Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy rằng Từ Tiếu Thiên quyết tâm phải bắt đầu cuộc sống mới thật tốt nhưng vẫn không kìm được những suy nghĩ về Lạc Hiên, dù là ở văn phòng hay là khi bàn công việc với Tiếu Vĩ Trạch về người phụ trách mới, lúc nào Lạc Hiên cũng ở trong đầu cậu.
Tâm trạng trước ngày đi của Lạc Hiên và tớ giấy đó khiến cậu vô cùng lo lắng.
Khi tán gẫu cậu làm như không để ý hỏi Tiếu Vĩ Trạch rằng Lạc Hiên xin nghỉ bao lâu.
Tiếu Vĩ Trạch như săm soi nhìn cậu hồi lâu, vừa xoa thái dương vừa nói: "Cậu không biết?"
"Em không biết." Từ Tiếu Thiên xoay bút.
"Cậu không biết, làm sao anh biết được." Tiếu Vĩ Trạch cười cười.
"Anh là ông chủ của cậu ấy." Từ Tiếu Thiên cũng cười
"Cậu là bạn trai của em ấy."
Bàn tay đang quay bút của Từ Tiếu Thiên dừng lại.
Cậu có chút không rõ, ngẩng đầu nhìn Tiếu Vĩ Trạch: "Anh nói gì?"
"Không phải à", Tiếu Vĩ Trạch nhấp một ngụm trà, "Em ấy nói với anh như thế.
Em ấy đến đây chỉ vì có thể ở gần cậu thôi."
Tay run run, Từ Tiếu Thiên buông bút nhét vào túi quần, nhéo mạnh tay.
Cậu chưa từng hỏi Lạc Hiên vì sao lại sang đây làm việc.
Lạc Hiên chỉ nhắc qua là đãi ngộ của Tiếu Vĩ Trạch rất tốt còn có thể để cậu tự do sáng tác.
Mấy chữ của Tiếu Vĩ Trạch đẩy Từ Tiếu Thiên lên đỉnh núi, trong giây lát cậu không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể dời mắt khỏi Tiếu Vĩ Trạch, im lặng.
"Nhưng mà không sao", Tiếu Vĩ Trạch lấy thuốc ra châm, chậm rãi nhả khói, "Anh không vội, có thể chờ đến lúc các cậu chia tay."
Từ Tiếu Thiên gắng lắm mới kiềm chế được mình không nhảy dựng lên đấm cho Tiếu Vĩ Trạch một cú.
Cậu hít một hơi thật sâu ép lửa giận trong lòng xuống, cố tươi cười lịch sự: "Chuyện đó để sau.
Giám đốc Tiếu, hôm nay em qua để xác nhận lại chuyện hội nghị; còn cả băng rôn ban đầu anh bảo chỉ treo trong phòng họp chứ không bảo trên ngoài khách sạn.
Người phụ trách mới hôm qua nói đây là ý của anh cho nên em muốn tìm anh xác nhận lại.
Nếu giờ mới làm gấp một cái thì chắc chắn không kịp xong trước hội nghị..."
Tiếu Vĩ Trạch không đáp, sau màn khói mỏng nhìn cậu chằm chằm hồi lâu: "Cậu biết nhẫn nhịn đấy.
Đàm Triết đào cậu từ đâu vậy?"
"Các anh có hai nhóm khách, em thấy nếu buổi chiều mới treo thì cũng được..." Từ Tiếu Thiên thấy mấy ngón tay chắc sắp bị chính mình bóp gãy rồi.
Cậu thầm nguyền rủa Tiếu Vĩ Trạch một vạn lần.
"Khả năng nhẫn nhịn của cậu là nhờ liều mạng với Đàm Triết nhỉ", Tiếu Vĩ Trạch cười đứng lên, đi vòng ra phía sau Từ Tiếu Thiên, nắm vai cậu thì thầm vào tai: "Nhưng còn phải luyện thêm nhiều lắm.
