Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hầu hết mọi người đều lấy ước mơ làm cái cớ để thỏa mãn những ham muốn
sâu thẳm trong lòng mà thôi.
Nhưng Thang Ninh mang lại cảm giác khác.
Dường như cô luôn mang đến một thái độ tích cực.
Giống như vừa rồi, cô không hề cảm thấy ấm ức hay buồn bã vì phải sửa một tài
liệu trong lúc đang ăn trên đường vào tối thứ sáu sau giờ làm.
Cô chỉ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, rồi tiếp tục lạc quan đối mặt.
Trong khoảnh khắc này, dường như Cố Ngộ đột nhiên hiểu tại sao cô có thể
khiến một đứa trẻ kiêu ngạo và tự cao như Cố Lê trở nên hiểu chuyện, chu đáo
và biết nghĩ cho người khác.
Có lẽ vì thái độ sống của Thang Ninh, khiến người ta nảy sinh ý muốn bảo vệ
và che chở.
Những điều cô trải qua, có lẽ người bình thường sẽ than thở oán trách trời đất.
Nhưng Thang Ninh thì không, cô sẽ mỉm cười bình thản đối mặt và chấp nhận.
Sự lạc quan và bao dung với thế giới này, quả thật rất đáng quý.
Sau khi thấy cô rời đi, Cố Ngộ gửi cho cô một tin nhắn.
Mint: [Đã nhận được tài liệu của em, vất vả rồi]
Lúc này Thang Ninh vừa vào ga tàu điện ngầm, thấy tin nhắn Cố Ngộ gửi đến
thì hơi ngẩn người.
Trước đây, WeChat này chỉ đơn thuần là thân phận anh trai của Cố Lê.
Nhiều lắm cũng chỉ cần xã giao một chút, ngoại trừ những tình huống đặc biệt
liên quan đến Cố Lê, đáng lẽ không có nhiều giao tiếp, cũng chỉ cần nói vài câu
xã giao.
Nhưng bây giờ, thân phận của đối phương lại biến thành "Cấp trên" của cô?
Nên bây giờ việc trả lời tin nhắn trở nên khá khó xử.
Nhưng Thang Ninh vẫn trả lời, dù sao cũng không biết ý đối phương là gì.
Có thể chỉ là thăm dò xem cô có online không, nếu online thì việc thảo luận sửa
đổi sau đó sẽ dễ dàng hơn.
Quả Chanh: [Nếu có vấn đề gì cần sửa thì cứ tìm em bất cứ lúc nào, em online
suốt.]
Thực ra ban đầu Cố Ngộ không định dùng WeChat này để nói chuyện công
việc.
Chỉ là anh không biết mở đầu như thế nào.
Có lẽ chỉ có công việc mới là sợi dây liên kết phù hợp.
Nhưng đối phương đã trả lời, vậy thì có thể nói tiếp được rồi: [Tối thứ sáu em
định làm gì?]
Thang Ninh đọc tin nhắn, cảm thấy hơi mơ hồ, tưởng đối phương đang dò hỏi:
[Em phải viết vài bản hợp đồng cho công ty luật, nhưng vẫn có thời gian sửa tài
liệu của anh.]
Cố Ngộ đã hiểu ra.
Có lẽ cô tưởng anh muốn nhờ sửa tài liệu nhưng không tiện nói thẳng, nên phải
vòng vo dò hỏi.
Nhưng Cố Ngộ chỉ đơn thuần muốn trò chuyện với cô mà thôi, anh trả lời:
[Công ty chúng tôi chú trọng nhân văn, cuối tuần không bóc lột nhân viên]
Câu nói này của Cố Ngộ khiến Thang Ninh không biết trả lời thế nào.
Khi muốn kết thúc cuộc trò chuyện kiểu này, hầu như cô đều dùng cùng một
chiêu.
Quả Chanh: [Vâng, em đi tắm đây, lát nữa nói chuyện tiếp.]
