Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh thu dọn đồ đạc quyết định về nhà.
Cố Ngộ vẫn chưa ăn tối, tình cờ lái xe ngang qua một khu phố thương mại, đỗ
xe bên đường định xuống xe xem có gì ngon để ăn không, nhưng bất ngờ thấy
một bóng dáng quen thuộc.
Nơi này gần ga tàu điện ngầm, có lẽ Thang Ninh đang chuẩn bị đi tàu điện
ngầm về nhà.
Cô mặc một chiếc áo khoác dạ màu lạc đà, đeo ba lô, búi tóc kiểu bánh bao.
Nhìn từ xa, trông cô thực sự rất giống một học sinh.
Ánh đèn neon bên đường chiếu lên người cô, cô bước đi trong ánh sáng, trong
mắt không có vẻ mệt mỏi sau một tuần làm việc.
Mà là một sự hân hoan nhỏ nhoi.
Cố Ngộ đoán, có lẽ vì công việc đã hoàn thành, cuối tuần không có áp lực và
nhiệm vụ gì nữa.
Khi Thang Ninh đi qua một quầy bán khoai lang, bước chân cô rõ ràng chậm
lại.
Hôm nay cô vốn định về nhà nấu một ít mì sợi ăn.
Nhưng khi ngửi thấy mùi khoai lang nướng, đột nhiên cô không thể bước tiếp
được nữa.
Cô nuốt nước bọt, nhưng vẫn cố kìm lòng.
Đi thêm vài bước, nhưng rồi lại đột ngột quay lại.
Cố Ngộ thấy cô mua một củ khoai lang, bẻ làm đôi rồi cắn một miếng.
Nóng hổi mềm dẻo, với vị ngọt cháy của than nướng, trong đêm se lạnh này,
khiến người ta cảm nhận được niềm hạnh phúc.
Qua ánh sáng mờ ảo, anh mơ hồ nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô.
Hình như Cố Ngộ chưa từng thấy cô cười.
Anh nghe Lăng Lệ và Cố Lê nói, khi cô cười có hai lúm đồng tiền, rất dễ
thương.
Sáng hôm sau khi Thang Ninh thức dậy, cô cảm thấy cả đầu đều ong ong.
Cô chưa bao giờ uống rượu mạnh như vậy, và đây cũng là lần đầu tiên cô thực
sự say.
Say đến mức hoàn toàn mất hết ký ức về đêm hôm trước.
Chỉ còn lại vài mảnh ký ức mơ hồ.
Có điều Thang Ninh không dám và cũng không muốn nghĩ nhiều về những
mảnh ký ức đó.
Không nghĩ tới có nghĩa là không tồn tại, không tồn tại có nghĩa là chưa từng
xảy ra!
Thang Ninh cũng không nhắc lại với Cố Lê về đêm hôm đó nữa, dần dần ký ức
cũng phai nhạt đi nhiều.
Thứ sáu, Thang Ninh một mạch hoàn thành cả đống công việc, trong khi đang
đứng trong thang máy đi ăn trưa, cô cầm điện thoại báo cáo công việc.
Khi bước ra khỏi thang máy, Thang Ninh cất điện thoại đi, xoa xoa cái bụng
đang sôi lên vì đói, thầm nghĩ xem trưa nay ăn gì.
Cô đi qua một ngã rẽ, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một bóng dáng quen thuộc
đang đi tới.
May mắn là Cố Ngộ không nhìn về phía Thang Ninh, cô nín thở lùi lại vài bước
rồi quay đầu về.
Cô lập tức điên cuồng nhấn nút thang máy.
Cô không muốn chạm mặt Cố Ngộ, ước tính với tốc độ đi bộ của anh thì sẽ mất
khoảng 10 giây để đi tới đây.
Lúc này cô cảm thấy mình như đang ở ganh đua với thời gian sinh tử trong mấy
bộ phim bom tấn.
Lúc thì cô ngẩng đầu nhìn số tầng trên thang máy, lúc lại nhìn xem có ai đến từ
góc thang máy không.
May mắn là cuối cùng thang máy đến trước.
Thang Ninh vội vàng chui vào rồi đóng cửa thang máy lại, thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng không biết mình đang sợ cái gì, có lẽ chỉ đơn thuần là phản ứng theo
bản năng.