Cậu biết không, quản lý Đàm của mấy cậu quen biết anh 4, 5 năm, không cho anh đụng tới một sợi tóc vẫn có thể làm anh không ngừng thèm muốn..."
Từ Tiếu Thiên nhảy dựng lên, suýt chút nữa đã nhảy lên bàn Tiếu Vĩ Trạch.
Hai tay chống mặt bàn, cậu không thèm nhìn Tiếu Vĩ Trạch đang ở sau lưng: "Giám đốc Tiếu, cứ quyết định vậy đi.
Trước buổi hội nghị chiều mai phía khách sạn sẽ chuẩn bị băng rôn giúp các anh."
Lần nào đi gặp khách hàng Từ Tiếu Thiên cũng gọi xe, chỉ sợ xe buýt đến muộn một chút là trễ giờ nhưng lúc về khách sạn lần nào cậu cũng lên xe buýt, tiết kiệm tiền.
Hôm nay lúc ra khỏi phòng tranh của Tiếu Vĩ Trạch, cậu vội vàng vẫy taxi, chưa chờ xe dừng hẳng đã vội trèo lên.
Đầu cậu sắp nổ tung rồi! Mọi thứ trong đầu cậu đều hỗn loạn, chỉ có một ý nghĩ duy nhất: con mẹ anh Đàm Triết, anh hại ông đây rồi, nhét chuyện như thế vào tay ông!
Đến khách sạn, để tiết kiệm thời gian, Từ Tiếu Thiên đi vào bằng sảnh chính luôn, vừa hay nhìn thấy Đàm Triết đang cùng trưởng bộ phận lễ tân nói nói cười cười.
Cố kìm lửa giận xông thẳng tới, không thèm chào hỏi trường bộ phận lễ tân, cậu lôi tay Đàm Triết: "Quản lý Đàm, em có việc tìm anh." Đàm Triết chắc là bị cậu làm hoảng sợ, không nói tiếng nào, cứ thế bị Từ Tiếu Thiên kéo vào lối dành cho nhân viên.
"Rốt cuộc anh với cái tên Tiếu Vĩ Trạch dở hơi ngu ngốc kia có quan hệ thế nào!" Tiếu Vĩ Trạch đè giọng, nhìn chằm chằm mặt Đàm Triết.
Cậu tự thấy ánh mắt mình như hai ngọn lửa sắp thiêu cháy Đàm Triết luôn rồi.
"Làm sao thế?" Đàm Triết xoa xoa cánh tay, cau mày.
"Sao lại giới thiệu lão lưu manh đó cho em?"
Đàm Triết sửng sốt bật cười: "Anh ta không già."
"Không phải thế!" Từ Tiếu Thiên hơi khó chịu.
"Amh ta làm gì cậu à?"
"Không."
"Làm anh sợ chết khiếp." Đàm Triết thở phào, "Thế cậu tức giận làm gì.
Chẳng phải cũng là lưu manh đấy thôi."
"Sao lại chuyển khách hàng này cho em?"
"Đây là bài học đầu tiên", Đàm Triết vỗ vai cậu, cười nhạt, "Cậu phải biết rằng hạng người nào cũng có, làm thế nào để bọn họ hài lòng, không làm mất mình mà còn phải kiếm lời từ họ...!Đây là bài tập của cậu."
"Anh leo lên chức này nhanh thế là nhờ làm việc kiểu đó hả?" Từ Tiếu Thiên biết chuyện này không nên hỏi thẳng như thế nhưng cậu không muốn một mình suy nghĩ lung tung, cậu muốn Đàm Triết thẳng thắn trả lời.
"Không phải tất cả.
Đừng thất vọng với công việc này nhanh thế", Đàm Triết liếc cậu, xoay người đi ra thang máy, bấm nút, "Nhiều khách như thế, mấy người cực phẩm chỉ chiếm số ít thôi, xử lý tốt thì sẽ không có chuyện gì...!Không phải cậu định chơi lớn một lần à? Nhanh nhanh hiểu hết mấy điều này đi."
