Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Uyển không biết là Tằng Tuấn có ý gì.
Cô đã chuẩn bị tốt để nghe anh dạy bảo, kết quả nói chuyện tóc xong, Tằng Tuấn dường như lại không có phát sinh thêm chuyện gì, lại cúi đầu tiếp tục chơi đùa với chiếc vòng kim loại.
Lâm Uyển cảm thấy rất bội phục chính mình, cô đúng là có thần kinh thép nên mới có thể chịu được con người lúc nào cũng bình thản này, phải người khác thì chắc là phát điên mất!
Tằng Tuấn chơi cái này giống như bị nghiện vậy, chơi được một nửa còn đưa cho cô một chuỗi nhỏ, bảo cô thử gỡ bỏ cái vòng này ra.
Lâm Uyển không thường chơi mấy loại này nên cũng không có kiên nhẫn, vừa chơi một lúc thì đã bị đống lộn xộn này làm cho phiền não.Trong tay thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu như muốn giựt tung đống vòng này ra vậy.
Tằng Tuấn thấy vậy liền ngồi sát bên cô, đem nửa người cô dựa vào ngực anh, nắm tay cô rồi trực tiếp chỉ dạy.
Tuy rằng tư thế này thật xấu hổ, nhưng Tằng Tuấn là đang thật lòng muốn dạy cô.
Lúc ngón tay anh mơn trớn ngón cái của cô, Lâm Uyển cảm thấy cả người rất ngứa, cô cũng không hiểu sao cơ thể mình lại như vậy, chỉ cần anh vô tình tiến lại gần là đã có thể khiến cho cô giật bắn cả lên.
Cô cố gắng rời đi sự chú ý của bản thân, nhiệt độ cơ thể của anh khi ngồi cạnh cô, còn có hơi thở nóng bỏng đó, cô sẽ nỗ lực làm cho nó trở nên mờ nhạt đi.
Hiện tại, Lâm Uyển chỉ tập trung vào cái vòng kia, dù cho cô có không thích giải mấy thứ này thì bây giờ cũng sẽ chăm chú làm cho đến cùng.
Dần dần Lâm Uyển cũng nhìn ra được phương pháp của nó, vòng kim loại này chế thành những hình tròn nhỏ, cứ thế đan vào nhau, nhìn thì rất hỗn loạn, nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ gỡ ra được.
Tằng Tuấn cầm tay cô làm những động tác dường như chỉ lặp đi lặp lại, nhưng nếu xem kỹ thì sẽ nhìn ra sự khác biệt, tuy nhiên quá trình này thật đúng là muốn kiểm tra sự kiên nhẫn của con người.
Cô không nghĩ tính nhẫn nại của Tằng Tuấn lại tốt đến vậy, cô vẫn thấy là anh rất nóng tính, không ngờ lúc ở cạnh cô thì lại kiên nhẫn như thế.Tay của cô không hề thô cứng, nhưng khi phải làm những việc tỉ mỉ thì sẽ không đủ sự linh hoạt.
Mỗi lần nhìn thấy cô không làm được, Tằng Tuấn đều sẽ dừng lại hướng dẫn cho cô.Anh nói những gì, cô thật sự một chút cũng không hiểu được.
Bất quá chơi trò này thật sự khiến cho bản thân có được cảm giác thành công.Lúc gỡ bỏ được hoàn toàn, Lâm Uyển liền nở một nụ cười, nhịn không được cầm hai cái vòng tròn lớn nhất lắc lắc vài cái, cố ý để cho nó phát ra tiếng vang chói tai.
Đặc biệt là lúc cô đang cười, liền phát hiện ra Tằng Tuấn cũng đang cười theo cô, anh còn cầm tay cô lắc lắc thêm vài cái nữa.
Lâm Uyển không hiểu sao khi cô nghe thấy tiếng vang thanh thúy kia, ngực giống như bị bóp chặt lại, quả thật giống như có một điềm báo gì đó, làm cho cô phải vội vàng cúi đầu xuống.
May mắn đã đến giờ cơm, các nhân viên đã sớm dọn xong đồ ăn.Lâm Uyển mau chóng đứng dậy, làm bộ như không có chuyện gì, chạy tới ngồi xuống bàn ăn.
Chính là vừa mới ăn mấy miếng, Lâm Uyển lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên.
Cô đưa mắt nhìn Tằng Tuấn một cái.