Đợi một lúc, cô mới nhận ra là lúc vào thang máy không nhấn nút tầng.
Vừa định giơ tay nhấn thì bất ngờ cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Đằng sau cánh cửa thang máy đang từ từ mở ra là Cố Ngộ.
Khi nhìn thấy Thang Ninh, trên mặt anh thoáng hiện vẻ ngạc nhiên khó nhận
thấy, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: "Thật trùng hợp."
"À, trùng hợp thật." Thang Ninh gật đầu.
Cố Ngộ nhìn cô, không bước vào trong.
Cô cũng không bước ra.
Hai người cứ đứng đối diện nhau một cách kỳ lạ như vậy.
Vài giây sau, cửa thang máy tự động đóng lại.
Cố Ngộ đột ngột giơ tay giữ cửa thang máy lại, anh nhìn Thang Ninh, thấy cô
không có ý định ra ngoài mới bước vào, quẹt thẻ rồi nhấn tầng 15, nói: "Tôi
phải lên tầng 15 để xử lý chút việc."
"Ồ vâng." Thang Ninh không dám lên tiếng nhiều.
Cố Ngộ cố tình không nhấn tầng 12, mà hơi nghiêng đầu nhìn Thang Ninh,
thuận miệng hỏi: "Em ăn cơm chưa?"
"Chưa ạ." Thang Ninh không suy nghĩ nhiều, thành thật trả lời.
"Vậy ban đầu định xuống nhà ăn à? Sao đột nhiên quay lại thang máy?" Cố Ngộ
giấu đầu lòi đuôi nói: "Không phải là vì thấy tôi đấy chứ?"
"Không phải.” Thang Ninh không cần biết ba bảy hai mươi mốt, phủ nhận trước
đã: "Đột nhiên em nhớ ra quên lấy đồ."
Vậy là cái bóng chạy trốn mà Cố Ngộ thấy lúc nãy thực sự là cô.
Mặc dù cô kiên quyết phủ nhận, nhưng Cố Ngộ nghĩ chắc chắn cô đã chạy trốn
vì thấy anh.
Anh dụ dỗ: "Tôi cũng nghĩ vậy, tôi cũng có xấu đến mức vừa thấy đã chạy
đâu.”
"Không có không có." Thang Ninh lắc đầu thành khẩn: "Em không có định
chạy, à không, lúc nãy em không thấy anh."
"Mặc dù hôm đó sau khi em uống..." Cố Ngộ kéo dài giọng đầy ẩn ý rồi không
nói tiếp.
Tai Thang Ninh lập tức dựng đứng lên.
Cô vươn cổ ra nhưng vẫn không nghe được anh nói hết câu.
Lúc này đã đến tầng 15, trước khi ra khỏi thang máy, Cố Ngộ nhấn nút tầng trệt:
"Đi ăn cơm đi, đừng để đói.”
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Thang Ninh lùi về sau, dựa lưng vào cánh cửa
thở hổn hển.
Cô bứt rứt gãi đầu: "Cái thang máy này đến đúng lúc quá nhỉ, hay là anh ấy cố
tình không nói hết câu! Sao lại nói nửa chừng rồi khiến người ta sốt ruột thế
này!"
Khi xuống tới tầng trệt, Thang Ninh mới phản ứng lại, có lẽ lời nói dối của
mình đã bị Cố Ngộ vạch trần.
Lúc nãy cô nói quên lấy đồ, nhưng lại không nhấn nút tầng của mình.
Rõ ràng là đã bị phát hiện, chỉ là anh không thẳng thắn vạch trần cô thôi.
Khi tan làm vào thứ sáu, mọi người đều vui vẻ bàn tán về việc đi đâu đón giao
thừa vào tối mai.
Mỗi năm vào đêm giao thừa, Thang Ninh đều cùng Cố Lê đón năm mới.
Thường thì họ cũng không sắp xếp gì đặc biệt, chỉ đi ra khu trung tâm sầm uất
cùng mọi người đếm ngược và xem pháo hoa.
Khi lên tàu điện ngầm, Thang Ninh nhắn tin cho Cố Lê: [Tối mai chúng ta đón
giao thừa thế nào đây?]
