Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quá trình hòa giải rất đơn giản, nhưng hai bên đều tham gia phát biểu ý kiến, không ai chịu nhường ai.
Tuy nhiên từ sau khi Lưu trợ lý dẫn theo một đoàn người đến thì thái độ của ba Lâm Uyển lại không như trước nữa, vừa nãy còn to mồm diễu võ dương oai, hận không thể lao đến đánh chết đứa con gái bất hiếu, vậy mà bây giờ chỉ biết luôn miệng oán thán, nói bao công lao nuôi dưỡng con gái, giờ lớn lên lại trở thành kẻ thù.Giọng điệu đã nhẹ nhàng đi trông thấy.
Lâm Uyển không thèm quan tâm, cô biết là mình đã cầm chắc thắng lợi, ba cô nói vậy cũng chỉ vì muốn ra oai, lấy cương vị làm cha để chèn ép cô thôi.
Lúc trước rõ ràng còn nói sẽ khiến cho hai mẹ con cô đẹp mặt, hiện tại còn ra vẻ khổ sở nói hắn đã lớn tuổi rồi, còn có một đứa con trai, nếu không có nhà sẽ rất vất vả.
Lâm Uyển ngoáy ngoáy lỗ tai, không muốn nói gì thêm.
Vị luật sư kia thật sự không phải là một người hư danh, lúc trước bạn của Lâm Uyển đã sử dụng gần như toàn bộ năng lực của mình, nhưng lúc này nghe vị luật sư kia trình bày và phân tích, Lâm Uyển mới hiểu được thế nào gọi là đẳng cấp!
Mẹ cô tuy nghe không hiểu lắm, nhưng cũng biết được mình sẽ có khả năng thắng kiện.
Trong quá trình, mẹ cô vẫn luôn đưa mắt chăm chú nhìn Lưu trợ lý ngồi bên cạnh, khẳng định cũng có cùng suy nghĩ giống như ba.Mẹ Lâm Uyển suy nghĩ một lúc, thật sự không tin Lâm Uyển sẽ có quan hệ gì mờ ám với Lưu trợ lý, bởi vì anh ta trông rất tuấn tú lịch sự, không giống với loại người thích làm những trò như vậy.
Với lại không phải mọi người đều nói là Lâm Uyển đang bị một lão già bao dưỡng sao.Nếu vậy thì, Lưu trợ lý này có khả năng là nhân viên của lão ta.
Mẹ Lâm Uyển còn tưởng rằng con gái chỉ đang cặp kè với một ông chủ bình thường, nhưng nhìn tác phong của anh ta thì có thể nhận ra, vị kim chủ của Lâm Uyển chắc chắn là một người có tiếng tăm!
Tuy nhiên bà chẳng cần quan tâm đến địa vị của người kia, chỉ cần nghĩ đến việc Lâm Uyển đang ở cùng với một ông già ngang ngửa tuổi mình là bà đã cảm thấy ghê tởm lắm rồi.
Bà nhất định sẽ không để cho Lâm Uyển tiếp tục hồ đồ, chờ quan tòa kết thúc, bà sẽ lập tức bán nhà rồi cùng Lâm Uyển chuyển đến nơi khác sống, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với lão già kia.
Lúc trước còn tha hồ mà giương cung bạt kiếm, gào thét gay gắt, nhưng bây giờ lợi thế đang hoàn toàn nghiêng về một bên.Điều khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ là, ba cô người mà vừa nãy vẫn còn lên giọng tranh cãi khiến cho quá trình hòa giải không thể kết thúc được, bây giờ lại không tỏ ra cứng rắn mạnh mồm nữa, trái lại còn đang muốn thương lượng ổn thỏa trong hòa bình.
Chính vì vậy mà thời gian càng ngày càng kéo dài, không khí trong phòng vô cùng căng thẳng.Giữa phiên tòa, hội đồng tuyên bố tạm nghỉ trong chốc lát.