Tằng Tuấn rất yên lặng ngồi ăn cơm, phần lớn thời gian đều không nói câu nào, lúc này Lâm Uyển nhìn anh như muốn anh đưa ra chỉ thị, mong chờ muốn nhận được sự đồng ý của anh.
Thấy Tằng Tuấn gật đầu, cô mới chạy đến phòng khách, lấy điện thoại từ trong túi xách ra nghe.
Rất nhanh cô liền nghe thấy giọng nói của mẹ truyền tới: “Lâm Uyển, cậu con vừa gọi điện thoại đến, gào khóc nói bọn họ sai rồi, mong con thủ hạ lưu tình…Còn nói đến chuyện ảnh chụp gì đó…Rốt cục là xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Uyển than nhẹ một tiếng, rõ ràng lúc rời đi cô đã cố ý dặn dò nhà cậu một vài câu, nhưng loại não tàn nhà bọn họ nghĩ gì mà còn dám gọi điện tới kêu khổ với mẹ cô chứ.
Lâm Uyển chỉ sợ mẹ cô sẽ trở nên lo lắng!
Cô vội vàng trấn an mẹ: “Có chuyện gì đâu mẹ, nhà bọn họ mẹ còn không rõ sao, đang yên đang lành lại thích đi kiếm chuyện gây sự, nhưng mà mọi chuyện đã qua rồi, mẹ không cần quan tâm nữa, thật đấy, không có vấn đề gì đâu ạ.”
Mẹ Lâm Uyển không thèm quan tâm đến những người đó, bà chỉ lo lắng cho Lâm Uyển thôi, chỉ là không thể nói rõ ra được, bèn khuyên nhủ cô: “Tóm lại con ở bên ngoài phải luôn cẩn thận mọi việc nghe không.”
“Con biết mà mẹ.” Lâm Uyển sau khi tắt máy thì quay về bàn ăn cơm, lại thấy Tằng Tuấn đang gác đũa chờ cô, thấy cô đi tới, anh mới lại cầm đũa lên.
Lâm Uyển ngồi xuống tiếp tục ăn, nhưng đang ăn thì Tằng Tuấn nãy giờ vẫn yên lặng bỗng lên tiếng hỏi cô một câu: “Nhà em còn có họ hàng nào nữa không?”
Lâm Uyển không hiểu ý của anh.
Hiển nhiên anh không hề thuận miệng hỏi câu này, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào cô, chờ đợi cô trả lời.
Sau khi mắt to nhìn mắt nhỏ một lúc, Lâm Uyển mới đại khái hiểu được ý của anh, anh là đang muốn ám chỉ nhà cô có rất nhiều thành phần đặc biệt sao?
Cho nên mới hỏi cô xem nhà cô còn có người thân nào giống vậy nữa hay không?
Lâm Uyển vừa ăn vừa nói: “Trong gia đình tôi, những người họ hàng như vậy đúng là có rất nhiều, bất quá anh cũng biết rồi đó, tôi đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với họ hàng của ba, còn phía gia đình bên mẹ, chắc cũng sẽ không gặp nhau nữa…Dù sao trong nhà cũng luôn xảy ra những chuyện như vậy mà…”
Cô cũng không biết là có phải mình đã bộc lộ hơi nhiều hay không, nhưng dù gì thì Tằng Tuấn cũng sẽ không ở khắp nơi rêu rao chuyện của cô, nên cũng nhỏ giọng nói thêm: “Kỳ thật nói trắng ra là, trong nhà tôi không có mấy ai là người thành đạt, cho nên những người đó cả ngày chỉ biết đấu đá nội bộ…Hôm nay ai có nhiều bánh bao thì hôm sau người đó thiếu đi một cái bánh nhân đậu, từ khi tôi còn nhỏ, trong nhà lúc nào cũng ầm ĩ như vậy, chuyệnọa người nào cũng đã được chứng kiến hết…”
Tằng Tuấn im lặng ngồi nghe cô nói, không hề chen ngang cắt lời.
Lâm Uyển nói được một nửa thì ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, cô có phần không thể tin nổi, tại sao mình lại đi nói hết chuyện gia đình cho một người ngoài biết như vậy chứ.
Nói gì thì nói nếu anh có thể giải quyết chuyện nhà cô thì việc tỏ ra gần gũi một chút cũng không có vấn đề gì.
