Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Khoai Lang
((_ Đột nhiên chăm chỉ gõ, cho chương mới ra liền. Chương này xuất hiện một CP phụ, tui là tui thích kiểu này lắm____)))
___________________
Tống Minh nắm chặt hai tay, tiếp tục lạnh mặt.
Kiều Ân ở bên kia màn hình còn ảo tưởng.
"Nếu ngươi là Omega, ta muốn đem ngươi làm thế này, sau đó lại như vậy... Ừ... Còn có như vậy..." Ánh mắt Kiều Ân tỏa sáng lên các loại kế hoạch, nói xong còn dùng tay lau lau nước miếng bên miệng...
Tống Minh cười lạnh một tiếng, chỉ vào Kiều Ân.
"Fuck!" Sau đó trực tiếp cắt đứt video nói chuyện phiếm.
Thỉnh cầu video nói chuyện phiếm cuồn cuộn không ngừng phát lại đây, Tống Minh cự tuyệt toàn bộ.
Sau đó lại có một tin nhắn giọng nói gửi lại.
"Tống Minh ~ ngươi sinh khí a? Là ngươi hỏi trước ta mà! Như thế nào ngươi hiện tại lại sinh khí..."
"Tống Minh..." Kiều Ân lại liên tục không ngừng phát vài giọng nói, Tống Minh cũng lười nghe.
Hắn sớm biết Kiều Ân sẽ không có ý kiến hay... Hắn như thế nào còn muốn nghe xem Kiều Ân nói, sách...
Tống Minh chuẩn bị rời khỏi, hắn nhìn Kiều Ân vừa phát tới được một đoạn tun nhắn chữ.
"Tống Minh! Ngươi rốt cuộc như thế nào? Rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Nói cho ta biết được không?! Không cần không để ý tới ta... tt " ((//°/~/°//))
Con chuột dừng một chút, không bấm X... Cuối cùng lại di chuyển trở về màn hình chính, Tống Minh mặt không đổi sắc bấm " Thoát".
"Ngươi chẳng lẽ thật sự biến thành Omega.?"
Tống Minh hướng phía sau ghế dựa một chút, nhắm hai mắt lại. Cứ như vậy nói ra... Cũng không khó để có thể mở miệng... Đâu...
Ngay sau đó, chuông điện thoại di động vang lên, Tống Minh đoán là Kiều Ân, hắn cũng lười tiếp, trực tiếp tắt máy, di động bị tùy ý ném ở một bên.
Tống Minh nhắm mắt lại suy nghĩ, đột nhiên không biết như thế nào liền nghĩ tới biểu tình Kiều Ân bên nửa bán cầu kia, khẳng định phi thường sốt ruột muốn gọi điện thoại cho hắn... còn có thể khóc...
Tống Minh lòng mềm nhũn, thở dài, lại duỗi cánh tay ra, chuẩn bị khởi động lại điện thoại, chuông cửa đột nhiên vang lên....
Người ấn chuông cửa thực dồn dập, một lần lại một lần ấn...
Ai a? Này muốn làm cái gì... Chẳng lẽ Kiều Ân liên hệ với hắn không được, đã muốn đến đây? Liền ở ngay ngoài cửa?
Không thể nào đâu... Tống Minh nheo mắt, trong video Kiều Ân còn ở nhà bên nước ngoài!
Tống Minh trong đầu đoán lung tung, chuông cửa vang lên giống như đòi mạng, quả thực làm hắn lại phiền táo lại hoảng hốt, mang theo nghi vấn, Tống Minh buông di động ra, chuẩn bị đi mắt mèo nhìn một cái.
A... Quả nhiên, Tống Minh nhìn thấy quả đầu rực rỡ sắc màu của người hàng xóm quen thuộc, hắn đã nói Kiều Ân như thế nào có khả năng lập tức trở về a...
Tống Minh đem cửa mơ ra một cái khe, đen mặt hỏi người ngoài cửa.