Quả Lê: [Chưa nghĩ ra, cậu muốn đón kiểu gì?]
Quả Chanh: [Gì cũng được, miễn là được ở bên cậu là được rồi.]
Quả Lê: [Tớ cũng vậy, yêu cậu! Vậy ngày mai gặp nhé!]
Trong lúc đang nhắn tin cho Thang Ninh, Cố Lê đang đi dạo ở trung tâm thương
mại Ngân Thái.
Cố Ngộ và ba mẹ đã chuyển khoản cho cô ấy một vạn để mua quần áo mới, đây
là phong tục từ khi cô ấy còn nhỏ.
Sau khi mua quần áo xong, Cố Lê xuống siêu thị ở tầng trệt của trung tâm
thương mại để mua đồ uống.
Tại kệ đồ uống, cô ấy tình cờ gặp Trần Trác.
Khi Trần Trác gọi cô ấy, Cố Lê suýt nữa không nhận ra.
Trần Trác vỗ vào vai cô ấy nói: "Trùng hợp thế em Lê?"
Cố Lê không nhớ ra tên anh ta ngay, chỉ gọi: "Chào anh."
"Em đến đây mua gì vậy?" Trần Trác hỏi.
"Em vừa mua quần áo ở trên lầu, thấy khát nên xuống mua ly nước uống."
"Ồ, anh định mua ít quà, ngày mai mang đến nhà anh trai em. Vừa hay, em xem
thử cậu ta thích ăn gì?" Trần Trác đi tới khu hộp quà để chọn.
"Anh đến nhà anh trai em à?" Cố Lê ngạc nhiên nói: "Đón giao thừa sao?"
"Phải, năm nào tụi anh cũng đến nhà anh trai em đón giao thừa mà."
"Anh ấy chưa bao giờ rủ em đi cùng cả!!" Cố Lê vừa nói vừa tức giận lấy điện
thoại ra định nhắn tin chất vấn.
"Cũng đâu phải tiệc tùng gì, chủ yếu là bọn anh toàn đàn ông con trai, gọi một
cô gái đến sợ em không quen." Trần Trác nói xong thì chợt nghĩ ra điều gì đó,
bổ sung thêm một câu: "Này, em có thể rủ bạn em cùng đến mà.”
Cố Lê nghĩ đến cảnh tượng đó, lại có chút do dự: "Nhưng mọi người đều không
quen thân, có thể sẽ thấy ngượng."
"Không sao đâu, lần đầu chưa quen, lần hai sẽ quen thôi, hơn nữa mọi người
đều biết em là em gái của Cố Ngộ, sẽ không làm gì em đâu." Trần Trác nói:
"Thông thường bọn anh cũng chỉ ăn tối cùng nhau, đếm ngược, rồi chơi mạt
chược suốt đêm thôi."
"Em thích chơi mạt chược!" Cố Lê xoa xoa tay: "Bạn bè xung quanh em đều
không biết chơi mạt chược, không rủ được ai chơi cả."
"Vậy thì đến đi, ngày mai chúng ta cùng nhau thắng sạch quần lót của anh trai
em!" Trần Trác lại bắt đầu nói lung tung.
Cố Lê ngạc nhiên mở to mắt: "Các anh chơi bẩn đến thế sao?!!!"
"Không không." Anh ta vội vàng che miệng: "Tụi anh là công dân tốt, nhiều
lắm chỉ chơi trò nói thật, thậm chí còn không chơi thử thách."
Cố Lê vẫn cảm thấy chơi với một đám đàn ông không quen thân thì chẳng có gì
thú vị: "Để xem sao, em thấy ra trung tâm thành phố đón năm mới sẽ náo nhiệt
hơn."
Trần Trác cũng không có ý định ép buộc, chuyển sang chủ đề khác: "À đúng
rồi, hôm khai trương quán bar đó, cảm thấy thế nào?"
"Cũng tốt." Cố Lê chợt nhớ đến anh chàng ca sĩ chính đẹp trai, hơi ngượng
ngùng nói: "Rất tốt."
"Đó là quán của bạn anh mở, sau này em muốn đến thì cứ nói tên anh, bạn anh
nói rồi, nói tên anh sẽ được giảm 10%." Trần Trác tự hào nói.