Nếu không lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cô cũng sẽ không rèn luyện được một tính cách kiên cường như ngày hôm nay.Từ khi còn rất nhỏ, tình thân trong mắt cô chẳng khác gì đồ bỏ đi.
Nhưng mà cô sẽ không nói điều này với bất cứ ai, bởi vì khẳng định sẽ có một vài thánh mẫu đứng ra khuyên cô, nói cô đừng nên như vậy, một nét bút không thể viết nên một trang sách hay đại loại như thế.
Nhưng khi Tằng Tuấn nghe cô nói, anh lại chẳng hề lên tiếng.
Lâm Uyển không biết anh là không có lời nào để nói hay là đang đồng cảm với cô, bất quá cô cũng không muốn để ý tới phản ứng của anh, trước mặt anh cô có thể thoải mái thể hiện ra con người thật của mình, bởi vì khi ở đây, cô không có gì cần phải giấu diếm cả.
Lúc nói xong, Lâm Uyển lại nhớ tới một chuyện, kỳ thật cô vẫn luôn rất tò mò, không biết Lưu Vi kia đã gửi cho Tằng Tuấn những tấm ảnh như thế nào mà lại khiến cho anh nổi giận đến vậy, dứt khoát phái người tới nhà bọn họ làm loạn.
Cô cũng liền trôi chảy hỏi một câu: “Đúng rồi, những tấm ảnh gửi cho anh là ảnh gì vậy?”
“Em tự xem đi.” Tằng Tuấn thản nhiên chỉ vào chỗ bàn trà.
Lâm Uyển biết là di động của anh để ở đó, liền lập tức đứng lên, chạy vài bước rồi cầm lấy máy.
Nhưng mà di động của Tằng Tuấn phải xác nhận dấu vân tay thì mới mở ra được.Thế nên cô lại cầm về bàn ăn rồi đưa cho Tằng Tuấn.
Hơn nữa di động của Tằng Tuấn được làm bằng gì không biết, nhìn chỉ dày hơn điện thoại bình thường một chút, nhưng cầm trên tay lại nặng như cục gạch vậy.
Lâm Uyển nhìn mấy lần nhưng vẫn chưa phát hiện ra di động của Tằng Tuấn là của nhãn hiệu nào, chỉ biết nó có màu đen, kiểu dáng rất tinh tế, xúc cảm khi sờ vào cũng vô cùng thoải mái.
Di động được Tằng Tuấn mở ra, cấu hình bên trong cực kỳ đơn giản, rất nhanh những tấm ảnh chụp đã được hiện ra.
Lâm Uyển cúi người nhìn vào, sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng.
Là ảnh bán khỏa thân, trong hình Lưu Vi còn làm ra vẻ ngây thơ trong sáng nữa.Cô thật không ngờ lá gan của Lưu Vi lại lớn đến như vậy, cư nhiên lại dám đi gửi tấm ảnh này cho người mà nó không hề quen biết.Loại này không thể chỉ coi là não tàn nữa rồi.
Lâm Uyển không nói gì, im lặng ngồi vào chỗ ăn cơm tiếp.
Tằng Tuấn nhanh gọn xóa tấm ảnh của Lưu Vi đi, sau đó mở camera lên, giơ máy về phía Lâm Uyển làm động tác chụp ảnh.
Lâm Uyển còn đang phồng mồm ăn cơm, vừa nhìn lên liền ngây ngẩn cả người, chính cô cũng không biết làm thế nào để tạo dáng chuẩn bị chụp ảnh.Kết quả lúc Tằng Tuấn chụp xong, Lâm Uyển mới nhớ ra, không biết trông cô có ngốc hay không, cư nhiên lại dùng khuôn mặt đó để cho Tằng Tuấn chụp lại…
Tằng Tuấn cũng không cho cô xem ảnh, tùy ý để di động sang bên cạnh, sau đó tiếp tục ngồi ăn cơm.
Điều này càng khiến cho Lâm Uyển có phần nuốt không trôi, Tằng Tuấn chụp ảnh cô để làm cái gì không biết.
Ăn cơm xong, Lâm Uyển không biết là khi nào Tằng Tuấn sẽ tiến đến sủng hạnh mình, mà nhìn dáng vẻ của anh thì dường như cũng không có phần sốt ruột cho lắm.Cho nên cô liền nghĩ tới việc chơi máy tính để tiêu khiển.