Cố Ngộ nhìn tin nhắn của cô, lập tức ngẩn người.
"Tắm ư?" Cố Ngộ nhìn chằm chằm vào màn hình rồi bật cười, liếc nhìn ga tàu
điện ngầm: "Em chạy đến ga tàu để tắm à?"
Cố Ngộ không muốn vạch trần cô, nên thầm nghĩ cách trả lời.
Đột nhiên góc trái trên màn hình hiển thị một thông báo tin nhắn mới.
Là có người tag anh trong nhóm [503].
@Trần Trác: [@Cố Ngộ @Tiểu Tam @Tiền Tư Châu: Tôi có một người bạn
cấp 3 sẽ khai trương quán bar vào đêm giáng sinh, toàn bộ giảm 50%, anh em
chúng ta đi chứ?]
@Tiểu Tam: Đi!
@Tiền Tư Châu: Đi!
@Trần Trác: @Cố Ngộ thì sao?
@Tiểu Tam: Có khi nào cậu ta lại đang tắm không.
@Trần Trác: Đệt, cái người này suốt ngày tắm.
@Cố Ngộ: Không có tắm.
@Trần Trác: Haha xuất hiện rồi! Cậu không tắm thật à?
@Tiền Tư Châu: Do cậu ta không muốn đếm xỉa đến bọn mình nên lúc nào
cũng bảo đang đi tắm đó.
Cố Ngộ định trả lời "Tôi đâu có", nhưng đột nhiên nhận ra, có vẻ như đúng là
như vậy.
Đôi khi họ đang nói về một chủ đề nào đó, nếu Cố Ngộ không hứng thú, anh sẽ
nói mình đi tắm, tăng ca hoặc đi ngủ.
Thực ra cũng chỉ là chiến thuật rút lui khỏi cuộc trò chuyện mà thôi.
Lúc này anh mới đột nhiên nhận ra, Thang Ninh cũng không muốn tiếp tục nói
chuyện với anh nữa.
@Cố Ngộ: Tôi đi.
@Trần Trác: Nói cho các cậu biết, người bạn đó của tôi đẹp trai dữ lắm, hồi cấp
3 đã rất nổi tiếng rồi, hầu như tất cả các gái đẹp trong trường đều đã từng theo
đuổi cậu ta, mức độ được yêu thích có thể sánh ngang với Cố Ngộ.
@Tiểu Tam: Ồ, vậy tôi phải xem thử, rốt cuộc ai mới là vua trong số những kẻ
đào hoa!
@Trần Trác: Phong cách của cậu ta và Cố Ngộ hơi khác nhau, người bạn cấp 3
của tôi là một tên tồi thực sự, thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo nữa, hầu như
là chưa quen ai quá một tháng.
@Tiểu Tam: Vậy đúng là mạnh hơn Cố Ngộ của chúng ta một chút rồi, ít nhất
người ta chỉ đổi "Bạn gái" vào dịp lễ tết.
@Trần Trác: Người ta là hẹn hò thật, đổi thật và súng đạn thật đó trời!
@Tiền Tư Châu: Nói cái gì đấy? Miễn là Cố Ngộ của chúng ta muốn, một tuần
đổi một người cũng được.
@Trần Trác: @Cố Ngộ cái người phụ nữ có chồng của cậu thế nào rồi?
Cố Ngộ suy nghĩ một lúc, bất đắc dĩ trả lời.
@Cố Ngộ: Em ấy đi tắm rồi.
@Trần Trác: Hahahahaha
@Tiểu Tam: Hahahahaha
@Tiền Tư Châu: Hahahahaha
@Cố Ngộ: Không nói nữa, tôi cũng đi tắm đây.
Cố Ngộ tắt điện thoại, đột nhiên cảm thấy không còn đói nữa.
Anh lái xe thẳng về nhà.
