừa cãi nhau với gia đình, tâm trạng không tốt, không ai nhớ đến ngày sinh nhật của cô.

Cảm giác như thể chỉ mình cô nhớ đến sự tồn tại của bản thân.

Ngày hôm đó Thời Vi rất buồn, may thay tự học tối mất điện, giáo viên yêu cầu mọi người ngồi ở bàn nghỉ ngơi, đợi công tắc nguồn điện được sửa xong, sau khi Thời Vi ngủ được một lúc, công tắc nguồn điện vẫn chưa được sửa xong, nhà trường quyết định tan tự học tối sớm.

Nhưng cô không muốn về nhà.

Tối đó, các bạn học đều đi hết, chỉ còn Mục Thần ở lại với cô, trong lớp học không có điện.

Thời Vi cũng không biết mình làm sao, tâm trạng cô cực không tốt, có khả năng vì chuyện đồng phục khiến cô mong chờ và biết ơn Mục Thần, cũng có khả năng là vì Mục Thần đối tốt với cô, khiến cô bắt đầu quen với sự tồn tại của Mục Thần, thậm chí cô có cảm giác mình sẽ ở bên anh quãng đời còn lại.

Thời Vi buồn bã nằm trên bàn, trong bóng tối, quái lạ hỏi một câu: "Cậu có thể bồi tớ bao lâu?"

Mà Mục Thần nói: "—— Có thể bồi cậu bao lâu, thì bồi cậu bấy lâu."

Anh có lẽ cũng đã nhận ra tâm trạng không tốt của cô, bình thường anh trầm mặc ít nói, cho dù sủng cô cũng sẽ không biểu hiện quá rõ ràng, nhưng hôm nay, anh lại dịu dàng rất rõ.

Dịu dàng như vậy thực khiến Thời Vi mỏng manh không thể chống cự, sau đó Thời Vi không giấu nữa, cái gì cũng nói.

Chuyện trong nhà của cô, tất cả suy nghĩ của cô, vì sao cô lại học, và lý do cô không muốn về nhà... Tất cả mọi thứ, lần đầu tiên Thời Vi nói với người khác.

Cô từng nghĩ, sẽ nuốt những thứ này vào bụng không để bất cứ ai biết, nhưng tối đó, Thời Vi đột nhiên rất muốn nói cho Mục Thần nghe.

Muốn Mục Thần biết sự thật về cô.

Cô cho Mục Thần thấy bản thân hoàn hoàn chỉnh chỉnh, mong manh, kiêu ngạo, hờ hững, kỳ quặc... mâu thuẫn lại vướng mắc, dường như đều không phải cô, nhưng đều lại là cô.

Cuối cùng, họ nói chuyện đến khi bác bảo vệ ở tầng dưới đến kiểm tra tòa nhà, hai người mới rời lớp học, sau khi Mục Thần từ trường đi ra, trực tiếp dẫn cô đến quầy nước hoa, mua một lọ nước hoa đắt tiền làm quà sinh nhật cho cô.

Anh rất hiểu cô, lọ nước hoa tặng cô đúng là thứ cô mong đợi bấy lâu nay.

Thời Vi không gì hồi báo, dùng số tiền còn lại trong người mua móc khoá cô bé quàng khăn đỏ cho anh, nói sau này đợi anh tới đổi lấy một lọ nước hoa nam do cô đích thân điều chế.

Đêm đó là một bước ngoặt.

Tình cảm của Thời Vi đối với Mục Thần đã có bước nhảy vọt về chất.

Mục Thần hiện tại là người hiểu cô nhất, thậm chí còn hơn cả bố mẹ cô.

Cô cũng có thể chia sẻ với anh những tâm tư mà không thể nói với người khác, đồng thời, Mục Thần cũng biết điểm không tốt của cô, còn vẫn nguyện ý thích con người cô.

Gặp được người như thế này rất khó.

Thời Vi thậm chí còn ảo tưởng, cô sẽ ở bên Mục Thần mãi mãi.

Xa quá rồi, cô ít khi nghĩ tới chuyện xa vời như thế, cô là mẫu người hưởng thụ hiện tại điển hình, vui vẻ từng phút từng giây, nhiều khoảnh khắc ở bên Mục Thần, đều khiến cô nghĩ đến mãi mãi.

Ái muội giữa hai người cũng không chỉ là sự động lòng của thiếu niên thiếu nữ, còn là sự thấu hiểu và yêu thương đối phương.

Họ hiện tại ít nói ra.

Thực tế Thời Vi đang đợi, cô đợi Mục Thần chủ động.

Giữa cô và Mục Thần, từ bắt đầu đến hiện tại, dường như luôn là cô chủ động, chủ động trêu chọc, chủ động nhận sai, một bước cuối cùng này, Thời Vi muốn đợi Mục Thần chủ động.