Thừa dịp Tằng Tuấn đang xem tạp chí, cô lấy laptop ra, chính là không biết ở trong biệt thự này lên mạng bằng cách nào.
Lâm Uyển liền ôm laptop rồi đi đến trước mặt Tằng Tuấn đang cúi đầu xem tạp chí, cẩn thận hỏi: “Tằng Tuấn, trong này kết nối internet thế nào vậy…”
Tằng Tuấn rất nhanh ngẩng đầu lên, trực tiếp nói cho cô: “Không có internet.”
“Hả? Không có internet?” Lâm Uyển kinh hãi, nhà của Tằng Tuấn thế nhưng lại không có internet?
Người như Tằng Tuấn, cho dù là phòng bếp cũng có thể chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo, đến cả cái nạo rau củ cũng có! Thế mà lại không nghĩ tới việc lắp mạng?!
Vậy bình thường lúc làm việc tại nhà anh liên lạc với bên ngoài kiểu gì hả? Hay là chỉ đơn độc làm một mình, không cần phải liên hệ với ai.
Lâm Uyển ngây ngẩn cả người, khó tin nhìn anh.
Nếu không có mạng, vậy cái laptop này coi như là đồ bỏ rồi.
“Em có thể dùng wifi.” Tằng Tuấn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cô, liền rất hiếm có mở miệng nhắc nhở cô một câu.
Lâm Uyển ậm ừ một tiếng, cô có biết điều đấy, bất quá ai mà biết được ở nơi hoang vu hẻo lánh này đường truyền có tốt hay không.
Lâm Uyển liền ôm laptop đi lên phòng ngủ tầng hai.
Cô ở trong phòng mân mê một lúc lâu, cuối cùng mới sử dụng được một gói cước wifi tính tiền theo tháng, chính là cả giá cả và đường truyền đều đúng là lừa bịp.
Đã hạn chế lưu lượng, còn hạn chế cả thời gian sử dụng, vậy mà tốc độ vẫn vô cùng chậm.
Nhìn vào cột sóng, đừng nói là xem phim giải trí, kiểu này chắc chỉ có thể lên mạng đọc tin tức thôi.
Cô cũng liền nằm bò trên giường, kiên nhẫn chơi một lúc, sau đó tùy tiện đọc một vài tin tức mới nhất.
Chờ đến khi Tằng Tuấn đi lên, Lâm Uyển đã buồn ngủ muốn chết.Nhìn thấy anh, cô liền mau chóng thu hồi lại laptop, chính là còn chưa kịp tắt đi thì Tằng Tuấn đã ngăn cô lại.
Anh dựa nửa người trên giường, rất tự nhiên muốn biết cô vừa xem cái gì.
Bên trong đều là những tin tức gần đây.
Tằng Tuấn chỉ đại khái liếc qua, ngay tại lúc Lâm Uyển nghĩ rằng anh sẽ tắt máy thì anh lại tiếp tục mở phần lịch sử ra.
Lâm Uyển không hâm mộ bất cứ một ai khác, chỉ duy nhất một ngôi sao thần tượng mà cô thích hồi còn đi học, mỗi lần lên mạng đều giống như thành thói quen, thích tìm kiếm thông tin về đối phương, còn có các tin tức mới nhất nữa.
Tằng Tuấn chậm rãi đưa chuột lên xuống xem xét.
Ngọn đèn trong phòng chiếu lên mặt anh, ngũ quan của anh phi thường góc cạnh, cho nên khi được ánh đèn chiếu vào, gương mặt của anh lại có chút cảm giác tranh tối tranh sáng.
Lâm Uyển theo bản năng nuốt nước miếng, không hiểu vì sao mà bỗng nhiên cô lại cảm thấy sợ.
Trái lại sau khi xem xong, Tằng Tuấn cũng không nói gì, anh rất nhanh tắt laptop đi, còn đem nó đặt lên bàn trang điểm, không nổi giận đập vỡ nó, cũng không có chỉ vào mũi cô rồi giáo huấn một trận.
Sắc mặt của anh vẫn tự nhiên như trước, lúc nhìn cô thậm chí còn nở một nụ cười.
Lâm Uyển không biết làm sao, tự dưng giống như phản xạ có điều kiện, tóc gáy liền dựng đứng hết cả lên.