Giống như giờ giải lao trong lớp học vậy, ai cần ra ngoài thì ra ngoài, ai cần thư giãn thì thư giãn.Bạn của Lâm Uyển chỉ chờ có cơ hội là lại chạy đến chỗ thần tượng của mình, cười cười nói nói bóp tay bóp vai cho người ta.
Hơn nữa không chỉ riêng bạn của Lâm Uyển, mà ngay cả vị luật sư của ba cô cũng chạy tới đây, đưa danh thiếp rồi tự giới thiệu về bản thân.
Lâm Uyển đưa mắt nhìn ba cô một cái, chỉ thấy ba cô ủ rũ ngồi vỗ vỗ đầu, mà đám đàn ông già trẻ của Lâm gia cũng đều đang tỏ ra suy sụp.Bọn họ dù sao cũng chỉ là dân thường, không tiền đồ không bản lĩnh, phỏng chừng một màn này đã khiến cho họ cảm thấy bất an.
Quả nhiên rất nhanh Lâm Uyển đã nghe thấy vị luật sư của ba cô mở miệng thương lượng với mẹ: “Bác Lưu, cháu biết cuộc sống của bác rất khó khăn, là mẹ của Lâm Uyển nhưng lại còn phải chăm sóc cho Lâm Hiểu Huy, thật ra Lâm Hiểu Huy chỉ là một đứa bé, nghịch ngợm cãi bướng cũng là chuyện bình thường, trong lòng nó chắc hẳn vẫn luôn coi bác là người thân trong gia đình…Đương sự của cháu cũng đang cảm thấy rất hối hận về chuyện lúc trước, vả lại dù sao cô cũng không có thu nhập, kinh tế trong gia đình không phải chỉ phụ thuộc vào bác trai sao, về vật chất bác trai cũng không bạc đãi bác, hiện tại…”
Lâm Uyển lập tức cắt ngang: “Mấy lời này để dành chút nữa nói đi.”
Vị luật sư kia nhanh chóng quay sang, nịnh nọt cười hì hì, Lâm Uyển biết không cần thiết phải phí thời gian tranh cãi với hắn, luật sư dù sao cũng chỉ là người nhận tiền rồi nói sao cho xuôi tai người ta thôi mà.
Cô không kiêng nể gì mà nói luôn: “Anh không cần phải phí công, băng dày ba thước, tôi không tự nhiên mà lại đi kiện ba mình, ông ta đã làm những gì thì chính ông ta là người rõ nhất, cho nên nhờ anh chuyển lời hộ tôi, trong mắt tôi không có người cha như ông ta, mà ông ta cũng đừng lấy thân phận con gái mà dán lên người tôi nữa.”
Vị luật sư kia không biết phải nói gì, lặng lẽ quay về chỗ ngồi.
Không ngờ cô mới vừa đuổi được vị luật sư kia đi thì ba cô lại đích thân chạy tới, hơn nữa ông ta không đi một mình mà còn dẫn theo tên con riêng đáng ghét.
Lâm Uyển chỉ cần nhìn thấy mặt Lâm Hiểu Huy là đầu đã muốn bốc khói rồi.Hình như nó vừa được dặn dò vài câu, bây giờ đang tỏ vẻ rất ăn năn hối hận khóc lóc không ngừng, làm cho cô khinh bỉ cười khảy.
Ba cô đứng trước bàn mà hai mẹ con cô đang ngồi, không thèm quan tâm đến cảnh sát hay mọi người xung quanh mà cứ đứng đó khóc than: “Lâm Uyển à, ba thật sự xin lỗi hai mẹ con…Nhưng con nghĩ xem, con có phải là quá tuyệt tình rồi không, dù sao ba với mẹ con cũng là vợ chồng đã nhiều năm, sao con lại nỡ chia rẽ ba mẹ như vậy hả? Hơn nữa con nhẫn tâm nhìn ba và em trai lưu lạc đầu đường xó chợ ư?, trong nhà có ba phòng ở, ba cũng không nói là tất cả...”
