Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Không Thể Dấu Hiệu
  3. Chương 37
Trước /81 Sau

Không Thể Dấu Hiệu

Chương 37

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Editor: Khoai Lang

Tống Minh lần thứ hai tỉnh lại, hắn chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm trần nhà một mảng mờ nhạt.

Ân, hắn còn sống, trừ bỏ đầu óc hiện tại có chút mơ hồ... Hết thảy đều bình thường? Không thiếu tay thiếu chân... Hắn sờ soạng chính mình, trên người cũng đã rất tốt, trừ bỏ tay bị khóa ở đầu giường, cảm giác cũng không quá tệ.....

Bất quá hiện tại nghĩ đến sự tình phát sinh lúc trước, hắn thực sự hết hồn, cũng không biết Alpha kia như thế nào rồi...

Tống Minh lắc lắc đầu, quản y làm chi... Hắn còn bị khóa ở nơi này, chứng minh Alpha còn rất tốt.

Nghĩ xong liền quan sát chung quanh một phen, hắn hiện tại đang ở trong một căn phòng, bất quá nơi này rất nhỏ, là loại nhà trọ nhỏ bên đường. Ngọn đèn hôn ám, có mùi kỳ quái, giường cũng rất nhỏ, hắn trở mình cái người sẽ ngã xuống, bất quá cũng khả năng sẽ lăn sang giường bên cạnh, bởi vì lối đi giữa hai cái giường rất nhỏ....

Mà trên chiếc giường bên cạnh, Alpha ngồi bán dựa vào gối, này là sau nhiều ngày, Tống Minh lần đầu thấy Alpha tại thời điểm hắn thanh tỉnh mà y lại ngủ.

Tình huống nam nhân có vẻ không quá tốt, mắt nhắm chặt, mày cau lại, môi cũng trắng bệch, tóc y ướt sũng dính vào hai má tái nhợt lại mang chút đỏ ửng, nửa thân trên của y không mặc gì, trên người che kín mồ hôi, hạ thân mặc quần dài màu đen, đem giường ướt một mảng.

Alpha này là...đang phát sốt? Thật sự là phong thuỷ luân chuyển a...

Nhưng Tống Minh nhìn bộ dáng Alpha cùng rơi xuống nước, lại nhìn mình một thân nhẹ nhàng khoan khoái, mà ngay cả tóc cũng đã khô... Trong lòng trừu động một cái.

Y đều biến thành cái dạng này, còn không quên thu thập cho hắn... Nhưng vì cái gì đều thành bộ dáng này rồi còn không quên đem hắn khóa ở đây...

Ánh mắt Tống Minh phức tạp, nhìn chằm chằm Alpha trong chốc lát.

Hắn có thể thừa dịp hiện tại để đào tẩu...

Tống Minh lén lút ngồi dậy, dùng tay đang tự do mở khóa cái tay kia, tận lực không phát ra tiếng vang. Cũng may mắn hai cái giường cách nhau rất gần, Tống Minh hơi ngồi dậy hơi chút dịch qua một ít, có thể đụng đến nam nhân, thấy trên cổ nam nhân mang theo vòng cổ màu bạc sáng long lanh, vòng cổ kia nằm trên cơ ngực rắn rỏi, theo hô hấp của y đồng thời lên xuống, ngẫu nhiên lộ ra để một chiếc chìa khóa nhỏ, cùng một tấm bài đánh số.

Cái chìa khóa kia, chính là chìa khóa của cái còng trên tay hắn, lúc trước hắn tận mắt nhìn thấy nam nhân đem chìa khóa đeo vào vòng cổ.

Cũng may mắn nam nhân cởi áo, mới dễ dàng cho Tống Minh lóe ra cái suy nghĩ này, càng thêm thuận tiện mà trộm chìa khóa.

Càng tới gần, càng nghe rõ được hơi thở trầm của nam nhân, thậm chí hắn có thể cảm giác nam nhân thở ra loạt khí rất nóng bỏng, rất lợi hại...

Tống Minh nhìn chằm chằm mặt y một chút, kỳ thật còn có chút không dám động, nam nhân không có biến hóa gì, lúc này mới thật cẩn thận quyết tâm sờ hướng cổ nam nhân.

Nhưng lúc này, Tống Minh ngửi được một mùi máu tươi rất nặng, mà nhìn kỹ, sau lưng Alpha tựa hồ tại đổ máu, vết máu đỏ rực thậm chí đem gối đầu bên cạnh đều ướt đẫm loang lổ...

Alpha đây là bị thương sao? Là trước khi ôm hắn nhảy sông, hay là vì bảo hộ hắn khỏi những hắc y nhân kia? Thoạt nhìn giống như rất nghiêm trọng...

Tống Minh trong lòng trong do dự lại rối rắm, trong lòng suy nghĩ từ chối một phen, cuối cùng vẫn là đem bàn tay hướng tới ngực nam nhân.

Lòng bàn tay của hắn đều đổ mồ hôi, vào lúc hắn sắp muốn sờ tới chìa khóa kia, đột nhiên cảm thấy da đầu có chút run lên.

