Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc
  3. Chương 19
Trước /221 Sau

Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 19

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Ngộ không đáp lời, lúc này mới cúi đầu ăn miếng mì đầu tiên: "Ừm, mì

sườn ở căn tin chúng ta cũng ngon đấy."

Thang Ninh không hiểu.

Cố Ngộ gắp mì đưa lên môi, đọc hiểu được biểu cảm của cô, cười nói: "Không

phải em bảo với tôi là ngon sao?"

Thang Ninh mới nhớ ra, đó là điều cô đã nhắc đến khi gửi nhầm tin nhắn lần

trước.

Nghĩ đến đây, cô lại không khỏi cảm thấy ngượng.

Thang Ninh giải thích: "Em… Tưởng anh là Cố Lê, em gửi nhầm thôi ạ."

"Tôi biết mà." Cố Ngộ trả lời một cách đương nhiên, rồi anh bỗng dừng lại,

ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô: "Nhận nhầm hai lần rồi đấy."

Cảm giác câu nói này của Cố Ngộ có ý là:

Gọi nhầm chồng hai lần, chiếm hời của anh hai lần rồi đấy.

Thang Ninh cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi: "Lần sau, lần sau nhất định em

sẽ chú ý."

Nhìn dáng vẻ như đứa trẻ hối lỗi của cô, Cố Ngộ không nhịn được cười: "Sao

trông em ấm ức thế?"

"Không có không có..."

"Thôi được, chuyện nào ra chuyện đó, nhất định phải trả tiền taxi lại cho em

mới được.” Cố Ngộ vừa nói vừa chuyển lại một trăm cho Thang Ninh: "Nếu có

tiền thừa thì để dành lần sau đi xem phim."

"Xem phim?"

"Không phải em nói có một bộ phim rất hay nên muốn mời tôi..." Cố Ngộ kéo

dài giọng, sửa lại: "Mời Cố Lê đi xem sao?"

"Nhưng..."

"Nhận nhanh đi." Cố Ngộ ngắt lời cô: "Nếu em không nhận, lát nữa tôi đến chỗ

văn phòng của em tìm em, nói em là chủ nợ của tôi."

"...”

Thang Ninh cảm thấy khó xử, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận tiền, rồi nói với Cố

Ngộ: "Vậy tiền taxi em vừa chuyển cho anh, anh cũng nhận đi."

"Tôi á? Tôi đi công tác, công ty thanh toán rồi." Cố Ngộ tỏ vẻ đắc thắng, khóe

miệng câu lên nụ cười ngọt ngào: "Chỉ là lợi dụng công việc để làm việc riêng

một chút thôi."

Thang Ninh nghẹn lời.

Hai người ăn xong rồi từ từ đi bộ từ căn tin về công ty.

Thang Ninh vốn muốn lấy cớ phải vội về làm việc để đi trước, nhưng bị Cố Ngộ

giữ lại: "Gấp gì chứ, ăn xong phải tiêu hóa một chút, lỡ em cũng bị đau bụng

như Cố Lê thì sao?"

Khi vào thang máy, Cố Ngộ chỉ bấm tầng 12.

Thang Ninh suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Anh đi tìm trưởng phòng Lăng phải

không ạ?"

Cố Ngộ hơi ngẩng đầu nhìn màn hình hiển thị số tầng màu đỏ đang thay đổi:

"Đưa em lên."

"Không cần đâu..." Thang Ninh ngượng ngùng nói: "Phiền anh quá."

"Không sao, tiện thể đến nói chuyện với trưởng phòng Lăng.” Cố Ngộ không

mặn không nhạt nói: "Gần đây có một dự án phải hợp tác với phòng pháp chế,

sau này chắc sẽ thường xuyên đến tầng của các em."

"Ồ..." Thang Ninh kéo dài giọng.

"Sao, không hoan nghênh à?" Anh thẳng thắn hỏi.

"Không có, rất hoan nghênh ạ." Thang Ninh nói trái lương tâm.

Hai người cùng bước ra khỏi thang máy ở tầng 12.

Thang Ninh vô thức giữ một khoảng cách với anh.

Do đặc thù của phòng ban, tầng 12 có nhiều nhân viên nữ hơn.

Mỗi lần Cố Ngộ đến tầng 12 đều thu hút sự chú ý của mọi người.

Thấy Cố Ngộ, vài cô gái bắt đầu xì xầm với nhau.

Sau khi tiễn Thang Ninh đến vị trí làm việc, Cố Ngộ đi thẳng đến văn phòng

của Lăng Lệ.

Thấy là Cố Ngộ, Lăng Lệ không khỏi cảm thán: "Chuyện gì vậy, dạo này cậu

đến chỗ tôi thường xuyên thế, cậu làm tôi thấy áp lực đó."