Mặc dù sau phẫu thuật vết thương của Cố Lê đã hồi phục gần như bình thường,
nhưng đánh trống quá mạnh vẫn có nguy cơ làm vết thương bị nứt ra, nên cô ấy
quyết định nghỉ ngơi thêm một thời gian.
Tối thứ bảy trước Giáng sinh, có lễ khai trương một quán bar mới.
Bạn của Cố Lê giới thiệu cô ấy đến, nói ngày khai trương toàn bộ mọi thứ sẽ
được giảm một nửa.
Ban nhạc mà cô ấy đã hứa tham gia trước đây cũng sẽ đến, mặc dù không thể
tham gia biểu diễn, nhưng Cố Lê vẫn muốn đến xem.
Cố Lê hẹn Thang Ninh đến đó uống một ly.
Quán bar nằm ở tầng 3 của một trung tâm mua sắm mở, tên gọi là Sober, dịch ra
có nghĩa là "Tỉnh táo".
Cảm giác cái tên này có hơi giấu đầu lòi đuôi.
Để tạo không khí thì những quán bar yên tĩnh kiểu này không dùng đèn chiếu
sáng thông thường.
Mà dùng nến.
Khi hai người đến quán bar, thấy bên trong tối om, vừa định vào thì bị nhân
viên chặn lại: "Xin lỗi, hôm nay đã đầy khách rồi ạ."
"Cái gì?" Cố Lê kêu lên: "Bạn tôi giới thiệu tôi đến đây, tôi còn quen ban nhạc
biểu diễn ngày hôm nay nữa!"
"Thật sự xin lỗi, bên trong thực sự không còn chỗ nữa."
Cố Lê ngóng cổ nhìn vào trong: "Quầy bar thì sao? Thực sự không có thì hai
chúng tôi đứng cũng được."
"Xin lỗi, đều đã đầy rồi." Nhân viên phục vụ ngượng ngùng xin lỗi.
"Chờ chút, để tôi gọi điện cho bạn tôi." Cố Lê bấm gọi rồi đưa điện thoại lên tai,
nhưng đối phương không nghe máy.
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên xuất hiện bóng dáng của vài người đàn ông
cao lớn.
"Xin chào, chúng tôi có đặt chỗ." Trần Trác lấy thông tin đặt chỗ trên điện thoại
ra: "Đặt một bàn ghế sofa."
"Được, mời đi theo tôi." Nhân viên phục vụ giơ tay làm động tác mời.
Trần Trác, Doãn Sam và Tiền Tư Châu lần lượt đi vào.
Cố Ngộ đang gọi điện thoại, bước chân chậm lại một chút.
"Anh có tiến triển gì thì báo cáo cho tôi ngay."
Có lẽ vì giọng nói này quá quen thuộc.
Thang Ninh và Cố Lê nghe thấy thì lập tức quay đầu nhìn anh.
"Anh!" Cố Lê kích động nắm lấy cánh tay Cố Ngộ.
Cố Ngộ nói nhỏ vài câu gì đó với người bên kia điện thoại rồi cúp máy.
Đầu tiên anh nhìn Cố Lê một cái, sau đó mắt lướt qua người Thang Ninh bên
cạnh.
Dưới bóng đêm mờ ảo, đôi mắt sâu của anh mang theo vài phần từ tốn ung
dung: "Sao các em lại ở đây?"
"Anh có đặt chỗ à?" Cố Lê kéo tay áo anh: "Dẫn bọn em vào chung đi."
Cố Ngộ chưa kịp phản đối thì Cố Lê đã khoác tay anh và Thang Ninh mỗi
người một bên, rồi nói với nhân viên lễ tân: "Chúng tôi đi cùng nhau."
Nói xong liền đi vào trong.
Đi theo ba người phía trước đến bàn ghế sofa, khi ngồi xuống ba người kia mới
phát hiện bên cạnh Cố Ngộ có hai cô gái.
"Chuyện gì vậy?" Trần Trác kêu lên: “Mới đến quán bar đã tán được hai gái đẹp
rồi sao?"