Anh ta có một chút tính khoe khoang.
Tất nhiên không phải kiểu khoác lác, phần lớn thực ra là do tính nhiệt tình.
Những việc có thể giành được lợi ích cho bạn bè, anh ta luôn xung phong đầu
tiên.
"Được, được." Tay Cố Lê lướt qua vài hộp quà trước mặt, giả vờ như lơ đãng
hỏi: "Bạn anh… Là anh chàng ca sĩ chính đó phải không?"
"Đúng rồi, đẹp trai lắm đúng không nào?"
Cố Lê khẽ gật đầu: "Cũng được ạ, em không nhìn rõ lắm."
"Vậy lần sau anh dẫn các em ra ngoài làm quen nhé." Trần Trác đẩy nhẹ cánh
tay cô ấy: "Hồi cấp ba quan hệ của anh và cậu ta rất tốt đó."
Cố Lê không muốn thể hiện sự phấn khích quá rõ ràng: "Được... Để xem sao."
"Sau này quen với anh nhiều hơn, anh sẽ giới thiệu em với đủ loại bạn bè."
Câu nói này đã đánh thức Cố Lê.
Cố Lê cũng đã nghĩ cách làm sao để quen biết Trần Thạc, ban đầu định tìm cô
gái đã liên hệ với cô ấy về ban nhạc trước đó.
Nhưng giờ họ đã tìm được tay trống mới rồi, Cố Lê cũng không có cơ hội.
Anh ta nói vậy, thế thì cơ hội đã đến rồi!
Cố Lê cảm thấy mình cần phải giữ mối quan hệ tốt với Trần Trác, vì vậy cô ấy
vui vẻ nói: "Lát nữa em sẽ hỏi bạn em xem ngày mai có đến đón giao thừa cùng
các anh được không nhé."
"OK." Trần Trác chợt nhớ ra lời Cố Ngộ nói hôm đó, ghé lại gần Cố Lê hỏi: "À
đúng rồi, em thấy nếu anh tìm một cô gái bằng tuổi em làm bạn gái thì có quá
đáng không?"
"Hả?" Cố Lê sửng sốt, nghĩ là anh ta ở cùng phòng ký túc xá với Cố Ngộ thì
chắc cũng là đồng trang lứa.
Hơn cô 6 tuổi, còn một hai năm nữa là bước sang tuổi 30, sắp bị gọi là chú rồi.
Không biết mục đích anh ta hỏi vậy là gì, nên Cố Lê trả lời rất thận trọng:
"Cũng không quá đáng lắm..."
"Anh cũng thấy vậy!" Trần Trác vỗ đùi: "Anh trai em lại bảo bọn anh chênh
lệch quá nhiều, không hợp!"
"Bọn... Bọn anh*?!!!" Cố Lê vô thức lùi sang một bên.
*Mình nghĩ tác giả bị nhầm hay sao ấy, ở đây tg dùng ‘women’ (có thể không
bao gồm người nghe, từ zanmen mới là bao gồm người nghe), nhưng hổng hiểu
sao Cố Lê lại hiểu lầm là tính luôn bả ở trỏng…
"Ầy, em đừng hiểu lầm, không liên quan gì đến em đâu." Trần Trác vội vàng
tìm cớ để che đậy: "Chỉ là gần đây mẹ anh giới thiệu cho anh một đối tượng
xem mắt, tầm tuổi em, anh trai em nói chênh lệch quá nhiều, bảo anh là trâu già
gặm cỏ non."
Vai Cố Lê thả lỏng xuống: "Ồ, anh trai em là người cổ hủ, anh đừng để ý đến
anh ấy."
"Đúng vậy! Anh cũng thấy thế, bọn anh chỉ hơn kém nhau có 6 tuổi thôi mà, có
quá đáng gì đâu chứ.”
Nhắc đến chuyện này, Cố Lê đột nhiên tò mò hỏi: "À phải rồi, anh đã gặp bạn
gái của anh trai em chưa?"
Đề tài bị chuyển đột ngột khiến Trần Trác có chút bất ngờ, anh ta né tránh ánh
mắt cô, vội nhìn sang chỗ khác: "Sao đột nhiên lại hỏi về anh trai em... Có liên
quan gì đâu."