"Uy, Nhâm Húc Dương, ngươi muốn làm chi a! Nhà ngươi ở cách vách! Ấn cửa nhà ta làm gì, có bệnh a!"
Nhâm Húc Dương đang hảo hảo bới mái tóc xanh xanh đỏ đỏ, xem ra là mới vừa tỉnh ngủ, còn mặc áo ngủ màu lam voi, khóe mắt còn dử mắt...
"Ngươi... Ngươi ở nhà nha..." Nói xong ngáp một cái...
Tống Minh không kiên nhẫn nhíu mày, "Có chuyện gì sao?"
Ngay sau đó, Tống Minh lại nghe thấy Nhâm Húc Dương nhỏ giọng than thở một câu.
"Kia quan tâm gì cơ a..."
"Cái gì?" Tống Minh thấy đứa nhỏ này cũng rất phiền táo, nhưng hắn lại nghe thấy Nhâm Húc Dương than thở một câu, cảm giác không nắm chắc trọng điểm...
Nhâm Húc Dương tự biết nói lỡ, gãi đầu phát, nửa ngày mới nghẹn xuất một câu.
"Không có gì, cái kia... Minh ca, anh của ta lập tức muốn đã trở lại, ta có thể đến nhà ngươi trốn trong chốc lát không?" Sau khi nói xong, Húc Dương lại nâng lên mái đầu rực rỡ kia, nháy mắt nhìn Tống Minh bán manh.
"Lăn! Nhâm Húc Dương, nếu ngươi lại đến ấn chuông cửa nhà ta, ta sẽ nói cho ca ngươi biết: NGƯƠI, CÂU, DẪN, TA!" Nói xong Tống Minh đóng sầm cửa lại.
Ngoài cửa, Nhâm Húc Dương sờ sờ cái mũi suýt bị cửa đập, hừ một tiếng liền hát một tiểu khúc đi về nhà. Nếu không phải thiếu nhân tình người kia, ai lại nguyện ý ấn chuông cửa nhà ngươi, thế giới này chỉ có ca ca cậu là suất hảo!
Đóng cửa lại, Tống Minh vẫn nghe được cái âm thanh chói tai tẩy não kia, trên trán nhảy lên gân xanh một lúc mới vững vàng hạ xuống.
Mẹ đích, hùng hài tử này!!_!!. Hay là hắn lại nghe Jon nói chuyện đi! Tốt nhất là như vậy! Ân!
Thời điểm Tống Minh dọn tới nơi này, cách vách là một đôi lão phu phu, không bao lâu, lão phu phu liền chuyển đi, đổi lại là tiểu ma vương Nhâm Húc Dương này.
Nói thật, lần đầu tiên thấy Nhâm Húc Dương, Tống Minh còn có chút hảo cảm, Nhâm Húc Dương khi đó cũng không có giống hiện tại tóc cơ hồ một tuần đổi một màu, lúc ban đầu vẫn là màu vàng kim mềm mại, hơn nữa khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, hai mắt thật to, kích bán manh...
Hoàn toàn là tiêu chuẩn diện mạo vị thành niên.
Tống Minh thấy Nhâm Húc Dương lần đầu khi hắn cũng chưa thành niên, 17 tuổi. Nhưng hiện tại, ha hả.
Tống Minh tuy rằng đối Nhâm Húc Dương có hảo cảm, nhưng không tính toán nhúng chàm. Có vài nguyên nhân: 1. Vị thành niên, 2. Là mỗi ngày đều sẽ nhìn thấy hàng xóm, 3. Ma âm của thiếu niên này không thể khinh thường!!
Hắn còn nhớ rõ Nhâm Húc Dương bán manh đáng yêu lúc ban đầu cùng hắn dùng giọng nói mềm mềm giới thiệu.