Tống Minh nheo mắt, vừa nhấc mắt, hoảng sợ làm tay run lên, không khống chế được lập tức đụng đến lồng ngực nam nhân đang không ngừng phập phồng.

Alpha không biết tỉnh từ khi nào, song mâu thẳng theo dõi hắn, tỏa rá ánh mắt phi thường sắc bén. Tống Minh thấy bản thân giống như tùy thời sẽ bị con thú dữ trước mặt cắn chết...làm cả người run run một trận.

Đang lúc trong lòng lo lắng đập bang bang, Tống Minh chuẩn bị mở miệng giải thích thì ánh mắt kia liền biến mất.

Lông mi Alpha có vương mấy khối bọt nước nhỏ, y phi thường thong thả chớp chớp đôi mắt, con ngươi đen mang theo chút thâm ý, y thần sắc bình tĩnh mà lại ôn nhu nhìn Tống Minh, chậm rãi mở miệng.

"Như thế nào, có phải bị đói bụng không? Trong balo có nước cùng thức ăn."

Thanh âm Alpha so bình thường đều khàn khàn, trầm thấp, khi nói chuyện cũng thả ra khí thế nóng bỏng làm Tống Minh thực không được tự nhiên.

"Không có, cái kia... Ngươi có phải đang bị thương?"

Trong lòng hắn đang tràn ngập cảm giác kỳ quái không thể nói rõ.

Dù như thế nào đi nữa, thấy được ngữ khí ôn hòa của nam nhân khi bị thương phát sốt làm hắn có chút áy náy, y là vì bảo vệ hắn mà bị thương, còn chiếu cố hắn một thân thoải mái sạch sẽ, bây giờ còn hỏi hắn có đói bụng không, nhưng trái lại, nam nhân cả người ướt sũng, bị thương cũng không có xử lý...

Nhưng Tống Minh cho đấy là lẽ phải, bởi những người đó là hướng về phía Alpha mà tới, ai biết Alpha bị đuổi giết còn muốn mang theo hắn...

Nhưng hiện tại nhìn đến y đều thành ra như vậy, hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới một Alpha khí phách ngạo nghễ như y cũng sẽ có một khắc yếu ớt như này, thậm chí hắn còn có cả gan trộm chìa khóa...

Dù sao trong ngực hắn đang cuồn cuộn một loại cảm giác kỳ quái, loại cảm giác này không thể hiểu nổi, thậm chí có chút bất khả tư nghị cảm động, rất khó hình dung...

Hắn bị Alpha cột lấy, cầm tù, hẳn là nên chán ghét y, hận y mới đúng, nhưng ở chung mấy ngày nay, hắn cảm thấy Alpha không giống trước kia bạo ngược lưu manh, ngược lại vẫn luôn bao dung hắn, nhường nhịn hắn vô điều kiện... Giống như, lần đầu có người thích quan tâm hắn...

Ý tưởng kia làm Tống Minh tâm loạn như ma... Không được, hắn phải thừa dịp này để đi! Không thể như vậy bị Alpha mềm hoá, khả năng chính là Alpha đang giả vờ, lừa hắn, muốn cho hắn bị cảm động, bị mềm hoá.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Tống Minh lung tung dao động lần thứ hai kiên định nhìn mặt Alpha có chút nhợt nhạt, cũng không nói gì.

Alpha thở dốc ồ ồ, y thản nhiên gợi lên một bên khóe miệng, hơi chút ngồi dậy, duỗi cánh tay ôm Tống Minh, hơi thở nóng bỏng phun lên gáy hắn, thanh âm khàn khàn trầm thấp.

"Ngươi quan tâm ta, ta thật cao hứng."

"Không có, chỉ là sợ ngươi..." Chết... Bị nam nhân ôm chặt, một tay Tống Minh đành phải khoát lên lưng nam nhân trên.

Bị khí tức Alpha bao vây, tim Tống Minh đập càng ngày càng nhanh, hơi thở ấm nóng phun lên tuyến thể đã bị dấu hiệu nên mẫn cảm, địa phương kia cũng trở nên phi thường nóng rực, làm Tống Minh đều nghẹn đỏ mặt, cả người đều khó chịu, đang chuẩn bị mạnh miệng từ chối, thuận tiện đẩy nam nhân ra, nhưng ánh mắt của hắn bị gối dầu Alpha vẫn luôn tựa vào hấp dẫn.

Trên cái gối kia có một mảng lớn vết máu nhìn thấy mà ghê người... Hắn động động mũi, đều là mùi huyết tinh nồng đậm...

Tống Minh run rẩy nâng cái tay khoát bên hông nam nhân lên, con ngươi của hắn nháy mắt co lại.

Trên tay của hắn, cũng đều là máu tươi...

[[[_Hết chương 37_]]]

Mất tích hơi lâu!!_!!

Quảng cáo
Trước /81 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hồi Ức Đẹp Nhất

Copyright © 2022 - MTruyện.net