"Khoan đã!" Doãn Sam nói: "Cô này sao trông quen thế? Hình như hơi giống
em Lê!"
Trần Trác nhìn kỹ: "Đúng rồi! Thật sự là em Lê!"
Cố Lê nhìn thấy họ liền vẫy tay: "A, chào các anh!"
"Oa, bây giờ em Lê lớn tới vậy rồi sao, còn càng ngày càng xinh đẹp!" Trần
Trác so sánh chiều cao: "Còn nhớ lần đầu gặp em hồi anh trai em học đại học,
hình như em chỉ cao đến đây thôi."
"Chuyện đó đã gần 10 năm rồi mà!" Cố Lê không hề xa lạ ngồi xuống ghế sofa:
"Sau khi anh em tốt nghiệp thì hầu như chúng ta không gặp nữa, đã mấy năm
rồi ạ.”
"Cố Ngộ, hôm nay anh dẫn em gái đi cùng mà sao không nói cho bọn tôi biết!"
Trần Trác vừa trách móc xong thì nhìn thấy cô gái bên cạnh Cố Ngộ: "Ơ? Cô
này là ai vậy?"
"À, đây là bạn em, tên là Thang Ninh." Cố Lê kéo Thang Ninh ngồi xuống bên
cạnh mình: "Không phải anh trai em gọi em đến đâu, chỉ là trùng hợp em cũng
tới, ban đầu nhân viên phục vụ bảo không còn chỗ, may mà gặp được các anh."
"Tới đây, cùng uống rượu vui vẻ nào, chào em Thang Ninh."
Thang Ninh ngượng ngùng chào ba chàng trai.
Cố Ngộ ngồi xuống bên cạnh Thang Ninh với vẻ mặt bất đắc dĩ, giữ một
khoảng cách nhất định.
Anh giới thiệu với Thang Ninh: "Đây là bạn cùng phòng ký túc xá đại học của
tôi, đây là Tiền Tư Châu, Trần Trác, Tiểu... Doãn Sam."
"Chào em nha!!" Sau khi ba người đồng loạt chào hỏi, Doãn Sam đưa menu đồ
uống qua: "Muốn uống gì không?"
"Cậu muốn uống gì Thang Ninh?" Cố Lê dùng khuỷu tay huých Thang Ninh.
"Uống gì cũng được..." Giọng Thang Ninh bị nhạc nền nuốt mất, Cố Lê không
nghe rõ.
Cố Lê hét lớn: "Cậu nói gì?"
"Uống gì cũng được..." Thang Ninh kéo dài giọng nói vào tai Cố Lê.
Sau khi gọi đồ uống cho mình và Thang Ninh xong, Cố Lê vỗ vỗ Cố Ngộ và nói
to: "Anh, anh uống gì?"
Cố Ngộ vốn đang cúi đầu xem email, nhìn lướt qua: "Hôm nay anh lái xe,
không uống rượu."
Cố Lê tỏ vẻ thất vọng.
Mọi người đều đã gọi đồ uống xong, rượu nhanh chóng được mang lên.
Ca sĩ biểu diễn bắt đầu lúc 10 giờ tối, trước khi bắt đầu mọi người chơi trò chơi,
tán gẫu và uống rượu, bầu không khí rất sôi động.
Nghe nói khi thực sự bắt đầu hát, nơi đây sẽ trở thành không khí của một buổi
hòa nhạc, mọi người sẽ rất yên lặng và chăm chú lắng nghe.
Thường ngày khi Cố Lê và Thang Ninh đi chơi toàn là uống bia.
Hơn nữa vì hai người sợ nguy hiểm nên chỉ uống một chút.
Hôm nay vì có Cố Ngộ ở đây, cộng thêm bầu không khí thực sự rất tốt, nên Cố
Lê dũng cảm gọi hai ly Long Island Iced Tea.
Cô ấy nghe người ta nói loại rượu này khá mạnh, cuối cùng hôm nay cũng có cơ
hội thử.