Như vậy cô cũng sẽ có thêm niềm tin vào đoạn tình cảm này một chút, dù thế nào đi nữa, trong lòng Thời Vi vẫn yêu bản thân mình hơn, cô khá sợ bị tổn thương.

Cô thích Mục Thần, nhưng phải dựa trên tiền đề là Mục Thần cũng thích cô.

Cô không muốn để bản thân thích quá hèn mọn.

Cho nên, bước cuối cùng để xác nhận mối quan hệ, phải do Mục Thần thực hiện.

Đến thời gian này, Thời Vi trái lại không vội nữa, cô chậm rãi chờ đợi, đợi Mục Thần nói hai người ở bên nhau, cô tiếp tục duy trì mối quan hệ ái muội với Mục Thần, bình thường Thời Vi vẫn cùng Mục Thần tan học, cuối tuần Thời Vi sẽ đến nhà Mục Thần làm bài tập.

Cho dù hai người còn chưa xác nhận quan hệ, ở nhà Mục Thần, Thời Vi đều tràn đầy cảm giác nữ chủ nhân, cô cảm thấy, cô và Mục Thần còn một chút sẽ phá vỡ lớp giấy cửa sổ, chỉ là chuyện sớm muộn.

Cho nên Thời Vi muốn làm gì thì làm trong nhà Mục Thần, gần như coi nhà anh như nhà mình.

Hai người sẽ cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn, cô nóng lòng muốn thử làm cái này cái kia, Mục Thần thấy cô có hứng thú như vậy, đành phải đồng ý, mà mỗi lần cô đều làm loạn trong bếp nhà Mục Thần; cô còn tự nhiên nằm trên giường Mục Thần xem phim, kéo Mục Thần cùng nhau ăn khoai tây lát, ăn vặt, Mục Thần không sao ăn được những thứ này, nhưng cũng sẽ không ngăn cản cô quá.

Thời Vi nhớ tới, trước kia mới tới nhà Mục Thần, Mục Thần sẽ mắng cô vừa ăn quýt vừa đọc sách, mà bây giờ, cô đang trên giường xem phim ăn khoai tây lát cũng không sao, Mục Thần sẽ chỉ đặt thùng rác ở dưới đất cạnh cô, nói: "Vứt rác vào đây."

Đây chính là sự khác biệt giữa người Mục Thần thích và người bình thường.

Tất nhiên, đôi khi cô hơi quá phận, Mục Thần vẫn sẽ lạnh giọng nói cô, nhưng Thời Vi cũng sẽ không cảm thấy không vui, vì cô có thể từ trong mắt Mục Thần nhìn ra anh đối với cô là sủng nịch và dung túng.

Được yêu hơn đều là có chỗ dựa nên không sợ.

Bây giờ cô được yêu hơn, cho nên càng cảm thấy không sợ gì cả.

Nhắc mới nhớ, lần đầu họ hôn nhau xảy ra rất bất ngờ.

Là khi cuối tuần ở nhà Mục Thần, Thời Vi mặc áo hoodie của Mục Thần, muốn nghịch kéo dây áo hoodie của anh, nhưng đột nhiên kéo mạnh, môi họ chạm nhau.

Khuôn mặt hai người đều rất gần, hơi thở của đối phương bình tĩnh đều đều, hai người ngơ ngác nhìn nhau một lúc, rồi vội vàng tách ra.

Sau khi môi họ tách ra, Thời Vi còn có thể nghe rõ nhịp tim của mình, Thời Vi có chút xấu hổ, vì che giấu sự xấu hổ của mình, cô thản nhiên trêu chọc Mục Thần vài câu, hỏi anh có nếm ra được vị gì không, kết quả——

Mục Thần trực tiếp ấn gáy cô, hôn cô.

Sau khi kết thúc, anh còn không quên nói một câu: "Ngọt."

Đây là nụ hôn đầu của họ.

Thời Vi và Mục Thần ở trường cũng không biểu hiện quá rõ ràng, tránh giáo viên khắp nơi, ở trường cũng không bị chủ nhiệm lớp phát hiện, nhưng lại suýt nữa bị phát hiện ở ngoài trường.

Thời Vi nhớ, hôm đó là cuối tuần, cô hẹn Mục Thần đi xem phim, bộ phim xem là phim Marvel, cô đặc biệt ăn diện cẩn thận, cô xõa tóc, mặc áo len đen, quần jeans và bốt Martin màu nâu, còn trang điểm nhẹ nhàng một chút, ăn diện như vậy khiến cô trông hoang dã, quyến rũ và ngỗ ngược dung hợp mâu thuẫn trên khuôn mặt trẻ trung non nớt của cô.