"Có gì đâu mà áp lực?" Cố Ngộ đút một tay vào túi, tỏ vẻ thong dong tự tại.

"Phòng pháp chế là nơi thị phi, lãnh đạo công ty đến nhiều thì chẳng phải

chuyện tốt đẹp gì." Lăng Lệ thở dài: "Nói đi, lại có chuyện gì nữa?"

"Cái văn bản tuân thủ trước đây ấy, tôi đã trình lên cấp trên và có bản phản hồi

đầu tiên rồi, nhìn chung rất hài lòng, nhưng vẫn có một số chi tiết cần điều

chỉnh." Cố Ngộ nói xong thì ngẩng mắt nhìn về phía vị trí của Thang Ninh: "Có

thể mượn cô gái biệt phái viết bản tài liệu đó chút không?"

"Không thành vấn đề, lần trước tôi cũng đã gửi WeChat cho cậu rồi, cậu cứ liên

hệ với cô ấy bất cứ lúc nào. Cô ấy tốt lắm, làm việc rất nghiêm túc, cũng rất

chăm chỉ và tích cực." Lăng Lệ vỗ vai anh, thở dài: "Nói thật, tôi cũng muốn

giữ cô ấy lại, cô ấy làm việc tốt hơn các trợ lý pháp lý ở đây."

"Vậy thì giữ lại đi." Cố Ngộ nhìn anh ta, có vẻ mong đợi: "Có thể giữ được

không?"

"Không dễ đâu, người từ công ty luật thường rất khó giữ lại, đặc biệt là những

người mới đi làm chưa lâu. Hầu hết họ đều muốn cố gắng vài năm ở công ty

luật rồi mới ổn định, dù sao ở đây chúng ta chỉ nhận lương cố định, còn nếu làm

cộng sự ở công ty luật thì khác hẳn." Lăng Lệ thở dài: "Hơn nữa cô ấy chỉ thay

thế tạm thời cho đồng nghiệp nữ đang nghỉ sinh, nếu người ta quay lại, chúng ta

cũng không có vị trí dư để nhường cho cô ấy."

Cố Ngộ khẽ nhếch môi: "Vậy anh dài dòng lâu thế làm gì."

"Tôi chỉ đang cảm thán thôi mà." Lăng Lệ nghiêng đầu nhìn Cố Ngộ mắt bỗng

sáng lên: "Hay là cậu thử thuyết phục cô ấy xem?"

"Tôi á? Tôi thuyết phục kiểu gì?"

"Vẽ bánh vẽ* chứ sao, cậu là lãnh đạo cấp cao, bánh vẽ sẽ hấp dẫn hơn, hơn

nữa..." Lăng Lệ nhìn anh, vẻ mặt chẳng tốt lành gì: "Cậu còn có thể dùng sức

hấp dẫn cá nhân để thu hút cô ấy, không phải tôi khoác lác đâu, công ty chúng ta

có không ít chị em ở lại là vì cậu đấy. Cậu nghĩ cách làm cô ấy say mê cậu đi,

thế thì có khi cô ấy không muốn về nữa ấy chứ?"

*Chỉ sự hứa hẹn thiếu thực tế, cốt để lừa dối.

Cố Ngộ như nghe được chuyện hoang đường vậy, bực mình liếc anh ta.

Khi Cố Ngộ ra khỏi văn phòng, thực ra Thang Ninh đã thấy anh từ khóe mắt.

Nhưng cô sợ ánh mắt hai người giao nhau sẽ gây ngượng ngùng, nên cố tình

nhìn chằm chằm vào màn hình giả vờ làm việc nghiêm túc, không để ý.

Buổi chiều, Thang Ninh nhận được một cuộc gọi nội bộ.

Thường ngày chỉ có Lăng Lệ gọi điện cho cô, Thang Ninh đang tập trung đọc

tài liệu nên không suy nghĩ nhiều mà nhấc máy.

"Em có thể đến văn phòng tôi một lát được không?"

Thang Ninh vừa định đồng ý thì đột nhiên cảm thấy giọng nói người này hơi

khác.

Cô vô thức liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi.

Ngộ Cố.

Thông tin trong công ty đều được nhập theo cách tên rồi mới tới họ.

Sự dừng lại ngắn ngủi của Thang Ninh khiến Cố Ngộ nhận ra lời mở đầu của

anh hơi thẳng thắn, anh lập tức giải thích: "Văn bản tuân thủ trước đây đã có

phản hồi, có một phần nội dung cần thảo luận cụ thể với em, Lăng Lệ nói tôi có

thể liên hệ trực tiếp với em."

Lúc này Thang Ninh mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng miệng lại quên trả

lời.

"Bây giờ... Em có tiện không?" Cố Ngộ dò hỏi.

"À, được ạ."

