Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một ngày nọ, thầy La - thầy chủ nhiệm cấp ba đột nhiên nhắn tin cho Cố Ngộ,
nói năm nay là năm cuối cùng thầy dạy học, sang năm sẽ nghỉ hưu.
Sau khi nghỉ hưu thầy định về quê, muốn nhờ Cố Ngộ liên lạc với tất cả bạn học
khóa đó, hẹn mọi người gặp mặt lần nữa.
Nhân duyên hồi đi học của Cố Ngộ rất tốt, lại còn là nhân vật nổi tiếng của
trường nên anh không từ chối việc liên hệ với mọi người.
Chưa đầy một tuần, anh đã lập được một nhóm với 70-80% các bạn học cũ.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, mọi người chưa từng gặp lại nhau, có cơ hội như vậy,
ngoại trừ những bạn thực sự không sắp xếp được thời gian thì hầu như mọi
người đều đến đông đủ.
Lúc đó một khóa cấp ba có năm lớp, mỗi lớp hơn ba mươi người.
Hôm nay tổng cộng đến khoảng bảy tám mươi người, nhiều người như vậy
cũng khá hoành tráng.
Mọi người hẹn một tối thứ sáu, đợi học sinh tan học xong thì tụ tập ở sân tập
trong nhà của trường cấp ba, chuẩn bị một ít đồ ăn đơn giản.
Hôm nay Thang Ninh cũng đang ăn tối với đồng nghiệp gần đó, Cố Ngộ nói
khi về anh sẽ tiện đường đón cô về nhà.
Tối đến phòng riêng của nhà hàng, từng khuôn mặt quen thuộc ngày xưa lại
xuất hiện trước mắt, có cảm giác thời gian trôi qua nhanh quá.
Ngoại trừ một số người rõ ràng đã can thiệp thẩm mỹ, thì hầu như đều có thể
nhận ra giống hồi đi học.
Trường của Cố Ngộ là trường cấp ba trọng điểm của thành phố, phần lớn học
sinh cũng đều thi đỗ vào các trường đại học hàng đầu, sau khi tốt nghiệp thì trở
thành những người ưu tú.
Cố Ngộ thường không thích tham gia những buổi họp mặt bạn học kiểu này,
trước đây có một lần quy mô nhỏ anh cũng không tham gia.
Nếu không phải lần này nể mặt thầy La thì anh cũng không muốn đến.
Chuyện Cố Ngộ sẽ đến cũng lan truyền khắp nhóm cựu học sinh, nghe nói có
mấy bạn nữ sau khi biết anh sẽ đến mới hủy nhiều lịch trình để đến đây.
Cố Ngộ cảm thấy không khí họp mặt giữa các bạn học có cái gì đó rất khó tả,
kiểu mất tự nhiên, rõ ràng là quen biết từ thời niên thiếu, coi như là những mối
quan hệ hiểu rõ tính cách nhau, nhưng vì lâu quá không gặp mà dùng sự khách
sáo để che đậy cái xa lạ, tất cả mọi người đã trở nên quá lịch sự và xa cách, các
chàng trai cứ ra sức chứng minh sự nghiệp thành công, còn những cô gái thì ra
sức chứng minh gia đình mình hạnh phúc.
Cố Ngộ ở bên cạnh có cảm giác mình như một người nghe kể chuyện.
Tất nhiên cũng có không ít người đến hỏi thăm Cố Ngộ, câu đầu tiên luôn hỏi
gần đây công việc thế nào, câu thứ hai là hỏi tình hình tình cảm của anh.
Đối với câu hỏi đầu tiên, Cố Ngộ toàn trả lời qua loa là hiện đang làm việc ở
TL, đến câu hỏi thứ hai anh mới hứng thú.
Anh nói mình đã kết hôn rồi.
Thực ra kết hôn ở tuổi ba mươi cũng rất bình thường.
Chỉ là mọi người đều khá tò mò, người như thế nào có thể chinh phục được nam
thần như Cố Ngộ.
Bên cạnh có không ít bạn nữ đang xì xầm to nhỏ.
Trong đám đông có một cô gái trông rất nổi bật, cô ta mặc một bộ đồ Chanel,
tóc búi cầu kỳ, trông có chút cảm giác tiểu thư danh giá.
Dung mạo và khí chất đều có thể nói là xuất chúng, tình trạng da hoàn toàn
không thấy đã ba mươi tuổi.
Người xung quanh đều hỏi bí quyết của cô ta: "Quý Tĩnh, cậu bảo dưỡng thế
nào vậy, trông đẹp quá, da đẹp dáng cũng đẹp, giờ cậu ra ngoài mà nói là sinh
viên đại học cũng có người tin đó."
Quý Tĩnh cười nhẹ nhàng: "Không có đâu, chỉ là ngày thường chú ý nhiều đến
phương diện này thôi."