Vừa gặp, Thời Vi đã hỏi Mục Thần: "Hôm nay trông tớ đẹp không?"

Mục Thần đã quen nhìn thấy cô mặc đồng phục học sinh, bỗng dưng thấy cô mặc quần áo của bản thân vẫn có chút không quen, đẹp thì đẹp, nhưng rất lạ.

Mục Thần không rõ là gì, đổi chủ đề: "Ăn bỏng ngô không?"

Thời Vi có chút không vui, nhưng cũng không hỏi nữa, có thể từ miệng Mục Thần nói ra câu "đẹp" rất khó, cô hỏi đều hỏi mệt rồi, nhưng gần như chưa bao giờ nghe thấy Mục Thần nói "đẹp".

"Ăn, phần lớn nhất."

Mục Thần liếc nhìn cô, không nói gì, quay người đi đến quầy bán bỏng ngô, Thời Vi đang đợi bên ngoài, xem poster quảng cáo của bộ phim mới ra mắt, lúc cô đang xem, dường như nghe thấy một giọng nữ quen thuộc.

"Đúng, đều kín chỗ rồi, chỉ có rạp chiếu phim này mới có vé, cách nhà tớ hơi xa..."

Thời Vi nhìn về phía đó, thấy Nhan Kiều Kiều.

Nhan Kiều Kiều cùng một nữ sinh khác đi tới, tay cầm một cốc trà sữa trân châu, họ đang trò chuyện vui vẻ, hoàn toàn không chú ý đến Thời Vi bên này.

Trên môi Thời Vi vô thức nở một nụ cười, sau khi cô và Mục Thần làm hòa, Nhan Kiều Kiều vẫn không chết tâm, có chuyện hay không có chuyện vẫn sẽ tìm Mục Thần, chỉ là bị Mục Thần từ chối rất nhiều, Nhan Kiều Kiều trên mặt cũng áy náy, chỉ có thể buông tha Mục Thần.

Nhưng trực giác của phụ nữ quá chính xác, Thời Vi biết, trong lòng Nhan Kiều Kiều vẫn thích Mục Thần.

Hôm nay họ đúng lúc gặp nhau, Thời Vi tính cho Nhan Kiều Kiều một niềm vui, khiến Nhan Kiều Kiều chết tâm triệt để.

Hai người Nhan Kiều Kiều đang xếp hàng trước máy bán vé tự động để lấy vé, Thời Vi suy nghĩ một chút, rồi quay vào gọi điện cho Mục Thần: "Mục Thần, đừng xếp hàng nữa, tớ đột nhiên không muốn ăn nữa bỏng ngô, cậu ra ngoài một lát đi."

Cô thực sự muốn ra ngoài càng sớm càng tốt, nói xong, cũng không quan tâm Mục Thần xếp hàng ở đâu, trực tiếp kéo anh ra ngoài.

Thời Vi kéo Mục Thần đến một chỗ trống vừa hay trước máy bán vé tự động nơi hai người Nhan Kiều Kiều đang xếp hàng, Thời Vi giả vờ không thấy Nhan Kiều Kiều, nói với Mục Thần: "Dây giày của tớ tuột rồi."

Cô vừa mới tự mình tháo ra.

"Cho nên?"

Mục Thần hơi nhướng mày.

Anh thực ra có nhìn thấy Nhan Kiều Kiều bên cạnh.

Thời Vi trong đầu tìm kiếm đủ loại lý do, cô khẽ kéo tay áo anh, bắt đầu diễn, cô nhỏ giọng nói: "Cái đó, hôm qua tớ bị trật eo, ngồi xổm lưng sẽ đau, rất dễ nhập viện, nếu không cậu giúp tớ buộc dây giày nhé?"

Mục Thần đứng yên không động.

Thời Vi tiếp tục tìm lý do: "Mấy ngày trước dường như viêm ruột thừa tớ cũng mắc rồi, cũng ở chỗ eo..."

Cô còn chưa nói xong, Mục Thần đã nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: "Đừng bịa nữa, tôi buộc cho cậu."

Anh không muốn nghe cô chửi mình.

Thời Vi thành công, khóe miệng cô nhếch lên một góc không thể nhận ra, Mục Thần hẳn là đoán được cô muốn làm gì, theo anh đây có lẽ là một chiêu trò ấu trĩ vô vị đi, nhưng anh vẫn hợp tác với cô.

Đủ nuông chiều cô.

Thời Vi liếc nhìn có thể nhận ra, Nhan Kiều Kiều và cô bạn nữ luôn nhìn về phía này, Thời Vi không cần nghĩ cũng có thể đoán ra, sắc mặt Nhan Kiều Kiều lúc này rất khó coi.