"Ca ca hảo, ta là hàng xóm mới của ngươi Nhâm Húc Dương. Giấc mơ của ta là trở thành ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất liên bang, bởi vì ca ca ta hai ngày sau sẽ lại đây trang hoàng phòng luyện âm cho ta, cho nên hai ngày này ta sẽ ở trong phòng khách luyện ca, nếu có ảnh hưởng đến ca, mong ca thông cảm nhiều hơn a ".
Lúc ấy Tống Minh nghe giọng nói mềm mềm nhuyễn nhuyễn còn đang suy nghĩ, ân, thanh âm dễ nghe như vậy kia ca hát hẳn là không tồi, hơn nữa cái tường này cách âm cũng tốt lắm, hẳn là sẽ không sao.
Chính là, Tống Minh thật sự là suy nghĩ nhiều, kế tiếp, hắn phải vượt qua hai ngày thống khổ nhất.
Nhâm Húc Dương ở phòng khách luyện ca, bởi vì nguyên nhân vận mệnh, phòng khách nhà Tống Minh cùng phòng khách nhà Nhâm Húc Dương chỉ cách một bức tường, cũng không biết là nguyên nhân gì, Tống Minh có thể nghe thanh âm của Nhâm Húc Dương một cách rành mạch.
Giọng nói Nhâm Húc Dương dễ nghe là thật, nhưng ca hát hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc, vách tường ngăn cách kia cũng ngăn không được ma âm có thể giết heo, đối với lỗ tai Tống Minh tàn phá nặng lề.
Hơn nữa Tống Minh cảm giác được Nhậm Húc Dương còn dùng cả microphone để luyện ca, âm hưởng nhạc đệm, đáng sợ nhất chính là, Nhâm Húc Dương còn thường thường sẽ theo nhạc đệm biên xướng lấy microphone làm nũng luyện diễn xuất.
"Ca ca thỉnh tận tình hưởng dụng ta đi "
"Ca ca dấu hiệu ta đi "
"Ca ca tiểu Dương vĩnh viễn là của ngươi"
"Ca ca..."
Cùng cảm giác với Tống Minh, mấy lầu trên dưới đều không thể nhịn được nữa đi gõ cửa kháng nghị, so sanh với Tống Minh, lầu trên lầu dưới chỉ có thể cảm giác được chấn động cùng một phần ba âm thanh. Một đám người cũng chưa nói cái gì quá phận, hơn nữa nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt oa oa vô tội của Nhâm Húc Dương liền càng nói không nên lời, biết được tin tức ca ca Nhâm Húc Dương là Nhâm Húc Cương cũng chạy lại đây...
((_ Mịa cái tên, làm tui khó có thể trong sáng nổi__)))
Nhâm Húc Cương là một Alpha, thoạt nhìn khá gầy, rất cao, cả người phát ra khí tức đạm mạc cự tuyệt người ngàn dặm. Hơn nữa Alpha còn mặc quân trang tượng trưng cho quân đội cao nhất liên bang... Hắn ôm Nhâm Húc Dương giống một bạch lang lớn ôm một cái tiểu hùng sư nhỏ...
Nhâm Húc Cương ánh mắt thực đạm mạc, nhưng thời điểm nhìn Tống Minh thời, Tống Minh cảm nhận được địch ý mãnh liệt, thậm chí đều có loại cảm giác bị đao cắt...
Đương nhiên, kết quả cuối cùng là Alpha không mặn không nhạt giải thích kiêm uy hiếp cùng một số tiền lớn ngăn chặn miệng bọn họ... Nhâm Húc Dương cũng cam đoan trước khi phòng luyện âm trang hoàn xong sẽ không ca hát... Việc này mới coi như được giải quyết xong.
Dù sao sau này cũng là hàng xóm nhau, Tống Minh sau lại chậm rãi cùng Nhâm Húc Dương quen thuộc, phát hiện Nhâm Húc Dương cũng không phải người đáng ghét, ngay cả có điểm "trung nhị", hơn nữa còn là người luyến ca cuồng âm...