Một bạn nữ bên cạnh tiếp tục hỏi: "Trước đây tớ nghe nói cậu đã gả vào gia
đình giàu có phải không?"
"Không." Quý Tĩnh lắc đầu: "Hiện tại tớ độc thân."
Nói xong câu đó, ánh mắt cô ta tìm kiếm Cố Ngộ trong đám đông.
Có lẽ vì Cố Ngộ trông vẫn giống hệt như hồi thiếu niên, nên khoảnh khắc đó, cô
ta có cảm giác như đang quay về thời trẻ.
Lúc đó Cố Ngộ chính là ánh trăng sáng trong tim cô ta.
Trước đây, học lực của Quý Tĩnh chỉ ở mức trung bình, mà Cố Ngộ luôn đứng
top 3 khối, lúc đó cô ta một lòng muốn theo bước chân Cố Ngộ nên cũng bắt
đầu chăm chỉ học tập.
Tuy cuối cùng không thi đỗ cùng trường đại học với Cố Ngộ, nhưng lúc đó cô
ta luôn xem Cố Ngộ như một tia sáng trong cuộc đời mình.
Chỉ tiếc là sau khi tốt nghiệp hai người liền mất liên lạc, lúc đó cô ta đã thử kết
bạn WeChat với Cố Ngộ nhưng anh không chấp nhận.
Cố Ngộ cho người ta cảm giác không lạnh không nhạt, thậm chí còn khá tươi
sáng, nhưng với con gái anh lại có một loại cảm giác xa cách.
Như thể luôn rất lịch sự thể hiện sự từ chối.
Tình cảm sâu đậm thời niên thiếu, theo thời gian trôi qua cũng sẽ phai nhạt.
Mấy năm sau đó cô ta không gặp lại Cố Ngộ nữa, tuy trong thâm tâm vẫn luôn
có người này nhưng cũng không tiếp tục theo đuổi.
Sau đó Quý Tĩnh quen biết một ông chủ công ty niêm yết và kết hôn với anh ta,
cũng coi như là được gả vào nhà giàu, sau khi kết hôn một năm thì phát hiện đối
phương ngoại tình.
Kiện ra tòa, cô ta thắng được rất nhiều tiền.
Sau đó cô ta tự làm media, giờ cuộc sống đã giàu có, nhưng nội tâm rất trống
rỗng.
Thực ra lúc đầu kết hôn với chồng cũ cũng không phải vì yêu anh ta, mà chỉ vì
cô ta muốn có cuộc sống no đủ mà thôi.
Bây giờ cô ta đã có cuộc sống no đủ rồi thì lại bắt đầu khao khát tình yêu.
Nhưng tuổi ba mươi rất khó tìm lại cảm giác yêu đương.
Trừ khi gặp lại người từng yêu.
Khoảnh khắc Quý Tĩnh nhìn thấy Cố Ngộ, cô ta biết, cả đời này cô ta chỉ trao
trái tim chân thành cho người đó.
Cô ta vuốt tóc, đi đến trước mặt Cố Ngộ, gọi thẳng tên anh: "Cố Ngộ, đã lâu
không gặp."
Cố Ngộ vẫn nở nụ cười xã giao tiêu chuẩn: "Chào cậu." Đây đã là người thứ hai
mươi hôm nay đến chào hỏi gọi được tên anh mà anh không nhớ được tên rồi.
"À, tôi là Quý Tĩnh, không biết cậu còn nhớ không?" Cách nói chuyện của Quý
Tĩnh có chút giống thiếu nữ ngại ngùng.
"Ừm, nhớ." Mấy ngày trước vợ anh vừa lật thư tình cô ta viết cho anh ngày xưa.
Mặt Quý Tĩnh đầy vẻ vui mừng: "Cậu còn nhớ tôi."
Cố Ngộ cũng không thể nói thật với cô ta rằng thật ra anh gần như đã quên mất
cô ta, chỉ cười gượng.
"À, nghe nói gần đây cậu làm việc ở TL phải không? Tôi cũng làm công việc
liên quan đến internet, tiện cho xin thông tin liên lạc được không?" Quý Tĩnh
chủ động tấn công.
Cố Ngộ ngẩn người, rồi nói: "Tôi cho cậu email nhé, bình thường liên quan tới
công việc thì đều liên lạc qua email."
Quý Tĩnh không chịu buông tha: "Bình thường tôi không hay dùng email lắm,
vẫn là WeChat đi."
Cố Ngộ cũng không vòng vo: "Hôm nay tôi mang số cá nhân, số này bình
thường không thêm người lạ, lần sau có cơ hội sẽ cho cậu số công việc."
Dù sao cũng không phải nữ sinh chưa trải đời gì, những màn từ chối kiểu này
Quý Tĩnh cũng không phải không hiểu.