"Anh điên rồi." Từ Tiếu Thiên nhìn bóng lưng Đàm Triết.
"Nói cho cẩn thẩn.
Anh là lãnh đạo trực tiếp của cậu đấy." Đàm Triết đi vào thang máy, "Điên cuồng là sức mạnh, anh bạn trẻ à, khi đối mặt với tình yêu cũng phải như thế."
Từ Tiếu Thiên không đáp, nhìn cửa thang máy dần đóng lại chặn gương mặt tươi cười của Đàm Triết ở phía sau.
Cậu ngây người tại chỗ hồi lâu, vấn đề dần dần thay đổi.
Tiếu Vĩ Trạch là kiểu người gì, cậu phải làm thế nào để giao tiếp với anh ta không còn là vấn đề.
Vấn đề là tuyệt đối không thể để Lạc Hiên tiếp tục làm việc bên cạnh người này nữa!
Đàm Triết về văn phòng lấy thuốc, dần bình tĩnh lại, lôi điện thoại bấm số Tiếu Vĩ Trạch: "Con mẹ nhà anh! Lúc làm việc với người bên tôi tử tế chút có được không.
Thằng nhóc kia chưa tốt nghiệp đâu, anh làm quái gì thế!"
"Ai da, cái giọng này", Tiếu Vĩ Trạch cười vui vẻ, "Cậu bao che cho con thì anh cũng có làm gì đâu.
Trêu có chút xíu."
"Nếu nó là con tôi thì tôi đập nát phòng tranh của anh rồi", Đàm Triết nhíu mày, "Nếu anh còn thế nữa tôi cũng không cần một khách hàng như anh đâu..."
Hội nghị còn thành công hơn tưởng tượng của cậu nhưng cũng mệt hơn cậu nghĩ nhiều.
Chẳng giống cậu từng tưởng tượng chút nào là chỉ cần khách vào ở là xong, hội nghị bắt đầu thì mình cũng hết việc.
Cậu chạy qua chạy lại tầng trên tầng dưới, khách muốn đổi phòng, lúc họp thì đòi kê thêm bàn, thậm chí việc rót trà rót nước cũng phải quản.
Suốt buổi họp Từ Tiếu Thiên và Lương Bân đứng canh ở ngoài, Đàm Triết cũng phải đứng đó cùng cậu.
Thật ra Đàm Triết không có việc gì, không phải đứng đây chờ nhưng đây là hội nghị đầu tiên của Từ Tiếu Thiên, anh không yên tâm.
Nhưng mà anh đứng đây cũng có chỗ tốt là làm hài lòng khách hàng, được quản lý phòng thị trường tiếp đón phần nào khiến buổi họp trông cao cấp hơn.
Bởi vì Đàm Triết đứng ở ngoài suốt buổi, giám đốc Hứa cũng phải ghé qua ngó mấy lần: "Bày trận lớn thế.
Cậu đứng đây làm gì?"
"Hỗ trợ", Đàm Triết cười, "Thế nào?"
"Dở hơi".
Giám đốc Hứa vội vã vào thang máy, sợ mọi người cho rằng giám đốc cũng ở đây tiếp khách.
Đến khi hội nghị thực sự kết thúc, Từ Tiếu Thiên vào căng tin mua đồ rồi tranh thủ đứng lên cân, gầy 2 kí*!
Dù mệt như thế nhưng đáng giá vô cùng.
Phòng cho khách, hội trường, hơn nữa số tiền mà mấy người khách tiêu phí ở khách sạn, mấy con số cộng lại làm Từ Tiếu Thiên kích động vô cùng.
Đàm Triết ngồi ở bàn làm việc nhìn cậu: "Cảm giác thế nào?"
"Sướng."
"Đây là hội nghị lớn.
Có cái này làm bàn đạp, sau này mấy kiểu hội nghị thế này sẽ dễ vào tay cậu hơn", Đàm Triết cười, "Mượn tiền ở phòng tài vụ chưa? Ngày mai cậu có thể nghỉ."