"Tốt, tôi sẽ mở quyền truy cập tầng 3 trong 5 phút. Bố cục tầng 3 khác với các

tầng khác, ra khỏi thang máy là một cửa kính chống trộm, cần xác thực danh

tính. Lúc đó em nhấn số 0325, tôi sẽ mở cửa cho em, sau đó em tìm số phòng

0325 là được."

"Vâng, vậy em xuống ngay đây." Thang Ninh vừa kẹp điện thoại vào vai vừa

vội vàng thu dọn sổ tay và hộp bút chì.

Đây là lần đầu tiên Thang Ninh được đến tầng 3 của công ty.

Cô có cảm giác hồi hộp như sắp bước vào vùng cấm địa.

Theo lời đồng nghiệp khác, nhiều nhân viên làm việc ở đây mấy năm rồi mà

vẫn chưa có cơ hội xuống tầng 3.

Cô chỉ là người được điều động đến đây một tháng, có đức hạnh gì mà được

như vậy.

Đứng trong thang máy, Thang Ninh căng thẳng đến mức nuốt nước bọt liên tục.

Mặc dù chưa từng thử, nhưng cô biết để đến các tầng khác trong công ty đều

cần quyền truy cập, nếu không thì chỉ có thể đến tầng mình làm việc.

Như Lăng Lệ có quyền truy cập khá rộng, có thể đến một số phòng ban hợp tác

thường xuyên.

Còn như Cố Ngộ, từ đưa ô lần trước thì có thể thấy anh có quyền đi bất kỳ tầng

nào.

Khi cửa thang máy mở ở tầng 3, Thang Ninh cảm thấy không khí và bầu không

khí ở đây đều khác hẳn với tầng trên.

Toát lên vẻ cao quý.

Không phải là ảo giác của cô, dường như tầng này thực sự đã xịt nước hoa, là

loại nước hoa nam tính kiểu salon khá tinh tế.

Mùi hương giống như gỗ tuyết tùng pha lẫn gỗ đàn hương.

Vừa đến tầng 3, trước mặt là một cánh cửa kính rất lớn, bên phải cửa có một

thiết bị nhận diện khuôn mặt.

Trông giống như những công nghệ chống trộm cao cấp trong phim.

Thang Ninh thậm chí không dám nhìn loanh quanh, đi thẳng đến trước thiết bị

chống trộm, nhập "0325".

Gần như đồng thời, cửa mở ra.

Thang Ninh như lần đầu đến Hogwarts vậy, tò mò về mọi thứ.

Toàn bộ tầng 3 đều là các văn phòng độc lập, mỗi phòng đều được cách âm rất

tốt.

"Nói anh..." Thang Ninh nhận ra mình lại nói nhanh miệng: "Nói về việc anh là

anh trai của bạn thân em."

"Ồ..." Cố Ngộ hơi nhướng mày, tạm chấp nhận câu trả lời của cô, không hỏi

thêm nữa.

Theo yêu cầu mạnh mẽ của Thang Ninh, Cố Ngộ đã không tiễn cô lên tầng 12.

Mà đã xuống ở tầng 3.

Sau khi Cố Ngộ đi, Thang Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên tâm sự luôn khó giấu.

Mỗi lần nhìn thấy Cố Ngộ, Thang Ninh đều nghĩ đến chuyện anh "Bắt cá hai

tay".

Trong tiềm thức, cô đã gán cho anh cái mác "Đàn ông tồi".

Có lẽ vì thế mà khi đối diện với anh, Thang Ninh cảm thấy rất không thoải mái.

Lúc nào cũng lo lắng vô tình nói ra những gì mình nghĩ trong lòng.

Dẫn đến mỗi giây ở cùng anh đều là một sự dày vò.

Sau khi trở về văn phòng, Thang Ninh bắt đầu sửa đổi dự án của Cố Ngộ.

Gạt chuyện nhân cách sang một bên thì khả năng làm việc của Cố Ngộ thực sự

rất đáng ngưỡng mộ.

Anh có tư duy và logic rất rõ ràng, nói chuyện ngắn gọn súc tích đi thẳng vào

trọng tâm.

Trẻ tuổi như vậy mà đã có thể ngồi ở vị trí cao trong một công ty lớn như thế

này, chắc chắn là có năng lực phi thường.

Nhưng dù có khả năng tốt đến đâu, điều kiện ưu tú đến mấy.

Nhân cách không tốt thì cũng chẳng còn gì.

Thực ra khối lượng công việc Cố Ngộ giao không nhiều lắm, chỉ là Thang Ninh

không chỉ phải theo dõi một dự án, nên đến hơn 8 giờ tối thứ sáu mới sửa xong

và gửi tài liệu cho Cố Ngộ.

Khi Cố Ngộ nhận được email thì anh vẫn còn ở công ty, anh lập tức xem email

và nhanh chóng đánh dấu vài chỗ cần sửa.

Nhưng anh đột nhiên nhận ra hôm nay là thứ sáu.