Hơn nữa Nhâm Húc Dương còn nói cho hắn biết một số tin vỉa hè, Tống Minh đã biết đôi chuyện của đôi huynh đệ này.... mới biết được Nhâm Húc Dương căn bản trong ngoài bất nhất....
À, Nhâm Húc Dương cũng là Omega. Vào lần đầu tiên Nhâm Húc Dương động dục, cậu cùng ca ca Alpha kia sinh sinh đích đích làm ba ngày ba đêm... Kia ngẩng cao đầu phóng đãng kêu trên giường... Chi tiết cụ thể Tống Minh tuyệt không tưởng muốn nói, lúc ấy chỉ tưởng tượng tự bế song nhĩ.
Huynh đệ ruột thịt tương ái hoàn toàn trái với luân lý, nhưng Nhâm Húc Dương không quan tâm tới ánh mắt thế nhân, vì được đến với ca ca Nhâm Húc Cương, cậu cùng gia tộc trở mặt thành thù, cậu xem như dùng hết thảy thủ đoạn, mới để cho ca ca hết kháng cự cùng cậu tương ái. Dùng cách Nhâm Húc Dương nói, chỉ có ca ca hoàn toàn dấu hiệu cậu, cậu mới tính thật sự có được ca ca.
Tống Minh đối với đôi huynh đệ kia giữ thái độ chúc phúc, mà khi Nhâm Húc Cương hoàn toàn dấu hiệu Nhâm Húc Dương, thái độ của hắn cuối cùng không quá kém, sẽ không cấp Tống Minh ánh mắt đao cắt, khi gặp mặt gật gật đầu xem như khách khí chào hỏi
Nhâm Húc Dương còn nói ca cậu là bị cậu bức, kỳ thật ca ca tuyệt không thương cậu không quan tâm cậu... Tống Minh thật sự là cấp cho Nhâm Húc Dương một cái liếc mắt rõ ràng.
Tống Minh lấy góc độ của những người đứng xem, không thể không nói hai huynh đệ này, không phải người một nhà. Dù sao này hai huynh đệ đều không bình thường, một cái ca khống, một cái đệ khống.
Tâm tư hai người đối với nhau kỳ đều rõ ràng, nhưng lại không thể tin được, lại đều từ đối phương tìm các loại đường chết để chứng minh cùng hưởng thụ tình yêu đối phương.
Theo hắn thấy, Nhâm Húc Dương biểu lộ tính cách vặn vẹo độc chiếm, ngược lại quang minh lỗi lạc chút, so với ca ca cậu Nhâm Húc Cương là loại giấu dưới đáy lòng, đáy mắt, ở mặt ngoài đạm mạc lạnh lùng cự tuyệt, kỳ thật bên trong bất động thanh sắc dùng quyền mưu mưu kế đùa bỡn người mình yêu, để Nhâm Húc Dương chỉ có thể nhìn theo đi theo hắn, đem cảm xúc Nhâm Húc Dương sở hữu đều khống chế hoàn hoàn toàn toàn trong tay, là từ trong đến ngoài thấu.
Dù sao Tống Minh cũng nhìn không ít lần đối phương thích tìm đường chết cho nhau.
Tống Minh thấy hắn như bây giờ cũng tốt, không nói chuyện yêu đương chỉ làm tình, một người tự do tự tại tiêu sái tung hoành thiên hạ.
Bất quá so với Nhâm Húc Dương cái loại lòng dạ hiểm độc, Kiều Ân tương đối tri kỷ, bị hắn dạy dỗ không làm ầm ĩ, biết độ khó khăn, hiểu lấy lui làm tiến, không quấy rầy, còn có thể thường thường bày mưu tính kế cho hắn, quả thực chính là tiểu áo bông tri kỷ của hắn.
Tống Minh nghĩ như vậy đã liền có chút áy náy, vì thế trở lại phòng khách, ấn khởi động lại di động, chuẩn bị gửi câu trả lời cho Kiều Ân.
>>Xong chương 13<<<