Nhìn ánh mắt né tránh của anh ta, Cố Lê cảm thấy có gì đó không đúng, cô ấy
nheo mắt chỉ vào Trần Trác với vẻ mặt "Em nhìn ra hết rồi nhé", nói: "Anh cũng
chưa gặp phải không?!"
Trần Trác biết chuyện Cố Ngộ giả vờ có bạn gái để qua mắt gia đình, nên tất
nhiên không thể để lộ trước mặt Cố Lê được.
Anh ta chợt nhớ lại trước đây họ đùa về chuyện Doãn Sam là nguyên mẫu bạn
gái trong tưởng tượng của Cố Ngộ, gãi đầu nói: "Anh… Chỉ gặp qua một cô
36D thôi."
"Là cô gần đây nhất phải không?" Cố Lê nhớ không lâu trước đây anh cô ấy
mới nhắc đến cô nàng 36D này.
"Hình như... Chắc là vậy... Dù sao bạn gái 36D của cậu ta cũng đâu có ít đâu?"
Đến cuối câu, giọng điệu của Trần Trác bỗng cao lên, thể hiện sự không chắc
chắn.
"Các anh đúng là anh em tốt của anh ấy thật nhỉ, anh ấy lăng nhăng như vậy mà
các anh vẫn chơi với anh ấy được sao?" Cố Lê tỏ vẻ khâm phục: "Toàn là hảo
hán!"
"Ầy... Dù gì người bị lăng nhăng cũng đâu phải bọn anh." Trần Trác nghiêm túc
nói hưu nói vượn.
Hai người vừa nói chuyện vẩn vơ vừa đi hết siêu thị, sau đó tạm biệt nhau trước
khi tách ra, Trần Trác nói: "Vậy hẹn gặp em tối mai nhé."
"Ừm, hẹn mai gặp."
Ngày hôm sau là đêm giao thừa, buổi chiều Cố Lê hẹn Thang Ninh ở trung tâm
thành phố.
Những năm trước hai người thường đi ăn một bữa ngon rồi đến nơi náo nhiệt
nhất để đếm ngược cùng đám đông xa lạ.
Thang Ninh tưởng hôm nay cũng theo kế hoạch như vậy, nào ngờ vừa gặp mặt
Cố Lê, cô ấy đã kéo cô lên taxi.
"Chúng ta... Đi đâu vậy?" Thang Ninh thấy tài xế lái đến một nơi xa lạ, không
khỏi hỏi.
Cố Lê nghĩ nếu nói thẳng là tối nay sẽ đón giao thừa cùng mấy anh chàng, có lẽ
Thang Ninh sẽ nhảy khỏi xe ngay lập tức, nên chỉ có thể mô tả mơ hồ: "Năm
nay cùng đón giao thừa với vài người bạn nhé?"
"Hả?" Mặc dù trong lòng Thang Ninh phản đối, nhưng cô thực sự không thể
thẳng thừng từ chối Cố Lê, chỉ có thể ngập ngừng mở miệng: "Nhưng không
quen biết, liệu có bị gượng gạo không?"
Để tránh lộ chuyện quá sớm, Cố Lê cố tình nói mập mờ: "Không sao đâu, gặp
vài lần là quen thôi ấy mà?"
Thang Ninh vốn tưởng mọi người sẽ tụ tập ở một nơi để ăn uống rồi cùng nhau
đi đếm ngược.
Chỉ là một hoạt động ngoài trời đông người hơn một chút, nào ngờ xe cứ chạy
mãi rồi chạy thẳng vào khu chung cư của người ta.
Khu chung cư này trông rất mới, chắc là được xây dựng hoàn thành trong hai
năm gần đây.
Toàn là những tòa nhà cao trên 20 tầng, môi trường trong khu rất tốt, có đầy đủ
trung tâm thương mại, siêu thị và các loại nhà hàng. Nhìn qua đã thấy giá mỗi
mét vuông không hề rẻ.
Thang Ninh biết gia cảnh Cố Lê rất tốt, phần lớn bạn bè cũng là những người có
điều kiện ngang ngửa với cô ấy.