Từ cái nhìn đầu tiên thấy Cố Ngộ, cô ta đã lập tức nhìn ngón áp út của anh, anh
đeo nhẫn, vậy chắc chắn đã kết hôn rồi.
Nhưng cô ta cũng không thất vọng, cũng không ngạc nhiên.
Đây là điều cô ta đã lường trước.
Nhưng có lẽ vì xung quanh cô ta có quá nhiều cuộc hôn nhân tan vỡ, ngược lại
khiến cô ta cảm thấy người đã kết hôn dễ ra tay hơn.
Chính những người đã kết hôn rồi thì tình yêu của họ mới bị mài mòn, những
người như vậy mới dễ thừa cơ lợi dụng hơn.
Dù sao đàn ông trên đời cũng không có ai không thích ăn vụng.
Bây giờ giả vờ thanh cao cũng vô dụng.
Thực ra khi gặp mặt thầy La xong Cố Ngộ đã cảm thấy hơi chán, anh nhắn tin
cho Thang Ninh, hỏi khi nào cô xong việc.
Thang Ninh nói ở đó không tiện đỗ xe, lát nữa cô sẽ đi bộ đến trường của anh,
bảo Cố Ngộ đợi thêm một lát.
Nửa tiếng sau, Thang Ninh nói đã đến cổng trường Cố Ngộ rồi.
Cố Ngộ chào tạm biệt vài người bạn học rồi rời đi, lúc ra ngoài Quý Tĩnh cũng
đi theo.
Cô ta đi song song với Cố Ngộ, nói: "Không còn sớm nữa, tôi cũng sắp về rồi."
Cố Ngộ "ồ" một tiếng, đi nhanh hơn.
Quý Tĩnh đi giày cao gót khó khăn đuổi theo.
Vốn định tìm cơ hội để anh đưa mình về nhà, ai ngờ cả quãng đường Cố Ngộ
đi rất nhanh, hầu như là chạy bước nhỏ đến cổng trường.
Quý Tĩnh đi giày cao gót rất vất vả theo kịp, thấy ở cổng trường có một cô gái
đang đứng, trông tuổi không lớn, búi tóc đơn giản, không trang điểm gì nhiều,
tuy rất giản dị nhưng có thể thấy cô vốn rất xinh đẹp.
Cố Ngộ vừa thấy Thang Ninh liền nắm tay cô, gọi: "Bà xã."
Quý Tĩnh đuổi theo phía sau nghe thấy hai chữ này thì ngẩn người, lại đánh giá
cô một lượt, lẩm bẩm: "Đây là... Vợ cậu à?"
Cố Ngộ còn chưa nhận ra có người đi theo phía sau mình, anh tưởng cô ta đã đi
từ lâu rồi.
Anh lịch sự giới thiệu: "Ừm, là vợ tôi."
Quý Tĩnh buột miệng: "Khác với tưởng tượng của tôi nhỉ."
Kiểu lời này dù là khen hay chê đều khiến người ta cảm thấy hơi bị xúc phạm.
Giọng Cố Ngộ chợt lạnh đi: "Nếu không có việc gì thì chúng tôi đi trước."
"Ơ, đợi một chút." Quý Tĩnh gọi họ lại: "À, hôm nay tôi không lái xe đến, tiện
thể chở tôi một đoạn được không?"
Không cần hỏi địa chỉ nhà, Cố Ngộ dứt khoát nói: "Không tiện đường."
Vừa nãy, suốt quá trình, ánh mắt Quý Tĩnh nhìn Cố Ngộ đều tràn đầy tình cảm,
lúc muốn anh đưa về lại lộ vẻ yếu đuối.
Khiến Thang Ninh nảy sinh chút thù địch.
Thấy bên Cố Ngộ không thành công, Quý Tĩnh lại tạo áp lực lên Thang Ninh:
"Xin lỗi, nhưng tôi đi giày cao gót thực sự không tiện."
Thang Ninh bề ngoài cười hì hì, lấy điện thoại ra nói: "Hay là tôi gọi xe cho cô
nhé."
Quý Tĩnh vừa nãy còn giả vờ yếu ớt lập tức thôi ngay, nhiệt độ trong mắt hạ
xuống: "Không cần đâu, nếu không tiện thì thôi."
Cố Ngộ có cảm giác thoải mái vì cuối cùng cũng thoát khỏi cô ta, kéo tay
Thang Ninh đi luôn không ngoái đầu lại.
Lên xe Thang Ninh vẫn không nói gì.
Cố Ngộ dò hỏi: "Sao vậy, đang nghĩ gì thế?"
Thang Ninh nói hơi chua chua: "Người vừa rồi là bạn học cũ của anh à?"