"Rồi."
"Chốc nữa đưa giấy xin nghỉ cho Trình Vân Tuệ đi, nhờ người ta đặt vé trước cho, mai chỉ cần đi thôi."
"Cảm ơn quản lý Đàm."
"Lúc về mời anh ăn cơm.
Tiền cơm tháng này của cậu chưa dùng hết đâu", Đàm Triết nhìn máy tính, "Lần này nhớ giải quyết cho tốt.
Đừng có bốc đồng như mấy thằng nhãi mới lớn.
Có những việc không phải cứ nói ra là giải quyết được đâu."
"Đã rõ."
Lạc Hiên đội mũ, đeo kính râm ngồi trên ghế đá trong khu nhà.
Cậu không hiểu vì sao mình lại phải cải trang thế này.
Rời nhà bốn năm, cậu chưa về lấy một lần, Hàng xóm chắc chẳng ai còn nhớ cậu.
Cậu thấy có lẽ giờ cậu chỉ sợ gặp phải người nhà.
Cậu tự giấu mình cũng chỉ vì muốn tự trải cho mình một lớp đệm.
Cậu ngồi đây đã bốn ngày, lúc nào cũng trông về hiên nhà nhưng chưa một lần thấy bố mẹ đi ra.
Cậu thử gọi điện về nhà, nghe tiếng mẹ "Alo" rồi cúp máy.
Âm thanh quen thuộc ấy tựa dòng điện xẹt qua khiến cậu không thốt nổi nên lời.
Buổi chiều ngày thứ tư rốt cuộc cậu cũng thấy mẹ ra ngoài.
Không có thay đổi gì lớn chỉ là thoạt nhìn không có tinh thần lắm.
Lạc Hiên tìm lại trong trí nhớ, mẹ cậu là người yêu cái đẹp, rất thích trang điểm cũng xinh đẹp vô cùng.
Mà giờ đây trước mắt cậu là một người phụ nữ ăn mặc lôi thôi, vẻ mặt mệt mỏi, nhìn thế nào cũng không thể khiến cậu nhớ lại dáng vẻ ngày xưa của mẹ.
Họng cậu như bị lửa thiêu đốt, khô khốc, đau đớn.
Mẹ cầm túi, chắc là đi mua đồ ăn.
Lúc đi ngang qua cậu vô ý liếc mắt nhìn, Lạc Hiên cúi đầu xuống.
Bước chân mẹ cậu đột nhiên dừng lại, không có tiếng nói nhưng Lạc Hiên vẫn cảm nhận được mẹ đang run rẩy.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu, bỏ kính râm xuống, đứng lên, khó khăn gọi một tiếng: "Mẹ".
Mẹ Lạc run rẩy kinh hãi, đôi mắt ngấn lệ, đột nhiên giơ tay lên.
Lạc Hiên nhắm chặt mắt, đánh con đi.
Nhưng cuối cùng bàn tay ấy chỉ dừng lại trên vai cậu, run run vuốt ve: "Mẹ cứ nghĩ rằng cả đời này mày cũng không định về..."
"Con về thăm mọi người." Lạc Hiên nắm nhẹ lấy tay bà, ôm vai bà, nước mắt cứ thế tuôn rơi, "Con nhớ mọi người...!Thực sự rất nhớ..."
"Tiểu Hiên", Mẹ Lạc ôm chặt con trai, tay không ngừng vuốt ve mặt cậu như thể muốn xác nhận đây có thật là đứa con trai đã bốn năm không gặp không, "Mẹ có nói gì làm gì thì vẫn yêu con mà...!Sao con có thể đi mà không về..."
"Con xin lỗi, mẹ ơi, con xin lỗi..."
Lảm nhảm: Bộ "Sói u mê" (avatar của mình ấy) được mua bản quyền để xuất bản ở Việt Nam rồi, mình vui lắm nhưng ví mình say "no"..