“Trong nhà đúng là có ba phòng ở.” Lâm Uyển lạnh lùng nói: “Nhưng đều không phải là đã bị ông đem đi thế chấp hết sao? Lúc ông bỏ trốn, ông có nghĩ đến việc hai mẹ con tôi sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ hay không?”
Ba cô không còn đường chối cãi, đành chuyển mục tiêu sang mẹ cô: “Nhã Tĩnh, mấy năm nay thực sự xin lỗi em, nhưng em một chút tiền cũng không kiếm ra được, anh phải nuôi em…”
“Tôi còn phải làm bảo mẫu cho các người nữa đó!” Mẹ Lâm Uyển chỉ thẳng vào Lâm Hiểu Huy, nói: “Tôi còn chấp nhận làm mẹ của đứa con riêng này, lúc nó mới về nhà, tôi đã chăm sóc cho nó như thế nào?”
Bà thật sự đã bốc hỏa rồi, lại chỉ thẳng vào mặt ba Lâm Uyển: “Ông còn có mặt mũi nói chúng ta là vợ chồng đã nhiều năm sao, nhiều năm mà ông lại nỡ đối xử với tôi như vậy, ông có biết chúng tôi đã sống khổ sở như thế nào không, ông có từng nghĩ tới chúng tôi không, ông có nghĩ tới Lâm Uyển không?! Ông đã hại cả đời Lâm Uyển rồi đấy có biết chưa! Hơn nữa vì sao tôi lại không đi làm? Còn không phải chính Lâm Tiến Đông ông đã muốn tôi từ chức sao, ông còn nói là sẽ chăm sóc cho tôi suốt đời, nhưng cuối cùng thì sao?!”
Ba Lâm Uyển bị mẹ cô mắng đến không ngóc đầu lên được, uể oải chậm chạp đi về, thời gian nghỉ cũng sắp hết, phiên tòa sẽ rất nhanh được tiếp tục.
Lần này mẹ Lâm Uyển có chết cũng không đồng ý hòa giải, nhất định phải ly hôn.
Sau khi trình tự hòa giải kết thúc, tòa án bắt đầu thẩm vấn, một sự việc ngoài dự đoán của mọi người đã xảy ra.
Luật sư Trương đưa chứng cứ ra, bất ngờ là, ngoài tài sản chung của hai vợ chồng là căn nhà ba phòng, ông còn điều tra thêm được một khoản phát sinh, đó là 40 vạn tiền gửi ngân hàng.
Ông đệ trình chứng cứ lên tòa án rồi trần thuật: “Trải qua quá trình điều tra, bị cáo Lâm Tiến Đông và một người phụ nữ tên là Lý Mẫn đã sống cùng nhau trên danh nghĩa vợ chồng, không những thế, vào ngày 26 tháng 8 năm nay, bị cáo Lâm Tiến Đông còn cùng người phụ nữ này đi vào ngân hàng, tôi có video theo dõi, có thể chứng minh được sự thật bị cáo Lâm Tiến Đông và Lý Mẫn đã tới ngân hàng gửi 40 vạn.Đây là lời khai của nhân viên, xin tòa án tiếp nhận, mặt khác chúng tôi cũng xin tòa án hãy liên hệ với bộ phận gửi tiền của ngân hàng, nhanh chóng đóng băng tài khoản của Lý Mẫn.”
Màn hình rất nhanh phát sóng chứng cứ xác thực.
Tuy máy quay không nhìn được rõ lắm, nhưng vẫn có thể trông thấy hình ảnh một nam một nữ đang thân mật đi vào ngân hàng.
Lâm Uyển cảm thấy hô hấp của mình giống như bị ngưng lại, cô ngơ ngẩn nhìn hai người trên màn hình, một trong số đó chính là ba cô!