"Em nói xem có trùng hợp không, cô ta chính là Quý Tĩnh đó, nếu không phải
thời gian trước em vừa tìm ra thư tình của cô ta, thì anh thực sự không còn chút
ấn tượng nào về cô ta nữa."
"Ồ..." Thang Ninh kéo dài giọng: "Em có ấn tượng, hoa khôi trường phải
không?"
"Hả? Em còn biết cô ta là hoa khôi nữa à?"
Thang Ninh nhớ lại từng lời nói từng cử chỉ của Quý Tĩnh với Cố Ngộ vừa rồi,
đột nhiên nổi cơn ghen.
Cố Ngộ đã là kiểu người chưa bao giờ che giấu sự thật mình đã kết hôn, vậy mà
vẫn bị người khác giới quấn lấy như vậy.
Xem ra thực sự không thể lơ là, vừa nãy nếu cô không ở đó, nói không chừng
anh đã bị người ta thừa cơ hội lợi dụng rồi.
Giờ nghĩ lại vẫn hơi sợ.
Về nhà, Thang Ninh cảm thấy dục vọng chiếm hữu của mình sắp tràn ra ngoài.
Chưa cởi giày, cô đã ôm lấy Cố Ngộ và hôn anh dữ dội.
Bình thường Thang Ninh rất hiếm khi chủ động như vậy, Cố Ngộ tranh thủ
khoảng cách giữa nụ hôn hỏi: "Sao vậy? Tối uống rượu à?"
"Không uống rượu, sao thế, giờ em trông giống đang say rượu à? Không thích
sao?"
"Không có, chỉ là hơi giống sói con đói..." Cố Ngộ dùng mu ngón tay nhẹ nhàng
cọ cọ má cô: "Thích, thích lắm luôn."
"Có thể là đang rụng trứng, khi rụng trứng ham muốn tình dục sẽ mạnh hơn một
chút..." Thang Ninh vừa nói vừa cởi từng cúc áo sơ mi của Cố Ngộ.
Động tác này hoàn toàn khơi gợi hứng thú của Cố Ngộ.
Anh trở thành chủ động, vòng tay ôm chặt lấy Thang Ninh, hơi thở phả lên mặt
cô: "Vậy để anh cho em thấy thế nào mới gọi là ham muốn tình dục thực sự."
Tối hôm đó làm tổng cộng bốn lần.
Cũng không biết cái gì lên não, lại không đeo bao.
Nửa tháng sau, kinh nguyệt của Thang Ninh trễ.
Bình thường kinh nguyệt của Thang Ninh khá đều đặn.
Lần trễ này khiến cô có một linh cảm...
Cô lập tức lấy que thử thai mà lúc trước Cố Lê mua dư cho cô một hộp để thử
ra.
Quả nhiên, hiện lên hai vạch đỏ.
Tuy từ trước đó đã có tâm lý tùy duyên về việc có con rồi.
Nhưng khi thực sự biết mình mang thai, cô vẫn có cảm giác khó tin.
Cô sắp làm mẹ rồi.
Cô và Cố Ngộ sắp cùng nhau nuôi dưỡng một sinh mệnh mới.
Thang Ninh không biết nên thông báo cho Cố Ngộ bằng cách nào.
Tối cô vào phòng tắm, chụp một bức ảnh que thử thai gửi cho Cố Ngộ.
Rồi cô hơi căng thẳng chờ đợi phản ứng của Cố Ngộ.
Vài giây sau, Cố Ngộ gõ cửa phòng tắm.
Thang Ninh đi qua mở cửa.
Ngẩng lên, nhìn vào mắt Cố Ngộ.
Cố Ngộ dường như đang cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: "Anh sợ mình nhìn nhầm... Đây
là... Có rồi à?"
Thang Ninh cẩn thận gật đầu: "Vâng, có lẽ vậy."
Biểu cảm của Cố Ngộ trong khoảnh khắc đó rất phong phú, vừa hưng phấn vừa
ngạc nhiên vừa hơi không biết phải làm sao.
Anh một tay ôm chặt lấy Thang Ninh bế lên, rồi đột nhiên đặt xuống nói:
"Không được không được, bây giờ vẫn chưa ổn định lắm, phải nhẹ nhàng một
chút."
Cố Ngộ đỡ tay cô hỏi: "Em tắm một mình có sao không, có cần anh phục vụ em
không?"
Thang Ninh cười nói: "Không sao, không cần căng thẳng thế đâu."
"Xin lỗi, anh thực sự quá vui." Cố Ngộ ôm cô rất cẩn thận: "Chúng ta sắp có em
bé rồi."
Thang Ninh trong vòng tay Cố Ngộ, cảm nhận được một sức mạnh chưa từng
có.
Cô sắp làm mẹ rồi, sau này trên thế giới này sẽ có người thân thực sự có quan
hệ huyết thống với cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");