Mục Thần nửa cúi người, ngón tay thon dài của anh luồn qua dây giày cô, buộc lại gọn gàng, khuôn mặt anh đẹp trai tuấn tú, Thời Vi cúi đầu nhìn anh buộc dây giày cho mình, cảm thấy có chút chơi chưa đủ, cô được tấc thêm thước, chân dài một bước, trực tiếp cưỡi lên vai Mục Thần.

Thật ra chuyện này có chút hơi quá, Thời Vi cảm thấy Mục Thần không thể làm gì mình, nên cô không chút kiêng dè.

Các nam sinh nữ sinh đứng trước máy bán vé cũng nhìn thấy cảnh tượng này, phát ra tiếng thì thầm nhỏ, có nam sinh tính tình không tốt mắng: "Show (ân ái) mẹ cậu."

Thời Vi và Mục Thần đều nghe thấy, nhưng Thời Vi cảm thấy chẳng có gì.

Cô vui vẻ show, lại không phải show cho bạn xem, không vui thì đừng nhìn.

Mà Mục Thần bị cô cưỡi trên cổ, cảm nhận được sức nặng đột ngột đè lên vai mình, im lặng một lúc.

Thời Vi cũng cảm thấy mình chơi đủ rồi, khi muốn từ vai anh đi xuống, chính lúc này, Mục Thần dùng đôi bàn tay to lớn của mình giữ chân cô lại, đứng thẳng lên.

Thời Vi lúc này đang cưỡi trên cổ anh, bị động tác của anh doạ sợ đến thất thanh.

Cô chỉ cảm thấy toàn bộ không gian xung quanh đang nâng cao, điểm chịu lực trong nháy mắt trở thành vai và cổ anh, Mục Thần vốn gầy, xương cộm khiến chân cô đau, trong lòng cô vừa đau vừa sợ, còn cảm thấy.... có chút sợ độ cao.

Đám người đứng trước máy bán vé lần này phát ra tiếng ồn ào to hơn, Thời Vi thậm chí có thể nghe thấy giọng của Nhan Kiều Kiều, nhưng lúc này cô hoàn toàn không để ý tới, bất lực nắm lấy cổ áo Mục Thần, không dám nhìn xuống dưới: "Cậu làm gì thế? Thả tớ xuống."

Giọng nói của Mục Thần từ phía dưới truyền đến: "Không phải muốn chơi sao? Chơi cho đủ."

Thời Vi biết mình sai: "Tớ không chơi nữa, tớ muốn đi xem phim, phim sắp chiếu rồi, tớ không muốn bỏ lỡ..."

Mục Thần vẫn không có ý định thả cô xuống, thậm chí anh còn quay người, tiến về phía trước hai bước.

Nhưng cũng chỉ đi hai bước, anh đã dừng lại.

Thời Vi cảm thấy có gì đó không đúng, lúc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy, đứng trước mặt họ——

Không phải chủ nhiệm lớp của họ thì là ai!

Hôm nay là ngày gì thế không biết, chạm mặt Nhan Kiều Kiều, còn có thể gặp chủ nhiệm lớp!

Chủ nhiệm lớp hình như vừa mới đến, đang vội vàng xếp hàng mua vé, không thấy bọn họ, thời điểm Thời Vi nhìn rõ mặt chủ nhiệm lớp, chỉ cảm thấy tim như ngừng đập, mẹ nó, chủ nhiệm lớp biết hai người họ như vậy, tuyệt đối có thể giết họ.

Không tìm phụ huynh, thì cũng sẽ tìm bạn nói chuyện đến khi bạn hối hận khi đến với thế giới này mới thôi.

Thời Vi sống chết nắm chặt cổ áo Mục Thần: "Quay lại! Quay lại!"

Mục Thần nghe lời quay người lại, mà bên đó, chủ nhiệm lớp nghe thấy thanh âm nhìn sang, chỉ kịp thấy bóng lưng của Mục Thần và Thời Vi.

Chủ nhiệm lớp nheo mắt nhìn bóng lưng của hai người, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra.

Thầy thở dài trong lòng, nghĩ rằng trẻ con ngày nay cũng quá trớn rồi, ở nơi công cộng như rạp chiếu phim lại ngang nghiên như vậy, nữ sinh trực tiếp cưỡi lên cổ nam sinh, thật kỳ cục!

Yêu sớm còn phách lối như thế.

Nếu phụ huynh và giáo viên của hai đứa nhìn thấy, chắc chắn tức chết, sao lại dạy ra học sinh như vậy chứ?

—-May mà không phải lớp mình.

Hết phiên ngoại 2

Quảng cáo
Trước /78 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Dạ Hồ

Copyright © 2022 - MTruyện.net