Mẹ cô hồi lâu cũng không thấy nói chuyện, hóa ra trong lúc hai mẹ con đang vất vả sống qua ngày, thì ông ta lại ở bên ngoài vui vẻ cùng với một người phụ nữ khác?!
Lâm Uyển đã từng nghĩ tới khả năng này, ba cô không phải là vội vã trốn đi, mà là đã có kế hoạch từ trước, chuẩn bị sẵn một số tiền để phòng thân!
Nhưng cô không thể tưởng tượng ra được, mọi chuyện thì ra là như vậy!
Người phụ nữ mà luật sư Trương nói, chính là mẹ của Lâm Hiểu Huy?! Nếu vậy thì, ba cô không phải tùy tiện ra ngoài chơi gái, mà ông ta thật sự đã ở bên một người phụ nữ khác suốt mấy năm nay?!
Lâm Hiểu Huy chắc chắn là biết chuyện này, không chừng người nhà Lâm gia cũng vậy, bọn họ dám hùa nhau lừa gạt hai mẹ con cô!
Lâm Uyển cảm thấy rất đau đớn, cô trợn mắt nhìn ba mình, cả người tức đến run rẩy, hóa ra sự thật lại thối nát đến ghê tởm như vậy!
Trong phút chốc, tòa án trở nên yên tĩnh đến mức khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Lâm Uyển nắm lấy tay mẹ, bàn tay bà rất lạnh, cho dù biết chồng mình tồi tệ, ở bên ngoài làm những chuyện không đứng đắn, nhưng đây là lần đầu tiên bà được tận mắt chứng kiến một màn như vậy.
Luật sư Trương lại tiếp tục nói sau khi đoạn băng được phát xong: “Đây là căn cứ chứng xác từ nhân viên làm thủ tục gửi tiền lúc đó, trong tình huống đương sự Lưu Nhã Tĩnh của tôi hoàn toàn không biết gì, Lâm Tiến Đông đã tự ý đem khoản tiền này chuyển cho người của hắn, làm tổn hại nghiêm trọng đến quyền lợi của đương sự, mong tòa án…”
Đến lúc này, ba Lâm Uyển cũng phải trợn tròn mắt, hắn vốn quay về là để đoạt lấy mọi thứ, thế nhưng ăn trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo, khoản tiền mà hắn đã cố gắng che dấu giờ cũng bị lôi ra.Hắn chỉ còn biết đần độn ngồi một chỗ, ngay cả luật sư của hắn cũng không biết phải biện hộ thế nào, lắp ba lắp bắp nói toàn những điều bất lợi.
Khi Lâm Uyển trở về nhà, trời đã xẩm tối, thời gian cũng đã vượt quá số giờ mà cô đã hứa với Tằng Tuấn.
Lúc đi vào, cô thấy Tằng Tuấn đang ngồi trên sô pha.
Lâm Uyển ngây ngốc đứng im một chỗ, nếu Tằng Tuấn hỏi về tình hình phiên tòa, cho dù có phải cắn lưỡi thì cô cũng muốn nói một tiếng cảm ơn với anh.Cô và bạn tuy cũng đã cố gắng hết sức, nhưng nếu không có Trương luật sư, không có Tằng Tuấn ở sau lưng an bài mọi chuyện, cô căn bản sẽ không biết được về khoản tiền riêng của ba mình.
Hơn nữa chứng cứ lại được điều tra một cách cẩn thận như vậy.Đoạn phim theo dõi của ngân hàng, lời khai của cảnh sát khu vực, những thứ đó, không phải chỉ dùng tiền là có thể mua được.
Quan tòa vẫn chưa chính thức tuyên án, tuy nhiên kết quả cũng đã quá rõ ràng, trái lại vừa mới đi ra khỏi tòa án, ba cô bỗng nhiên lao tới, Lâm Uyển còn tưởng rằng ba cô vì quá tức giận nên muốn xông vào đánh cô một trận.