Trước đây Cố Lê cũng từng dẫn Thang Ninh gặp vài người bạn của mình, hầu
hết đều là những cô gái cùng tuổi, thân thiện và dịu dàng như cô ấy.
Chỉ cần là bạn của Cố Lê, Thang Ninh sẽ tự động có bộ lọc cho rằng họ rất dễ
gần.
Đến nơi, Cố Lê nắm tay Thang Ninh xuống xe.
Cô ấy nhìn ra vẻ e dè của Thang Ninh, vội an ủi: "Yên tâm đi, hôm nay chỉ đón
giao thừa cho náo nhiệt thôi, đều là những người rất thân thiện, cậu thả lỏng đi.”
Có sự an ủi của Cố Lê, Thang Ninh liền yên tâm: "Được rồi."
Cô đi theo Cố Lê vào thang máy, bấm nút lên tầng cao nhất.
Khi cửa thang máy đóng lại, Thang Ninh nhìn thấy mình trong gương.
Vốn tưởng chỉ gặp mỗi Cố Lê nên hôm nay cô ăn mặc rất giản dị, mặt chỉ thoa
chút kem nền.
Cô lấy thỏi son trong túi ra trang điểm.
May mà cô có thói quen này, để phòng khi cần thiết.
Cố Lê thấy vậy thì cười một tiếng: "Cậu còn thoa son nữa à.”
"Không thể làm cậu mất mặt được!" Thang Ninh thoa xong, mím môi lại: "Cậu
cũng không báo trước cho tớ, nếu không tớ đã dán lông mi giả luôn rồi!"
"Không cần đâu, không cần đâu, cậu để mặt mộc cũng đủ đẹp rồi!" Cố Lê thành
thật nói: "Tớ chưa từng thấy cô gái nào đẹp hơn cậu!"
"Cái câu "Người tình trong mắt hóa Tây Thi’ đúng là sinh ra giành cho cậu đó!”
Hai người vừa nói vừa cười, sau đó nghe thấy tiếng "Ding" của thang máy.
Họ đã lên đến tầng cao nhất.
Ở đây mỗi tầng có hai căn hộ.
Trước cửa căn bên trái đặt khá nhiều đồ đạc, có tủ giày, ô dù và vài chậu cây.
Còn trước cửa căn bên phải rất sạch sẽ, không có gì cả.
Cố Lê dẫn Thang Ninh đi về phía bên phải.
Đến trước cửa, Cố Lê bấm chuông.
Thang Ninh nhìn lướt qua, bởi vì trước cửa căn hộ này không đặt bất cứ thứ gì,
cộng thêm cánh cửa cũng màu trắng nên tạo cho người ta cảm giác rất sạch sẽ.
Sạch đến mức không có chút không khí sống nào.
Trong đầu Thang Ninh tưởng tượng chủ nhân của căn hộ này hẳn là một cô gái
xinh đẹp có làn da trắng, tóc đen dài thẳng, trông rất thuần khiết.
Vài giây sau khi chuông cửa vang lên, có người bước ra mở cửa.
Thang Ninh nở nụ cười trên mặt, vừa định chào hỏi.
Nhưng khi nhìn thấy mặt đối phương, cô nuốt lại tất cả những lời định nói.
Cố Ngộ mặc một chiếc áo hoodie trắng rất đời thường, bên dưới là quần thể
thao màu xám.
Quần áo có vẻ hơi rộng, anh tùy ý xắn tay áo lên đến khuỷu tay, trông rất thoải
mái và phóng khoáng.
Một làn hơi ấm từ trong nhà ùa ra, phả vào mặt, khiến người ta cảm thấy ấm áp
và thoải mái.
Ánh sáng chiếu nghiêng vào mặt Cố Ngộ, một nửa khuôn mặt anh hòa trong
ánh sáng, đường nét mày mắt mềm mại trong suốt, như mặt đường ẩm ướt sau
cơn mưa phùn, lấp lánh ánh sáng.
Anh tựa một tay vào khung cửa, hơi cúi mắt nhìn hai người bọn họ.
Khuôn mặt anh hiện ra vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua trong chốc lát.
Anh liếc nhìn Cố Lê trước, rồi đưa mắt nhìn Thang Ninh, gật đầu chào: "Bên
ngoài lạnh lắm, mau vào nhà đi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");