Nếu bây giờ gửi email yêu cầu cô sửa nữa thì rất có thể cô sẽ mất luôn ngày

cuối tuần.

Cố Ngộ quyết định đợi đến thứ hai mới gửi cho cô.

Thời tiết chuyển lạnh, cái lạnh của cuối thu luôn khiến người ta cảm thấy tiêu

điều.

Mặc dù công việc vẫn chưa hoàn thành, nhưng Cố Ngộ không muốn tăng ca ở

công ty nữa.

Anh thu dọn đồ đạc quyết định về nhà.

Cố Ngộ vẫn chưa ăn tối, tình cờ lái xe ngang qua một khu phố thương mại, đỗ

xe bên đường định xuống xe xem có gì ngon để ăn không, nhưng bất ngờ thấy

một bóng dáng quen thuộc.

Nơi này gần ga tàu điện ngầm, có lẽ Thang Ninh đang chuẩn bị đi tàu điện

ngầm về nhà.

Cô mặc một chiếc áo khoác dạ màu lạc đà, đeo ba lô, búi tóc kiểu bánh bao.

Nhìn từ xa, trông cô thực sự rất giống một học sinh.

Ánh đèn neon bên đường chiếu lên người cô, cô bước đi trong ánh sáng, trong

mắt không có vẻ mệt mỏi sau một tuần làm việc.

Mà là một sự hân hoan nhỏ nhoi.

Cố Ngộ đoán, có lẽ vì công việc đã hoàn thành, cuối tuần không có áp lực và

nhiệm vụ gì nữa.

Khi Thang Ninh đi qua một quầy bán khoai lang, bước chân cô rõ ràng chậm

lại.

Hôm nay cô vốn định về nhà nấu một ít mì sợi ăn.

Nhưng khi ngửi thấy mùi khoai lang nướng, đột nhiên cô không thể bước tiếp

được nữa.

Cô nuốt nước bọt, nhưng vẫn cố kìm lòng.

Đi thêm vài bước, nhưng rồi lại đột ngột quay lại.

Cố Ngộ thấy cô mua một củ khoai lang, bẻ làm đôi rồi cắn một miếng.

Nóng hổi mềm dẻo, với vị ngọt cháy của than nướng, trong đêm se lạnh này,

khiến người ta cảm nhận được niềm hạnh phúc.

Qua ánh sáng mờ ảo, anh mơ hồ nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô.

Hình như Cố Ngộ chưa từng thấy cô cười.

Anh nghe Lăng Lệ và Cố Lê nói, khi cô cười có hai lúm đồng tiền, rất dễ

thương.

Đáng tiếc bây giờ ánh sáng mờ, không thể nhìn rõ.

Mới ăn được vài miếng, cô đột nhiên cúi đầu nhìn vào túi, rồi lấy điện thoại ra.

Cô dừng lại kiểm tra nội dung trên điện thoại, vài giây sau cô đi đến một băng

ghế nghỉ bên đường, đặt ba lô xuống, móc máy tính xách tay ra.

Rồi cô ngồi xổm bên cạnh băng ghế và bắt đầu sửa tài liệu.

Cô ăn hai miếng rồi gõ vài chữ, cứ thế lặp lại.

Cô ngồi xổm như vậy được mười phút.

Cố Ngộ cũng ngồi trong xe nhìn suốt mười phút.

Sau khi gõ xong, anh thấy ngón tay cô lướt trên bàn di chuột, rồi đóng máy tính

lại.

Cô gửi tin nhắn thoại bằng điện thoại.

Có lẽ là bàn giao công việc.

Gửi xong tin nhắn, Thang Ninh nhét điện thoại vào túi, vứt vỏ khoai lang vào

thùng rác rồi hăng hái bước đi theo từng nhịp đồng đều.

Nhìn thấy cảnh này, Cố Ngộ đột nhiên cảm thấy rất xúc động.

Anh nghe Cố Lê nói, Thang Ninh đến Giang Thành một mình, mặc dù không

biết tình hình gia đình cô thế nào.

Nhưng có thể thấy được, cô đang rất cố gắng để ở lại nơi đây.

Cố Ngộ đã gặp không ít người nỗ lực, trong công ty hàng đầu như công ty của

anh, thứ không thiếu chính là những người cố gắng.

Nhưng chưa bao giờ có ai khiến anh có cảm giác xót xa như bây giờ.

Có lẽ trên thế giới này, phần lớn mọi người đều thể hiện rõ sự mệt mỏi và kiệt

sức lên khuôn mặt.

Khiến người ta cảm thấy những nỗ lực đó quá nặng nề.

Khiến người ta cảm thấy như thể họ không đạt được gì, đó là sự bất công của số

phận đối với họ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /221 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chúa Tể Valoran

Copyright © 2022 - MTruyện.net