Trần Trác nói: "Lát nữa ca sĩ chính đầu tiên lên hát là bạn cùng lớp cấp ba của
tôi, đẹp trai cực kỳ."
"Thật không thật không?" Cố Lê nói: "Ban đầu bạn em bảo em đến tham gia
ban nhạc của anh ấy..."
Cố Lê nói đến đây đột nhiên nhận ra mình lỡ lời.
Trước đó cô ấy đã nói dối Cố Ngộ là đi cùng Thang Ninh tham gia ban nhạc.
Cô ấy liếc nhìn Cố Ngộ, may mà anh không nghe thấy mấy lời cô ấy vừa nói.
Trần Trác uống rượu xong thì nói to hơn: "Đẹp trai cực kỳ! Không thua kém gì
anh em đâu."
Kỳ vọng của Cố Lê lập tức giảm xuống: "Vậy thì cũng không đẹp trai lắm."
"Ha ha ha em là người phụ nữ đầu tiên nói Cố Ngộ không đẹp trai đấy." Doãn
Sam vỗ đùi, nhìn về phía Thang Ninh: "Thang Ninh, em thấy Cố Ngộ đẹp trai
không?"
Bất ngờ bị điểm tên, Thang Ninh không phải ứng kịp, cô rụt cổ lại, do dự hỏi:
"Hả?"
"Anh hỏi em! Em! Thấy! Cố Ngộ! Có đẹp trai không!" Doãn Sam cố tình nói to
từng chữ một.
Âm lượng này đủ để Cố Ngộ nghe thấy.
Anh đột nhiên dừng động tác lướt màn hình điện thoại.
Trong quán bar ồn ào náo nhiệt, nhưng vào lúc này đột nhiên tất cả âm thanh
đều bị bịt kín.
Tất cả sự chú ý của anh đều tập trung vào Thang Ninh, ngoài âm thanh phát ra
từ cô ra thì không nghe thấy gì khác.
Lúc này, một hồi chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Cố Ngộ nhìn màn hình, là cuộc gọi bắt buộc phải nghe.
Tất cả bầu không khí vui vẻ bị cuộc gọi này cắt đứt, Cố Ngộ ra hiệu với mọi
người, nói phải ra ngoài nghe điện thoại.
Sau khi Cố Ngộ đi, cuối cùng Thang Ninh cũng có thể trả lời không chút e ngại:
"Đương nhiên anh trai của Cố Lê rất đẹp.”
Trần Trác có vẻ không phục: "Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng mà là đồ trai tồi!"
Cố Lê lập tức nhảy ra bênh vực: "Anh trai em chỉ được nhiều người thích thôi,
anh ấy không có tồi!”
"Thôi bỏ đi!" Trần Trác khoát tay, sau khi uống say, anh ta bắt đầu nói chuyện
mất não: "Em có biết không, anh của em thích phụ nữ có chồng đấy!"
Nghe xong, Thang Ninh lập tức bị sặc, ho dữ dội.
"Cái gì??!!" Cố Lê khó tin hét to: "Anh nói dối! Làm sao có thể?"
"Anh gạt em làm gì, là do anh em tự nói đó!" Vẻ mặt Trần Trác rất mặt chân
thành: “Nói cho em nghe, thế này không chỉ gọi là trai hư, mà còn là đồi bại đạo
đức nữa đấy!"
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể!" Dứt lời Cố Lê quay sang nhìn Thang
Ninh: "Cậu thấy sao? Anh trai tớ có tồi giống như họ nói không?”
Thang Ninh cắn cắn ống hút, vẻ mặt kiểu "Tớ biết nhưng mà tớ không nói thẳng
ra được”. Cô nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng bối rối, cũng không biết có phải say
rượu hay không, nhưng miệng cô bắt đầu không kiểm soát được mà nói lung
tung: "Với điều kiện của anh cậu... Không làm trai tồi... Thật sự hơi đáng
tiếc…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");