Thế nhưng lúc Lâm Uyển còn đang chuẩn bị nghênh đón cú đánh của ba thì ông ta lại quỳ rạp xuống trước mặt cô, vẻ mặt thất bại gào khóc nói: “Lâm Uyển à, con nỡ dồn ép ba như vậy sao, tuy ba đối xử với con không tốt, nhưng tốt xấu gì vẫn là ba của con…”
Dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, bác cô cũng tiến đến rồi đẩy ngã Lâm Hiểu Huy, làm cho nó cũng phải quỳ xuống, méo miệng khóc: “Chị, chị, em còn phải đến trường học…”
Lâm Uyển nhìn Tằng Tuấn đang ngồi trước mặt, hôm nay cô có thể chứng kiến được toàn bộ những thứ đó, tất cả đều do công của anh, luôn im lặng làm tất cả mọi thứ cho cô, khiến cô cảm thấy xúc động nhiều hơn là cảm giác chiến thắng.
Cô suy nghĩ lâu như vậy, làm nhiều thứ như vậy, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng hơn mười năm nay, rốt cục cũng bị đá đi.Người cha tàn nhẫn coi cô như rác rưởi, hôm nay cũng đã phải quỳ gối trước mặt đứa con gái này.
Lâm Uyển cúi đầu đi tới trước mặt Tằng Tuấn.
Tằng Tuấn đang đeo kính, lúc cô tới gần, anh mới ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt của anh rất bình thản, lúc hai ánh mắt nhìn nhau, Lâm Uyển mới hít sâu, chậm rãi kể: “Hôm nay ba đã quỳ xuống cầu xin tôi…”
Tằng Tuấn thờ ơ nhướn mày, không biết là đang suy nghĩ gì.
Lâm Uyển cố gắng trấn an bản thân, lúc đi ra khỏi tòa án, trong lòng cô không ngừng đánh trống reo hò, đó là một thứ cảm xúc không thể nói được bằng lời, nhanh chóng xâm chiếm cô, khiến cho cô cảm thấy vô cùng rạo rực.
Những lời này cô không thể nói với mẹ, vì nhất định mẹ cô cũng cảm thấy bồn chồn không kém gì mình, càng không thể nói với bạn bè, cho dù có nói thì mọi người cũng sẽ chỉ khuyên nhủ vài câu đại loại như, ‘Ôi trời, dù sao đó cũng là ba cậu…’, ‘Làm gì có đạo lý nào mà ba phải đi quỳ gối trước mặt con chứ…’.
Lâm Uyển phát hiện ra những cảm xúc này cô chỉ có thể giãi bày được với Tằng Tuấn.Ánh mắt của anh luôn luôn trầm ổn, làm cho người ta cảm thấy rất an tâm.
Bị đôi mắt kia cuốn hút, cô rốt cục cũng bình tĩnh trở lại: “Lúc tôi còn nhỏ, tôi cứ nghĩ ông ta là một con sư tử, luôn diễu võ dương oai trong nhà, nắm đấm của ông ta rất mạnh, lúc bị đánh cảm thấy rất đau.Dần dần lớn lên, tôi thấy ghê tởm ông ta, cuối cùng cũng xảy ra mâu thuẫn, ông ta đánh tôi càng đau hơn, không có một chút quan tâm…nhưng hiện tại…Khi tôi nhìn thấy ông ta quỳ xuống trước mặt mình…”
Cô cố gắng nén nước mắt, đôi mắt đã đỏ hoe: “Tôi chỉ cảm thấy đó là điều mà ông ta đáng phải nhận!”
Giải tỏa xong, Lâm Uyển lại rất tự nhiên nói với Tằng Tuấn: “Tóm lại, cám ơn anh Tằng Tuấn, không cần biết trước giờ anh đã làm những việc gì với tôi, nhưng tôi vẫn nên nói lời cám ơn anh sau sự việc ngày hôm nay.”